Thái Cổ Thần Vương

Chương 632: - Lời đồn thu đồ đệ (2)



 

 

- Áp chế, Tần Vấn Thiên bị áp chế lại rồi. Thực lực của Đông Dục thật mạnh. Thiên kiêu của Hoàng Cực Thánh Tông quả thật lợi hại. Nhưng hắn cao hơn Tần Vấn Thiên hai đại cảnh giới. Tần Vấn Thiên có sức chiến đấu như thế đã rất đáng sợ. 

 

Trong lòng mọi người thầm nghĩ, chỉ thấy Đông Dục càng áp càng gần, điên cuồng đánh, Tần Vấn Thiên ấy hóa thân tiên ma y hệt thân ảnh đều mơ hồ có hóa thành băng sương khuynh hướng. 

 

- Ngươi chiến cùng ta như thế nào đây? 

 

Giọng nói cuồng ngạo của Đông Dục vang lên. Trên người Tần Vấn Thiên nở rộ ánh sáng kim bằng rực rỡ. Cánh chim nhoáng lên, thân thể hắn lui về phía sau, nhưng thấy Đông Dục trực tiếp ép tới, bàn tay vỗ vỗ ra hư không. Toàn bộ thiên địa dường như đọng lại, lực lượng băng phong ngăn trở thế lui của Tần Vấn Thiên. Mỗi một bước lui của hắn, băng phong thiên địa đều phát ra tiếng vang răng rắc. 

 

Đông diệt nhất chỉ. 

 

Thần sắc Đông Dục trong ánh sáng lạnh ngập trời. Lực Hàn Vương tụ tại thân, ngón tay của hắn điểm tới hư không, đè xuống vị trí Tần Vấn Thiên. Thiên địa gầm thét, lực lượng đông diệt lưu động vô hình, trực tiếp lần đến từng nơi từng nơi trong không gian này, ăn mòn vào thân thể của Tần Vấn Thiên. Một tích tắc phòng ngự của Tần Vấn Thiên bị đột phá, trong cơ thể mơ hồ sinh ra cảm giác bị đông cứng phá hủy, lạnh đến hồn thân chiến, lực lượng lưu động trong cơ thể dường như không trôi chảy. 

 

- Thực lực của Đông Dục tại Hoàng Cực Thánh Tông ta cũng coi như là lợi hại, giết kẻ không biết trời cao đất rộng quá dễ dàng. 

 

Trên bầu trời, Tể Hiên mở miệng nói với Lục Tử Yên ở bên cạnh. 

 

- Xem ra cũng không tệ lắm. Chẳng qua là không tự mình cảm thụ được cường độ của lực lượng kia cụ thể lợi hại như thế nào. Dù sao thực lực của tên thổ dân dường như cũng không tệ. Thiên tài của Hoàng Cực Thánh Tông các ngươi giết một thổ dân cảnh giới thấp cũng không có gì đáng phải kiêu ngạo cả. 

 

Lục Tử Yên cười nhẹ nói. Chiến đấu với thổ dân dường như không khơi dậy nổi sự hứng thú của nàng. 

 

- Tử Yên, đương nhiên nàng coi thường cuộc chiến đấu giữa bọn họ rồi. 

 

Tể Hiên cười cười nói. 


 

- Không biết tin tức kia là thật hay giả. Nếu là thật, Tử Yên, chúng ta thật sự có thể mở rộng tầm mắt rồi. Đến lúc đó thiên kiêu của ngoại giới sẽ hội tụ tại Hoàng Cực Thánh Vực ta, không biết có bao nhiêu yêu nghiệt sẽ đến. 

 

- Ta cũng rất chờ mong. 

 

Trong con ngươi xinh đẹp của Lục Tử Yên lóe lên một chút ánh sáng lóa mắt: 

 

- Tuy nhiên, ta luôn có cảm giác không chân thật. Nếu dựa theo lời ngươi nói, Hoàng Cực Thánh Vực chỉ là một vực tương đối yếu ớt. Vị đại năng kia muốn thu đồ không biết có bao nhiêu người, người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Vì sao lại lựa chọn một Hoàng Cực Thánh Vực xa xôi chứ? 

 

- Ha ha, có gì không tốt sao. Như vậy không chừng chúng ta cũng có cơ hội. 

 

Tể Hiên cười nói. 

 

- Thật sao? 

 

Lục Tử Yên khinh thường trong lòng, nhưng vẫn cười nói: 

 

- Nếu ngươi có thể trở thành đệ tử của vị đại năng ấy, cho dù là ngoại môn đệ tử, ta lập tức gả cho ngươi, cái gì cũng đều làm theo ý ngươi. 

 

- Thật ư? 

 

Tể Hiên nhìn lướt qua những đường cong uyển chuyển của Lục Tử Yên, trong mắt có vẻ tham lam. Hắn muốn thưởng thức nữ nhân này từ rất lâu rồi, nhưng nàng rất thông minh, một mực câu nhử khẩu vị của hắn, hại hắn chỉ có thể tiếp tục lòng vòng xung quanh. 

 

- Dĩ nhiên, chỉ có điều Tể Hiên, ngươi có bản lãnh đó không? 

 


Lục Tử Yên cười khanh khách,thần sắc của Tể Hiên lập tức ảm đạm. 

 

Quả thật. Nhân vật đại năng như vậy thu đồ đệ, làm gì còn đến phiên Tể Hiên hắn. Hắn hoàn toàn không đủ tư cách. Nếu cạnh tranh, hắn cũng cạnh tranh không thắng những thiên kiêu thiên phú tuyệt luân kia. 

 

- Hì hì … 

 

Thấy thần tình của Tể Hiên, Lục Tử Yên cười cười, tiếp tục nhìn thánh chiến đài. Nàng chỉ thấy ở nơi đó, trên người Tần Vấn Thiên hình như đang xảy ra một luồng biến hóa. Quanh thân hắn, mơ hồ bắn ra từng luồng quang hoa cường thịnh, vô cùng hoa mỹ. 

 

Ông… 

 

Một đạo cường quang nở rộ, màu tím vàng rực rỡ như muốn đốt sáng không gian thánh chiến đài. Tinh Thần Thiên Tượng bao phủ trong thánh chiến đài, xuất hiện quang hoàn tinh hồn tử kim, khiến cho nụ cười Tể Hiên bỗng ngừng lại. Nụ cười trên mặt của Lục Tử Yên cũng đột nhiên cứng lại, định cách trong nháy mắt. 

 

- Đây là tinh hồn gì, sao lại có quang hoàn tử kim? 

 

Rất nhiều người lẩm bẩm nói nhỏ. Bọn họ lần đầu tiên thấy loại màu tinh hồn ánh sáng này. 

 

- Đừng nói là, tinh hồn thất trọng thiên trong truyền thuyết chứ. . . 

 

Có người nghĩ tới một khả năng, trái tim chợt chấn động mạnh lên! 

 

 

 

 

 

   

 

- Áp chế, Tần Vấn Thiên bị áp chế lại rồi. Thực lực của Đông Dục thật mạnh. Thiên kiêu của Hoàng Cực Thánh Tông quả thật lợi hại. Nhưng hắn cao hơn Tần Vấn Thiên hai đại cảnh giới. Tần Vấn Thiên có sức chiến đấu như thế đã rất đáng sợ. 

 

Trong lòng mọi người thầm nghĩ, chỉ thấy Đông Dục càng áp càng gần, điên cuồng đánh, Tần Vấn Thiên ấy hóa thân tiên ma y hệt thân ảnh đều mơ hồ có hóa thành băng sương khuynh hướng. 

 

- Ngươi chiến cùng ta như thế nào đây? 

 

Giọng nói cuồng ngạo của Đông Dục vang lên. Trên người Tần Vấn Thiên nở rộ ánh sáng kim bằng rực rỡ. Cánh chim nhoáng lên, thân thể hắn lui về phía sau, nhưng thấy Đông Dục trực tiếp ép tới, bàn tay vỗ vỗ ra hư không. Toàn bộ thiên địa dường như đọng lại, lực lượng băng phong ngăn trở thế lui của Tần Vấn Thiên. Mỗi một bước lui của hắn, băng phong thiên địa đều phát ra tiếng vang răng rắc. 

 

Đông diệt nhất chỉ. 

 

Thần sắc Đông Dục trong ánh sáng lạnh ngập trời. Lực Hàn Vương tụ tại thân, ngón tay của hắn điểm tới hư không, đè xuống vị trí Tần Vấn Thiên. Thiên địa gầm thét, lực lượng đông diệt lưu động vô hình, trực tiếp lần đến từng nơi từng nơi trong không gian này, ăn mòn vào thân thể của Tần Vấn Thiên. Một tích tắc phòng ngự của Tần Vấn Thiên bị đột phá, trong cơ thể mơ hồ sinh ra cảm giác bị đông cứng phá hủy, lạnh đến hồn thân chiến, lực lượng lưu động trong cơ thể dường như không trôi chảy. 

 

- Thực lực của Đông Dục tại Hoàng Cực Thánh Tông ta cũng coi như là lợi hại, giết kẻ không biết trời cao đất rộng quá dễ dàng. 

 

Trên bầu trời, Tể Hiên mở miệng nói với Lục Tử Yên ở bên cạnh. 

 

- Xem ra cũng không tệ lắm. Chẳng qua là không tự mình cảm thụ được cường độ của lực lượng kia cụ thể lợi hại như thế nào. Dù sao thực lực của tên thổ dân dường như cũng không tệ. Thiên tài của Hoàng Cực Thánh Tông các ngươi giết một thổ dân cảnh giới thấp cũng không có gì đáng phải kiêu ngạo cả. 

 

Lục Tử Yên cười nhẹ nói. Chiến đấu với thổ dân dường như không khơi dậy nổi sự hứng thú của nàng. 

 

- Tử Yên, đương nhiên nàng coi thường cuộc chiến đấu giữa bọn họ rồi. 

 

Tể Hiên cười cười nói. 

 

- Không biết tin tức kia là thật hay giả. Nếu là thật, Tử Yên, chúng ta thật sự có thể mở rộng tầm mắt rồi. Đến lúc đó thiên kiêu của ngoại giới sẽ hội tụ tại Hoàng Cực Thánh Vực ta, không biết có bao nhiêu yêu nghiệt sẽ đến. 

 

- Ta cũng rất chờ mong. 

 

Trong con ngươi xinh đẹp của Lục Tử Yên lóe lên một chút ánh sáng lóa mắt: 

 

- Tuy nhiên, ta luôn có cảm giác không chân thật. Nếu dựa theo lời ngươi nói, Hoàng Cực Thánh Vực chỉ là một vực tương đối yếu ớt. Vị đại năng kia muốn thu đồ không biết có bao nhiêu người, người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Vì sao lại lựa chọn một Hoàng Cực Thánh Vực xa xôi chứ? 

 

- Ha ha, có gì không tốt sao. Như vậy không chừng chúng ta cũng có cơ hội. 

 

Tể Hiên cười nói. 

 

- Thật sao? 

 

Lục Tử Yên khinh thường trong lòng, nhưng vẫn cười nói: 

 

- Nếu ngươi có thể trở thành đệ tử của vị đại năng ấy, cho dù là ngoại môn đệ tử, ta lập tức gả cho ngươi, cái gì cũng đều làm theo ý ngươi. 

 

- Thật ư? 

 

Tể Hiên nhìn lướt qua những đường cong uyển chuyển của Lục Tử Yên, trong mắt có vẻ tham lam. Hắn muốn thưởng thức nữ nhân này từ rất lâu rồi, nhưng nàng rất thông minh, một mực câu nhử khẩu vị của hắn, hại hắn chỉ có thể tiếp tục lòng vòng xung quanh. 

 

- Dĩ nhiên, chỉ có điều Tể Hiên, ngươi có bản lãnh đó không? 

 

Lục Tử Yên cười khanh khách,thần sắc của Tể Hiên lập tức ảm đạm. 

 

Quả thật. Nhân vật đại năng như vậy thu đồ đệ, làm gì còn đến phiên Tể Hiên hắn. Hắn hoàn toàn không đủ tư cách. Nếu cạnh tranh, hắn cũng cạnh tranh không thắng những thiên kiêu thiên phú tuyệt luân kia. 

 

- Hì hì … 

 

Thấy thần tình của Tể Hiên, Lục Tử Yên cười cười, tiếp tục nhìn thánh chiến đài. Nàng chỉ thấy ở nơi đó, trên người Tần Vấn Thiên hình như đang xảy ra một luồng biến hóa. Quanh thân hắn, mơ hồ bắn ra từng luồng quang hoa cường thịnh, vô cùng hoa mỹ. 

 

Ông… 

 

Một đạo cường quang nở rộ, màu tím vàng rực rỡ như muốn đốt sáng không gian thánh chiến đài. Tinh Thần Thiên Tượng bao phủ trong thánh chiến đài, xuất hiện quang hoàn tinh hồn tử kim, khiến cho nụ cười Tể Hiên bỗng ngừng lại. Nụ cười trên mặt của Lục Tử Yên cũng đột nhiên cứng lại, định cách trong nháy mắt. 

 

- Đây là tinh hồn gì, sao lại có quang hoàn tử kim? 

 

Rất nhiều người lẩm bẩm nói nhỏ. Bọn họ lần đầu tiên thấy loại màu tinh hồn ánh sáng này. 

 

- Đừng nói là, tinh hồn thất trọng thiên trong truyền thuyết chứ. . . 

 

Có người nghĩ tới một khả năng, trái tim chợt chấn động mạnh lên!