Thái Cổ Thần Vương

Chương 654: - Nước mắt đẹp nhất (2)



 

 

Lúc này, ánh mắt cu3a Mạc Khuynh Thành chậm rãi di chuyển, cũng ngắm nhìn Tần Vấn Thiên, mang theo nụ cười hiền hòa, nói: 

 

- Sư tôn nói với thiếp một số chuyện. Vấn Thiên, những chuyện Thanh Nhi làm vì chàng, thiếp không thể nào làm được. Trước kia lúc thiếp không có ở bên cạnh chàng, cũng là do Thanh Nhi nàng ấy luôn luôn quan tâm đến phu quân. Lúc nào nàng ấy cũng luôn xuất hiện vào lúc phu quân cần nhất. 

 

Ánh mặt trời chiếu rọi trên gương mặt hoàn mỹ không tì vết của Mạc Khuynh Thành. Nụ cười của nàng đẹp là vậy. Rực rỡ là vậy. 

 

- Vì thế, thiếp không hy vọng đây sẽ trở thành sự tiếc nuối của phu quân. Bên cạnh đó, thiếp cũng không hy vọng Thanh Nhi mang theo niềm tiếc nuối mà rời khỏi nơi này. Cho nên phu quân chànghãy mau đuổi theo đi. Ít nhất phu quân nói cho nàng biết, bảo nàng chờ phu quân. 

 

Nụ cười của Mạc Khuynh Thành vừa rơi vào ánh mắt của Lâm Tiên Nhi, Lâm Tiên Nhi nàng gần như ngẩn người. Nụ cười ấy, giọng nói dịu dàng ấy lại làm cho khóe mắt của Tần Vấn Thiên ửng đỏ. Hắn run rẩy đưa hai tay ra, nâng lấy đôi gò má của Mạc Khuynh Thành. Chỉ thấy trong đôi mắt cười tươi rực rỡ kia lại có nước mắt chảy ra. Nhưng nàng vẫn cứ tươi cười. 

 

- Vì sao nàng lại ngốc như vậy. 

 

Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt của Mạc Khuynh Thành. 

 

- Ít nhất, ta sẽ không ích kỷ đối với tình yêu của nàng như vậy. Ta có thể làm được và Thanh Nhi cũng vậy. Không oán. Không hối hận. 

 

Mạc Khuynh Thành vẫn chảy nước mắt mà cười: 

 

- Thiếp không hy vọng chàng sẽ tiếc nuối, không hy vọng chàng hối hận, càng không hi vọng tình yêu của thiếp sẽ trở thành gông xiềng của chàng. Xin tha thứ thiếp sẽ ghen tị, thân là nữ nhân thiếp không cách nào tránh khỏi. Thế nhưng thiếp tình nguyện bản thân mình ghen tị, cũng không muốn nhìn thấy chàng có một chút thương tâm nào. 

 

- Mau đi đi. Thanh Nhi là cô gái tốt. Nàng làm nhiều chuyện vì phu quân như vậy, không thể cứ như vậy mà yên lặng rời đi. 

 

Mạc Khuynh Thành nắm thật chặc bàn tay của Tần Vấn Thiên, lập tức buông lỏng ra. Trong ánh mắt tươi cười chất chứa những dòng lệ. Giọt lệ trong đôi mắt nàng còn đẹp hơn những viên trân châu. Hình ảnh này cứ phảng phất trong đầu của Tần Vấn Thiên, hóa thành vĩnh hằng. 

 


Tần Vấn Thiên bỗng nhiên đi lên trước một bước, ôm Mạc Khuynh Thành thật chặc. Hắn nắm chặc tay của Mạc Khuynh Thành, dùng sức nắm lấy, sau đó buông lỏng ra, lập tức thân thể phóng lên cao, chậm bước tới hư không. 

 

Gương mặt Mạc Khuynh Thành vẫn mỉm cười như cũ. Nàng nhìn thân ảnh ấy bay lên không, đưa tay xoa xoa vệt nước mắt nơi khóe mắt. Nước mắt kia phảng phất là những giọt nước mắt đẹp nhất trên thế gian… 

 

- Thanh Nhi. 

 

Tần Vấn Thiên cất tiếng nói to với thân ảnh trong hư không. Thân ảnh dong dỏng chậm bước trong bầu trời nghe được giọng nói này liền hơi run rẩy. Nàng lập tức ngừng lại, xoay người, chợt thấy Tần Vấn Thiên chậm bước về phía nàng. 

 

Rất nhanh, Tần Vấn Thiên lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Thanh Nhi. 

 

Thanh Nhi ngắm nhìn Tần Vấn Thiên, bờ môi run run. Nhưng nàng không biết nên nói gì. 

 

- Thanh Nhi, ta có thể ôm nàng được không? 

 

Trong ánh mắt của Tần Vấn Thiên rạng rỡ như ánh mặt trời, dường như muốn xua tan hàn ý trên người Thanh Nhi. 

 

Toàn thân của Thanh Nhi hơi run rẩy, đôi mắt đẹp không khỏi chớp chớp, trên mặt mơ hồ thoáng hiện vẻ ngượng ngùng, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu, ngón tay miết nơi góc áo, khẽ gật đầu: 

 

- Ừ. 

 

Tần Vấn Thiên nhoẻn miệng cười, đi lên trước, đưa hai tay ôm lấy thân hình mểm mại của Thanh Nhi vào trong lòng ngực. Sức mạnh của hai tay của hắn khiến cho thân thể mềm mại của Thanh Nhi hơi rung động. Tuy nhiên nàng khôi phục bình tĩnh rất nhanh. Đôi tay của nàng tựa hồ có phần lúng túng. Cuối cùng, chậm rãi khoát lên bờ vai của Tần Vấn Thiên. Giờ khắc này trong lòng nàng thật ấm áp biết bao. 

 

Tần Vấn Thiên dường như muốn dùng ngực của hắn ôm và làm tan Thanh Nhi mất vào trong lòng. Thật lâu sau, hắn mới nới lỏng hai tay đang ôm chặc nàng, nhưng tay của hắn vẫn đặt trên bờ eo mảnh khảnh của Thanh Nhi. Hai người bốn mắt gặp nhau. Khoảng cách thật gần như thế. Nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng y như băng sơn ấy, thời khắc này trên gương mặt lại lóe lên thoáng ửng hồng, kiều diễm động lòng người đến vậy. 

 

Đột nhiên, Tần Vấn Thiên đưa đầu tiến lên trước, miệng của hắn đặt vào đôi môi mềm mại của Thanh Nhi, lại một lần nữa ôm nàng thật chặc. 

 


Trong đầu Thanh Nhi như bị điện giựt, cả người đều ngây dại, đôi mắt đẹp chớp chớp. Giờ khắc này nàng có thể cảm nhận được rõ ràng vẻ không nỡ rời xa cùng với lưu luyến nồng nàn của Tần Vấn Thiên. 

 

Ánh mắt của nàng chậm rãi nhắm lại, mặc cho Tần Vấn Thiên hôn, bờ mi thật dài thật đẹp. Nàng khép chặt đôi mắt, lại có những giọt lệ lóng lánh. 

 

Lão giả và Đông Thánh đình Sau lưng nàng lúc này thần sắc cũng thay đổi. Lão giả thì đành chịu. Nhưng mà Đông Thánh đình lại lóe lên một tia lãnh ý trong đôi mắt. Tuy nhiên hắn không có danh nghĩa gì để ngăn trở. Hắn dựa vào cái gì mà ngăn trở chứ? 

 

- Ta đi nha. 

 

Tình sâu vô tận. Thanh Nhi lại đẩy Tần Vấn Thiên ra, liền xoay người, chậm bước đi tới hư không. Nàng không muốn để cho Tần Vấn Thiên trông thấy nàng lưu luyến, không muốn Tần Vấn Thiên nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi trong mắt nàng. Nàng lo lắng nếu lưu lại thêm một khắc nữa, nàng sẽ không thể nào rời đi được. 

 

- Thanh Nhi, chờ ta. 

 

Tiếng của Tần Vấn Thiên truyền đến sau lưng. Bước chân của Thanh Nhi không mảy may dừng, thậm chí bước chân càng nhanh hơn. 

 

- Ta nhất định sẽ đi tới Tiên vực tìm nàng, cho dù là đạp phá Chư Thiên vạn vực, cho dù là dày xéo cửu thiên tinh hà, ta cũng sẽ tìm được nàng. Đám mây này không giấu được nếu ta muốn nhìn đôi mắt của nàng. Bầu trời kia không ngăn được đường nếu ta muốn đi tìm nàng. 

 

Tình cảm mà Tần Vấn Thiên vẫn tích chứa trong lòng, trong một tích tắc liền tiết ra như là thác lũ, không cách nào át chế nổi. 

 

Thanh Nhi ngẩng đầu, nhìn vào đám mây, nhìn vào bầu trời, lệ đã rơi đầy trên mặt nàng. 

 

 

 

 

 

 

   

 

Lúc này, ánh mắt cu3a Mạc Khuynh Thành chậm rãi di chuyển, cũng ngắm nhìn Tần Vấn Thiên, mang theo nụ cười hiền hòa, nói: 

 

- Sư tôn nói với thiếp một số chuyện. Vấn Thiên, những chuyện Thanh Nhi làm vì chàng, thiếp không thể nào làm được. Trước kia lúc thiếp không có ở bên cạnh chàng, cũng là do Thanh Nhi nàng ấy luôn luôn quan tâm đến phu quân. Lúc nào nàng ấy cũng luôn xuất hiện vào lúc phu quân cần nhất. 

 

Ánh mặt trời chiếu rọi trên gương mặt hoàn mỹ không tì vết của Mạc Khuynh Thành. Nụ cười của nàng đẹp là vậy. Rực rỡ là vậy. 

 

- Vì thế, thiếp không hy vọng đây sẽ trở thành sự tiếc nuối của phu quân. Bên cạnh đó, thiếp cũng không hy vọng Thanh Nhi mang theo niềm tiếc nuối mà rời khỏi nơi này. Cho nên phu quân chànghãy mau đuổi theo đi. Ít nhất phu quân nói cho nàng biết, bảo nàng chờ phu quân. 

 

Nụ cười của Mạc Khuynh Thành vừa rơi vào ánh mắt của Lâm Tiên Nhi, Lâm Tiên Nhi nàng gần như ngẩn người. Nụ cười ấy, giọng nói dịu dàng ấy lại làm cho khóe mắt của Tần Vấn Thiên ửng đỏ. Hắn run rẩy đưa hai tay ra, nâng lấy đôi gò má của Mạc Khuynh Thành. Chỉ thấy trong đôi mắt cười tươi rực rỡ kia lại có nước mắt chảy ra. Nhưng nàng vẫn cứ tươi cười. 

 

- Vì sao nàng lại ngốc như vậy. 

 

Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt của Mạc Khuynh Thành. 

 

- Ít nhất, ta sẽ không ích kỷ đối với tình yêu của nàng như vậy. Ta có thể làm được và Thanh Nhi cũng vậy. Không oán. Không hối hận. 

 

Mạc Khuynh Thành vẫn chảy nước mắt mà cười: 

 

- Thiếp không hy vọng chàng sẽ tiếc nuối, không hy vọng chàng hối hận, càng không hi vọng tình yêu của thiếp sẽ trở thành gông xiềng của chàng. Xin tha thứ thiếp sẽ ghen tị, thân là nữ nhân thiếp không cách nào tránh khỏi. Thế nhưng thiếp tình nguyện bản thân mình ghen tị, cũng không muốn nhìn thấy chàng có một chút thương tâm nào. 

 

- Mau đi đi. Thanh Nhi là cô gái tốt. Nàng làm nhiều chuyện vì phu quân như vậy, không thể cứ như vậy mà yên lặng rời đi. 

 

Mạc Khuynh Thành nắm thật chặc bàn tay của Tần Vấn Thiên, lập tức buông lỏng ra. Trong ánh mắt tươi cười chất chứa những dòng lệ. Giọt lệ trong đôi mắt nàng còn đẹp hơn những viên trân châu. Hình ảnh này cứ phảng phất trong đầu của Tần Vấn Thiên, hóa thành vĩnh hằng. 

 

Tần Vấn Thiên bỗng nhiên đi lên trước một bước, ôm Mạc Khuynh Thành thật chặc. Hắn nắm chặc tay của Mạc Khuynh Thành, dùng sức nắm lấy, sau đó buông lỏng ra, lập tức thân thể phóng lên cao, chậm bước tới hư không. 

 

Gương mặt Mạc Khuynh Thành vẫn mỉm cười như cũ. Nàng nhìn thân ảnh ấy bay lên không, đưa tay xoa xoa vệt nước mắt nơi khóe mắt. Nước mắt kia phảng phất là những giọt nước mắt đẹp nhất trên thế gian… 

 

- Thanh Nhi. 

 

Tần Vấn Thiên cất tiếng nói to với thân ảnh trong hư không. Thân ảnh dong dỏng chậm bước trong bầu trời nghe được giọng nói này liền hơi run rẩy. Nàng lập tức ngừng lại, xoay người, chợt thấy Tần Vấn Thiên chậm bước về phía nàng. 

 

Rất nhanh, Tần Vấn Thiên lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Thanh Nhi. 

 

Thanh Nhi ngắm nhìn Tần Vấn Thiên, bờ môi run run. Nhưng nàng không biết nên nói gì. 

 

- Thanh Nhi, ta có thể ôm nàng được không? 

 

Trong ánh mắt của Tần Vấn Thiên rạng rỡ như ánh mặt trời, dường như muốn xua tan hàn ý trên người Thanh Nhi. 

 

Toàn thân của Thanh Nhi hơi run rẩy, đôi mắt đẹp không khỏi chớp chớp, trên mặt mơ hồ thoáng hiện vẻ ngượng ngùng, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu, ngón tay miết nơi góc áo, khẽ gật đầu: 

 

- Ừ. 

 

Tần Vấn Thiên nhoẻn miệng cười, đi lên trước, đưa hai tay ôm lấy thân hình mểm mại của Thanh Nhi vào trong lòng ngực. Sức mạnh của hai tay của hắn khiến cho thân thể mềm mại của Thanh Nhi hơi rung động. Tuy nhiên nàng khôi phục bình tĩnh rất nhanh. Đôi tay của nàng tựa hồ có phần lúng túng. Cuối cùng, chậm rãi khoát lên bờ vai của Tần Vấn Thiên. Giờ khắc này trong lòng nàng thật ấm áp biết bao. 

 

Tần Vấn Thiên dường như muốn dùng ngực của hắn ôm và làm tan Thanh Nhi mất vào trong lòng. Thật lâu sau, hắn mới nới lỏng hai tay đang ôm chặc nàng, nhưng tay của hắn vẫn đặt trên bờ eo mảnh khảnh của Thanh Nhi. Hai người bốn mắt gặp nhau. Khoảng cách thật gần như thế. Nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng y như băng sơn ấy, thời khắc này trên gương mặt lại lóe lên thoáng ửng hồng, kiều diễm động lòng người đến vậy. 

 

Đột nhiên, Tần Vấn Thiên đưa đầu tiến lên trước, miệng của hắn đặt vào đôi môi mềm mại của Thanh Nhi, lại một lần nữa ôm nàng thật chặc. 

 

Trong đầu Thanh Nhi như bị điện giựt, cả người đều ngây dại, đôi mắt đẹp chớp chớp. Giờ khắc này nàng có thể cảm nhận được rõ ràng vẻ không nỡ rời xa cùng với lưu luyến nồng nàn của Tần Vấn Thiên. 

 

Ánh mắt của nàng chậm rãi nhắm lại, mặc cho Tần Vấn Thiên hôn, bờ mi thật dài thật đẹp. Nàng khép chặt đôi mắt, lại có những giọt lệ lóng lánh. 

 

Lão giả và Đông Thánh đình Sau lưng nàng lúc này thần sắc cũng thay đổi. Lão giả thì đành chịu. Nhưng mà Đông Thánh đình lại lóe lên một tia lãnh ý trong đôi mắt. Tuy nhiên hắn không có danh nghĩa gì để ngăn trở. Hắn dựa vào cái gì mà ngăn trở chứ? 

 

- Ta đi nha. 

 

Tình sâu vô tận. Thanh Nhi lại đẩy Tần Vấn Thiên ra, liền xoay người, chậm bước đi tới hư không. Nàng không muốn để cho Tần Vấn Thiên trông thấy nàng lưu luyến, không muốn Tần Vấn Thiên nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi trong mắt nàng. Nàng lo lắng nếu lưu lại thêm một khắc nữa, nàng sẽ không thể nào rời đi được. 

 

- Thanh Nhi, chờ ta. 

 

Tiếng của Tần Vấn Thiên truyền đến sau lưng. Bước chân của Thanh Nhi không mảy may dừng, thậm chí bước chân càng nhanh hơn. 

 

- Ta nhất định sẽ đi tới Tiên vực tìm nàng, cho dù là đạp phá Chư Thiên vạn vực, cho dù là dày xéo cửu thiên tinh hà, ta cũng sẽ tìm được nàng. Đám mây này không giấu được nếu ta muốn nhìn đôi mắt của nàng. Bầu trời kia không ngăn được đường nếu ta muốn đi tìm nàng. 

 

Tình cảm mà Tần Vấn Thiên vẫn tích chứa trong lòng, trong một tích tắc liền tiết ra như là thác lũ, không cách nào át chế nổi. 

 

Thanh Nhi ngẩng đầu, nhìn vào đám mây, nhìn vào bầu trời, lệ đã rơi đầy trên mặt nàng.