Thái Cổ Thần Vương

Chương 672: - Tao ngộ khi bái sư (2)



 

Nếu như Tần Vấn Thiên có thể thừa nhận được ma luyện từ quân đoàn thâm uyên, tương lai tất có tiền đồ. 

 

- Tuân lệnh bệ hạ. Xin hỏi bệ hạ, bao lâu cho đi một lần. 

 

Diễm Uyên hỏi. 

 

- Ngàn năm một lần. Trong ngàn năm đó, cho đi ba tháng. Nếu ta có thời gian, có thể chỉ đạo một lần. 

 

Đông Thánh tiên đế bình tĩnh nói. Thời khắc người trong quân đoàn thâm uyên thi hành nhiệm vụ đều vô cùng nguy hiểm. Hành tung của bọn họ đều bị hạn chế, không thể tự ý rời vị trí. Nếu không trái lệnh chính là chết. 

 

- Dạ bệ hạ, ma luyện đến cảnh nào? 

 

Diễm Uyên lại hỏi. 

 

- Cho đến khi hắn như ngươi. Lúc bước chân vào tiên vương cảnh thì đến tiên cung ta. Ta đích thân chỉ đạo hắn tu hành. 

 

Đông Thánh tiên đế đáp. 

 

- Bệ hạ ân trọng, thuộc hạ bước chân vào tiên vương cảnh đã lâu, cũng chưa từng có cơ hội như vậy. 

 

Diễm Uyên gật đầu, nhìn Tần Vấn Thiên, nói: 

 

- Tần Vấn Thiên, sau này ngươi theo ta. Ta thay thế bệ hạ ma luyện cho ngươi. 

 

Tần Vấn Thiên một mực an tĩnh lắng nghe đối thoại giữa hai người, lộ ra thần sắc khác thường. 

 

- Sư tôn, quân đoàn thâm uyên, ngàn năm mới có ba tháng tự do ư? 

 


Tần Vấn Thiên hỏi Đông Thánh tiên đế. 

 

- Đúng vậy. Quân đoàn nghiêm lệ hà khắc nhất dưới tay Diễm Uyên. Nhưng người sống sót đi ra ngoài đều rất mạnh, đều là tầng cấp tiên. Vô số năm qua không ít người thậm chí bước chân vào tầng tiên vương, thích hợp cho ngươi ma luyện. 

 

Đông Thánh tiên đế gật đầu nói. 

 

- Sư tôn, thời gian ngàn năm đối với đệ tử mà nói thật quá lâu. Có thể cho đệ tử tự mình lựa chọn phương thức rèn luyện cho bản thân hay không. 

 

Tần Vấn Thiên cung kính hỏi. Mới vừa bái sư đã không vâng lời Đông Thánh tiên đế không phải ước nguyện của hắn, nhưng hắn tu hành đến nay chưa tới 30 năm. Ngàn năm. Thật sự quá lâu. 

 

Hắn có thể bỏ qua Mạc Khuynh Thành ngàn năm sao? Hắn không làm được. Hơn nữa mặc dù Tần Vấn Thiên tu hành khắc khổ, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn hướng tới tự do tu hành. Do đó mới có thể đề xuất ý kiến. 

 

Hắn bái sư Đông Thánh chỉ là vì đặt chân tới Tiên vực, để cho mình tiếp cận Thanh nhi hơn nữa. Nhưng nếu như ngàn năm mới được tự do một lần, chẳng phải là khoảng cách Thanh nhi cũng càng ngày càng xa? 

 

Đông Thánh tiên đế cùng với mọi người trong tiệc rượu nghe lời đề xuất của Tần Vấn Thiên mà sửng sốt giây lát. Đông Thánh mở miệng nói: 

 

- Tần Vấn Thiên, Tiên vực đều biết ta bất kể đối với con nối dòng hay là đệ tử thuộc hạ của mình hay không, đều vô cùng nghiêm khắc. Nếu ngươi bái ta làm thầy, ta sẽ phụ trách tu hành đối với ngươi. Có lẽ ngươi tu hành thời gian không dài, nhưng ở Tiên vực thời gian ngàn năm thật sự rất ngắn. Sau này ngươi muốn trở thành nhân vật đại năng, tất nhiên cần phải chịu nổi thời gian khảo nghiệm. Điều này rất trọng yếu đối với ma luyện tâm tính của ngươi. Quân đoàn thâm uyên sở dĩ hà khắc cũng là vì ma luyện nhân tài. 

 

- Sư tôn. 

 

Tần Vấn Thiên mở miệng lần nữa: 

 

- Không phải là đệ tử có ý chống đối sư tôn. Chỉ là tu hành đến nay, đệ tử mới tu luyện 29 năm. Thời gian ngàn năm đối với đệ tử thật sự rất dài. Có lẽ ngàn năm đệ tử cũng có cơ hội đặt chân tới tầng mức tiên vương như sư tôn nói. Nếu sư tôn thật sự suy tính cho đệ tử, cũng có thể an bài ma luyện khác. 

 

- Tần Vấn Thiên, ngàn năm tại Tiên vực thật sự rất ngắn ngủi. 

 

Bất tử tiên vương dường như cũng có ý khuyên Tần Vấn Thiên nên vội vàng lên tiếng. 

 

Trong đôi đồng tử thâm sâu của Diễm Uyên tất lóe lên một luồng lãnh ý, mở miệng nói: 


 

- Tần Vấn Thiên, tầng mức tiên vương cũng không phải là thành tựu tốt như vậy. Trong các chư vị ở đây, Bạch Vô Nhai thành tựu tiên vương sử dụng thời gian ngắn nhất. Nhưng lão bỏ ra 8 ngàn năm, mà ngươi lại nói. . . Hơn nữa, lời nói của bệ hạ là lo lắng cho ngươi. Ngươi mới vừa bái nhập sư môn liền nghi ngờ an bài của bệ hạ. Thật không đúng chút nào. 

 

- Ngươi cũng biết, được cha ta nhận làm đệ tử có khó khăn bao nhiêu. 

 

Đông Thánh Đình lên tiếng. Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn ánh mắt của đối phương. Trong ánh mắt phong duệ ấy mơ hồ hiển lộ ý vị châm chọc. Ánh mắt này không khỏi khiến cho Tần Vấn Thiên nhớ tới ngày trước Đông Thánh Đình đi tới Hoàng cực Thánh vực tiếp dẫn Thanh nhi. 

 

Đông Thánh tiên đế thu đồ đệ, đúng thật là một cuộc đại tạo hóa cho hắn sao? 

 

Đông Thánh tiên đế mới vừa nói, ngàn năm hắn mới có thời gian một lần tự do. Nếu như Đông Thánh tiên đế rảnh rỗi, mới có thể chỉ giáo cho hắn một chút. Vậy có nghĩa khi không rảnh, đệ tử hắn khả năng cũng không gặp được Đông Thánh, trừ phi. . . 

 

Trừ phi có một ngày, hắn bước chân vào tầng mức tiên vương. Lúc bấy giờ mới chân chính có tư cách được Đông Thánh tiên đế chỉ giáo. 

 

Tần Vấn Thiên bái sư cũng không mong muốn có được sự chỉ giáo thường xuyên của tiên đế. Thế nhưng nếu như sư tôn coi trọng đệ tử, chỉ giáo là không cần đệ tử nói nhiều, là chuyện tự nhiên mà đến. Trừ phi sư tôn không coi trọng đệ tử. 

 

Giống như thời khắc này, có lẽ nguyên nhân thật đúng là vì Thanh nhi, Đông Thánh tiên đế mới lựa chọn nhận hắn làm đệ tử. Do đó không khảo hạch tiếp sau. Cũng bởi vì nguyên nhân này, không phải là Đông Thánh tiên đế thật sự coi trọng đệ tử như hắn, muốn dốc lòng bồi dưỡng. Không phải. Dù sư tôn nghiêm khắc, nếu như thích một đệ tử cũng không thể không đưa ra lời đề nghị. 

 

Ngẩng đầu, Tần Vấn Thiên nhìn vào đôi mắt hờ hững của Đông Thánh bệ hạ, lại nhìn thần sắc của chư vị tiên vương và vẻ châm chọc trong ánh mắt của Đông Thánh Đình trong giây lát. Hắn cảm nhận được thân là đại năng giả kiêu ngạo trong mắt của bọn họ. Đông Thánh tiên đế thu hắn làm đệ tử đã là kỳ ngộ ngàn năm một thuở của hắn, là kỳ ngộ nghịch thiên của hắn. Hắn nên cung kính tuân mệnh, nghe theo sư tôn chỉ giáo, không được đề xuất những ý nghĩ khác. 

 

Người ở chỗ này đều cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Bởi vì hắn là một thiên tài của hạt thế giới mà thôi. Còn đối phương là Đông Thánh tiên đế. 

 

Bọn họ đều cho rằng Đông Thánh bệ hạ đưa tay ngoắc một cái, sẽ có vô số thiên tài như hắn đuổi theo. Hắn may mắn bái sư, không ngờ ngay lập tức không vâng lời ý tứ của sư tôn. Thật là bất kính! 

 

 

 

 

 

 

   

Nếu như Tần Vấn Thiên có thể thừa nhận được ma luyện từ quân đoàn thâm uyên, tương lai tất có tiền đồ. 

 

- Tuân lệnh bệ hạ. Xin hỏi bệ hạ, bao lâu cho đi một lần. 

 

Diễm Uyên hỏi. 

 

- Ngàn năm một lần. Trong ngàn năm đó, cho đi ba tháng. Nếu ta có thời gian, có thể chỉ đạo một lần. 

 

Đông Thánh tiên đế bình tĩnh nói. Thời khắc người trong quân đoàn thâm uyên thi hành nhiệm vụ đều vô cùng nguy hiểm. Hành tung của bọn họ đều bị hạn chế, không thể tự ý rời vị trí. Nếu không trái lệnh chính là chết. 

 

- Dạ bệ hạ, ma luyện đến cảnh nào? 

 

Diễm Uyên lại hỏi. 

 

- Cho đến khi hắn như ngươi. Lúc bước chân vào tiên vương cảnh thì đến tiên cung ta. Ta đích thân chỉ đạo hắn tu hành. 

 

Đông Thánh tiên đế đáp. 

 

- Bệ hạ ân trọng, thuộc hạ bước chân vào tiên vương cảnh đã lâu, cũng chưa từng có cơ hội như vậy. 

 

Diễm Uyên gật đầu, nhìn Tần Vấn Thiên, nói: 

 

- Tần Vấn Thiên, sau này ngươi theo ta. Ta thay thế bệ hạ ma luyện cho ngươi. 

 

Tần Vấn Thiên một mực an tĩnh lắng nghe đối thoại giữa hai người, lộ ra thần sắc khác thường. 

 

- Sư tôn, quân đoàn thâm uyên, ngàn năm mới có ba tháng tự do ư? 

 

Tần Vấn Thiên hỏi Đông Thánh tiên đế. 

 

- Đúng vậy. Quân đoàn nghiêm lệ hà khắc nhất dưới tay Diễm Uyên. Nhưng người sống sót đi ra ngoài đều rất mạnh, đều là tầng cấp tiên. Vô số năm qua không ít người thậm chí bước chân vào tầng tiên vương, thích hợp cho ngươi ma luyện. 

 

Đông Thánh tiên đế gật đầu nói. 

 

- Sư tôn, thời gian ngàn năm đối với đệ tử mà nói thật quá lâu. Có thể cho đệ tử tự mình lựa chọn phương thức rèn luyện cho bản thân hay không. 

 

Tần Vấn Thiên cung kính hỏi. Mới vừa bái sư đã không vâng lời Đông Thánh tiên đế không phải ước nguyện của hắn, nhưng hắn tu hành đến nay chưa tới 30 năm. Ngàn năm. Thật sự quá lâu. 

 

Hắn có thể bỏ qua Mạc Khuynh Thành ngàn năm sao? Hắn không làm được. Hơn nữa mặc dù Tần Vấn Thiên tu hành khắc khổ, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn hướng tới tự do tu hành. Do đó mới có thể đề xuất ý kiến. 

 

Hắn bái sư Đông Thánh chỉ là vì đặt chân tới Tiên vực, để cho mình tiếp cận Thanh nhi hơn nữa. Nhưng nếu như ngàn năm mới được tự do một lần, chẳng phải là khoảng cách Thanh nhi cũng càng ngày càng xa? 

 

Đông Thánh tiên đế cùng với mọi người trong tiệc rượu nghe lời đề xuất của Tần Vấn Thiên mà sửng sốt giây lát. Đông Thánh mở miệng nói: 

 

- Tần Vấn Thiên, Tiên vực đều biết ta bất kể đối với con nối dòng hay là đệ tử thuộc hạ của mình hay không, đều vô cùng nghiêm khắc. Nếu ngươi bái ta làm thầy, ta sẽ phụ trách tu hành đối với ngươi. Có lẽ ngươi tu hành thời gian không dài, nhưng ở Tiên vực thời gian ngàn năm thật sự rất ngắn. Sau này ngươi muốn trở thành nhân vật đại năng, tất nhiên cần phải chịu nổi thời gian khảo nghiệm. Điều này rất trọng yếu đối với ma luyện tâm tính của ngươi. Quân đoàn thâm uyên sở dĩ hà khắc cũng là vì ma luyện nhân tài. 

 

- Sư tôn. 

 

Tần Vấn Thiên mở miệng lần nữa: 

 

- Không phải là đệ tử có ý chống đối sư tôn. Chỉ là tu hành đến nay, đệ tử mới tu luyện 29 năm. Thời gian ngàn năm đối với đệ tử thật sự rất dài. Có lẽ ngàn năm đệ tử cũng có cơ hội đặt chân tới tầng mức tiên vương như sư tôn nói. Nếu sư tôn thật sự suy tính cho đệ tử, cũng có thể an bài ma luyện khác. 

 

- Tần Vấn Thiên, ngàn năm tại Tiên vực thật sự rất ngắn ngủi. 

 

Bất tử tiên vương dường như cũng có ý khuyên Tần Vấn Thiên nên vội vàng lên tiếng. 

 

Trong đôi đồng tử thâm sâu của Diễm Uyên tất lóe lên một luồng lãnh ý, mở miệng nói: 

 

- Tần Vấn Thiên, tầng mức tiên vương cũng không phải là thành tựu tốt như vậy. Trong các chư vị ở đây, Bạch Vô Nhai thành tựu tiên vương sử dụng thời gian ngắn nhất. Nhưng lão bỏ ra 8 ngàn năm, mà ngươi lại nói. . . Hơn nữa, lời nói của bệ hạ là lo lắng cho ngươi. Ngươi mới vừa bái nhập sư môn liền nghi ngờ an bài của bệ hạ. Thật không đúng chút nào. 

 

- Ngươi cũng biết, được cha ta nhận làm đệ tử có khó khăn bao nhiêu. 

 

Đông Thánh Đình lên tiếng. Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn ánh mắt của đối phương. Trong ánh mắt phong duệ ấy mơ hồ hiển lộ ý vị châm chọc. Ánh mắt này không khỏi khiến cho Tần Vấn Thiên nhớ tới ngày trước Đông Thánh Đình đi tới Hoàng cực Thánh vực tiếp dẫn Thanh nhi. 

 

Đông Thánh tiên đế thu đồ đệ, đúng thật là một cuộc đại tạo hóa cho hắn sao? 

 

Đông Thánh tiên đế mới vừa nói, ngàn năm hắn mới có thời gian một lần tự do. Nếu như Đông Thánh tiên đế rảnh rỗi, mới có thể chỉ giáo cho hắn một chút. Vậy có nghĩa khi không rảnh, đệ tử hắn khả năng cũng không gặp được Đông Thánh, trừ phi. . . 

 

Trừ phi có một ngày, hắn bước chân vào tầng mức tiên vương. Lúc bấy giờ mới chân chính có tư cách được Đông Thánh tiên đế chỉ giáo. 

 

Tần Vấn Thiên bái sư cũng không mong muốn có được sự chỉ giáo thường xuyên của tiên đế. Thế nhưng nếu như sư tôn coi trọng đệ tử, chỉ giáo là không cần đệ tử nói nhiều, là chuyện tự nhiên mà đến. Trừ phi sư tôn không coi trọng đệ tử. 

 

Giống như thời khắc này, có lẽ nguyên nhân thật đúng là vì Thanh nhi, Đông Thánh tiên đế mới lựa chọn nhận hắn làm đệ tử. Do đó không khảo hạch tiếp sau. Cũng bởi vì nguyên nhân này, không phải là Đông Thánh tiên đế thật sự coi trọng đệ tử như hắn, muốn dốc lòng bồi dưỡng. Không phải. Dù sư tôn nghiêm khắc, nếu như thích một đệ tử cũng không thể không đưa ra lời đề nghị. 

 

Ngẩng đầu, Tần Vấn Thiên nhìn vào đôi mắt hờ hững của Đông Thánh bệ hạ, lại nhìn thần sắc của chư vị tiên vương và vẻ châm chọc trong ánh mắt của Đông Thánh Đình trong giây lát. Hắn cảm nhận được thân là đại năng giả kiêu ngạo trong mắt của bọn họ. Đông Thánh tiên đế thu hắn làm đệ tử đã là kỳ ngộ ngàn năm một thuở của hắn, là kỳ ngộ nghịch thiên của hắn. Hắn nên cung kính tuân mệnh, nghe theo sư tôn chỉ giáo, không được đề xuất những ý nghĩ khác. 

 

Người ở chỗ này đều cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Bởi vì hắn là một thiên tài của hạt thế giới mà thôi. Còn đối phương là Đông Thánh tiên đế. 

 

Bọn họ đều cho rằng Đông Thánh bệ hạ đưa tay ngoắc một cái, sẽ có vô số thiên tài như hắn đuổi theo. Hắn may mắn bái sư, không ngờ ngay lập tức không vâng lời ý tứ của sư tôn. Thật là bất kính!