Thái Cổ Thần Vương

Chương 646: - Người không biết không sợ (2)



 

Ngồi ở trước bàn rượu, Tần Vấn Thiên rót cho mình một chén rượu rồi uống. Hắn mới vừa hoàn thành tu hành đi ra ngoài, liền nghe thấy giờ này Thánh Hoàng thành phát sinh rất nhiều chuyện, bao gồm lời đồn Đông Thánh bệ hạ thu đồ đệ. Còn có tin khách đến từ ngoại vực lớn lối tại Thánh Hoàng thành. Thậm chí còn nghe nói có khách đến từ ngoại vực bắt nữ tử của Thánh Hoàng thành. Trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ. Cũng là người tu hành, đến từ thế giới Tiên vực hoành hành vô kỵ như thế này, xem tính mạng người khác không xem ra gì. Quả thực quá buồn cười. 

 

- Ta nghe nhiều người nói qua cái từ “thổ dân- . Ngươi tuy là người của Hoàng cấp Thánh tông, nhưng chắc cũng tu hành tại vực ngoại a? 

 

Tần Vấn Thiên nhìn Tể Hiên chằm chằm, trong con ngươi lạnh như băng, mơ hồ lộ ra hào quang khiến người sợ hãi. 

 

Tể Hiên thời khắc này không dám khinh thị Tần Vấn Thiên như trước đây. Tên yêu nghiệt Tần Vấn Thiên này có Tử Kim Tinh Hồn, sức chiến đấu cường đại đến quá phận. Hắn không thể không thừa nhận, nếu như có cùng cảnh giới giới, hắn đặt ở Tiên vực thì lực chiến đấu của hắn cũng rất cường đại kinh người. 

 

- Phải thì sao? 

 

Trong mắt Tể Hiên bắn ra ánh sáng lạnh. Hắn có chút ghen tỵ với Tần Vấn Thiên. Thổ dân dưới sự thống ngự của Hoàng cấp Thánh tông, không ngờ lại có Tử Kim Tinh Hồn. Hơn nữa còn có cường giả Tiên cảnh che chở, giết chết Hoàng cấp Thánh tông hắn đào thoát. 

 

- Người đến từ Tiên vực cũng không có gì đặc biệt, lại luôn mồm xưng người khác là thổ dân. Chẳng phải ngươi cũng không bằng cả thổ dân như ta đó sao? 

 

Tần Vấn Thiên uống một ly rượu, châm chọc nói. Trong lòng hắn khó chịu trước những lời đồn về sự hung hăng càn quấy của người Tiên vực. 

 

Lúc này tại một bàn rượu khác, có mấy người đặt chén rượu xuống, ánh mắt đua nhau nhìn bên bàn rượu của Tần Vấn Thiên. Một người trong đó ánh mắt hiện lên quang hoa màu máu, toàn thân bộc lộ ra một khí tức cực kỳ nguy hiểm. 

 

Tuy nhiên sau đó chỉ thấy hắn mở miệng cười tươi, nhìn người đối diện, cười nói: 


 

- Người ở thế giới thổ dân này nói chuyện cũng lớn lối thật. 

 

- Huyết Lệ, người thổ dân chẳng lẽ biết mình là thổ dân sao? Bọn họ có ánh mắt thiển cận, kém kiến thức, căn bản không hiểu được Tiên vực mênh mông và cường thịnh đến mức nào, chỉ biết có thế giới thổ dân, xứng với câu người không biết không sợ. Bọn họ không biết nên tự nhiên cũng không sợ hãi. 

 

Người đối diện cười nói đáp lại. 

 

- Điều này cũng đúng. Kém kiến thức cũng là một loại bi ai. Không biết mình ở vào tầng chót cùng của Chư Thiên thế giới. Bọn họ nào biết rằng, một số cường giả siêu cấp đại chiến ngoài không gian Tiên vực, một khi cao hứng, phất tay một cái là có thể hủy diệt vô số thế giới thổ dân như thế này. Bọn họ không hiểu bản thân mình nhỏ nhoi đến cỡ nào. 

 

Người thứ ba gật đầu đồng tình nói. Ba người tự uống rượu nói chuyện phiếm, dường như coi lời nói của Tần Vấn Thiên như là không khí. Bọn họ hiển lộ cảm giác ưu việt ra hết không thể nghi ngờ. 

 

- Ha ha. 

 

Tể Hiên nghe được mấy lời này cũng nhoẻn miệng cười lơ đãng, cũng không trả lời Tần Vấn Thiên. Ba người này nói đã đủ rồi. 

 

Trong tửu lâu, không ít người đều lộ ra thần sắc tức giận. Những người kia thật là không coi ai ra gì a. 

 

Tần Vấn Thiên dù gì thì cũng là nhân vật thiên kiêu gần như danh tiếng thịnh nhất của Hoàng cấp Thánh tông bọn họ, thiên phú không biết mạnh bao nhiêu, mà cũng bị bọn họ châm biếm ư. 

 


- Tần Vấn Thiên, những người khách đến từ ngoại vực lớn lối đã quen. Bất quá ít chọc đến bọ họ mới tốt. Bọn họ nào biết rằng với thiên phú của ngươi, sớm hay muộn cũng khiến cho bọn họ nhìn lên, bọn họ mới là người không biết gì. 

 

Có người khó chịu trong lòng, tuy giận nhưng không dám nói gì, đành phảu lên tiếng truyền âm cho Tần Vấn Thiên, phát tiết bất mãn của mình. 

 

- Người không biết không sợ. Cũng đúng. Chỉ có kẻ yếu mới thích cảm giác bản thân mình ưu việt. Vì bọn họ là những người tồn tại ở tầng dưới chót của các nơi, đè nén đã quen. 

 

Tần Vấn Thiên lãnh đạm lên tiếng, khiến cho ba người kia nhíu nhíu mày. 

 

- Tần công tử nói như vậy vẫn làm cho người ta phấn chấn. Tiên nhi bội phục. 

 

Lúc này lại một âm thanh nhu hòa truyền đến. Lập tức chỉ thấy phía dưới thang lầu mấy bóng người đi lên tửu lâu. Một người trong đó xinh đẹp như tiên tử, phút chốc khiến cho ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào thân nàng. Những người khách đến từ ngoại vực trong lúc nhất thời đều hiển lộ thần tình si ngốc. 

 

Người đến chính là Lâm Tiên Nhi. Nàng có danh xưng là đệ nhất mỹ nữ Hoàng cấp Thánh vực a. 

 

 

 

 

 

 

   

Ngồi ở trước bàn rượu, Tần Vấn Thiên rót cho mình một chén rượu rồi uống. Hắn mới vừa hoàn thành tu hành đi ra ngoài, liền nghe thấy giờ này Thánh Hoàng thành phát sinh rất nhiều chuyện, bao gồm lời đồn Đông Thánh bệ hạ thu đồ đệ. Còn có tin khách đến từ ngoại vực lớn lối tại Thánh Hoàng thành. Thậm chí còn nghe nói có khách đến từ ngoại vực bắt nữ tử của Thánh Hoàng thành. Trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ. Cũng là người tu hành, đến từ thế giới Tiên vực hoành hành vô kỵ như thế này, xem tính mạng người khác không xem ra gì. Quả thực quá buồn cười. 

 

- Ta nghe nhiều người nói qua cái từ “thổ dân- . Ngươi tuy là người của Hoàng cấp Thánh tông, nhưng chắc cũng tu hành tại vực ngoại a? 

 

Tần Vấn Thiên nhìn Tể Hiên chằm chằm, trong con ngươi lạnh như băng, mơ hồ lộ ra hào quang khiến người sợ hãi. 

 

Tể Hiên thời khắc này không dám khinh thị Tần Vấn Thiên như trước đây. Tên yêu nghiệt Tần Vấn Thiên này có Tử Kim Tinh Hồn, sức chiến đấu cường đại đến quá phận. Hắn không thể không thừa nhận, nếu như có cùng cảnh giới giới, hắn đặt ở Tiên vực thì lực chiến đấu của hắn cũng rất cường đại kinh người. 

 

- Phải thì sao? 

 

Trong mắt Tể Hiên bắn ra ánh sáng lạnh. Hắn có chút ghen tỵ với Tần Vấn Thiên. Thổ dân dưới sự thống ngự của Hoàng cấp Thánh tông, không ngờ lại có Tử Kim Tinh Hồn. Hơn nữa còn có cường giả Tiên cảnh che chở, giết chết Hoàng cấp Thánh tông hắn đào thoát. 

 

- Người đến từ Tiên vực cũng không có gì đặc biệt, lại luôn mồm xưng người khác là thổ dân. Chẳng phải ngươi cũng không bằng cả thổ dân như ta đó sao? 

 

Tần Vấn Thiên uống một ly rượu, châm chọc nói. Trong lòng hắn khó chịu trước những lời đồn về sự hung hăng càn quấy của người Tiên vực. 

 

Lúc này tại một bàn rượu khác, có mấy người đặt chén rượu xuống, ánh mắt đua nhau nhìn bên bàn rượu của Tần Vấn Thiên. Một người trong đó ánh mắt hiện lên quang hoa màu máu, toàn thân bộc lộ ra một khí tức cực kỳ nguy hiểm. 

 

Tuy nhiên sau đó chỉ thấy hắn mở miệng cười tươi, nhìn người đối diện, cười nói: 

 

- Người ở thế giới thổ dân này nói chuyện cũng lớn lối thật. 

 

- Huyết Lệ, người thổ dân chẳng lẽ biết mình là thổ dân sao? Bọn họ có ánh mắt thiển cận, kém kiến thức, căn bản không hiểu được Tiên vực mênh mông và cường thịnh đến mức nào, chỉ biết có thế giới thổ dân, xứng với câu người không biết không sợ. Bọn họ không biết nên tự nhiên cũng không sợ hãi. 

 

Người đối diện cười nói đáp lại. 

 

- Điều này cũng đúng. Kém kiến thức cũng là một loại bi ai. Không biết mình ở vào tầng chót cùng của Chư Thiên thế giới. Bọn họ nào biết rằng, một số cường giả siêu cấp đại chiến ngoài không gian Tiên vực, một khi cao hứng, phất tay một cái là có thể hủy diệt vô số thế giới thổ dân như thế này. Bọn họ không hiểu bản thân mình nhỏ nhoi đến cỡ nào. 

 

Người thứ ba gật đầu đồng tình nói. Ba người tự uống rượu nói chuyện phiếm, dường như coi lời nói của Tần Vấn Thiên như là không khí. Bọn họ hiển lộ cảm giác ưu việt ra hết không thể nghi ngờ. 

 

- Ha ha. 

 

Tể Hiên nghe được mấy lời này cũng nhoẻn miệng cười lơ đãng, cũng không trả lời Tần Vấn Thiên. Ba người này nói đã đủ rồi. 

 

Trong tửu lâu, không ít người đều lộ ra thần sắc tức giận. Những người kia thật là không coi ai ra gì a. 

 

Tần Vấn Thiên dù gì thì cũng là nhân vật thiên kiêu gần như danh tiếng thịnh nhất của Hoàng cấp Thánh tông bọn họ, thiên phú không biết mạnh bao nhiêu, mà cũng bị bọn họ châm biếm ư. 

 

- Tần Vấn Thiên, những người khách đến từ ngoại vực lớn lối đã quen. Bất quá ít chọc đến bọ họ mới tốt. Bọn họ nào biết rằng với thiên phú của ngươi, sớm hay muộn cũng khiến cho bọn họ nhìn lên, bọn họ mới là người không biết gì. 

 

Có người khó chịu trong lòng, tuy giận nhưng không dám nói gì, đành phảu lên tiếng truyền âm cho Tần Vấn Thiên, phát tiết bất mãn của mình. 

 

- Người không biết không sợ. Cũng đúng. Chỉ có kẻ yếu mới thích cảm giác bản thân mình ưu việt. Vì bọn họ là những người tồn tại ở tầng dưới chót của các nơi, đè nén đã quen. 

 

Tần Vấn Thiên lãnh đạm lên tiếng, khiến cho ba người kia nhíu nhíu mày. 

 

- Tần công tử nói như vậy vẫn làm cho người ta phấn chấn. Tiên nhi bội phục. 

 

Lúc này lại một âm thanh nhu hòa truyền đến. Lập tức chỉ thấy phía dưới thang lầu mấy bóng người đi lên tửu lâu. Một người trong đó xinh đẹp như tiên tử, phút chốc khiến cho ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào thân nàng. Những người khách đến từ ngoại vực trong lúc nhất thời đều hiển lộ thần tình si ngốc. 

 

Người đến chính là Lâm Tiên Nhi. Nàng có danh xưng là đệ nhất mỹ nữ Hoàng cấp Thánh vực a.