Thái Cổ Thần Vương

Chương 690: - Một kiếm bạo phát (2)



 

Ầm ầm… 

 

Đồng thời trong lúc đó, Liệt Thiên hủy cũng bị hung trận hủy diệt khác công kích. Cuối cùng đại trận giải thể. Vô số cường giả rơi xuống các phương hướng khác nhau, thương vong thảm trọng. Đại Địa môn thương vong càng khốc liệt hơn. 

 

- Giết chết hắn. 

 

Tể Nghiêm chỉ ngón tay tới Kim Bằng khôi lỗi cầm cầm yêu kiếm trong tay, lập tức Băng Giáp Giác Ma Long đánh tới Tần Vấn Thiên, khí tức hủy diệt bao phủ đủ để ép vỡ thiên địa. 

 

Tần Vấn Thiên ở vào hạch tâm trận pháp, khôi lỗi đều bị chấn đắc hành động bất lợi, thấy Băng Giáp Giác Ma Long đánh tới thần sắc chợt nghiêm trọng. Đúng lúc này, trong một khôi lỗi khác không ngờ lại xuất ra một mỹ nữ tuyệt mỹ thân mặc phượng vũ. Hình dáng nàng phiêu động, đi tới bên Kim Bằng khôi lỗi, ngẩng đầu nhìn đại trận đánh tới hư không, vươn phượng vũ ra hóa thành một hình bóng Phượng Hoàng, bao phủ Kim Bằng khôi lỗi và chính nàng vào trong đó. 

 

- Khuynh Thành. 

 

Thần sắc Tần Vấn Thiên ngưng đọng. Xuyên thấu qua ánh mắt của Kim Bằng, hắn thấy Mạc Khuynh Thành đang nở nụ cười nhu mỹ với hắn, dường như chỉ cần ở cùng một nơi với hắn, cái chết cũng không có gì phải sợ hãi. 

 

- Đi a. 

 

Tần Vấn Thiên quát, nhìn hung trận siêu cường từ từ thiên khung rơi xuống. Sắc mặt Tần Vấn Thiên trắng bạch. Cuối cùng một tiếng nổ ầm vang cực lớn truyền ra. Hung trận rơi xuống, vô số ánh mắt nhìn về bên này. Hung hung trận vô cùng kinh khủng khổng lồ đến bực nào, đủ để nghiền ép khôi lỗi và thân thể thon nhỏ của Mạc Khuynh Thành thành những mảnh vỡ. 

 

- Đã chết rồi sao?” 

 

Mọi người ngưng đọng ánh mắt. Thiên kiêu nổi bật nhất Hoàng cực Thánh vực, nữ tử xinh đẹp thánh khiết nhất, thần tiên quyến lữ đã chết trong tay bá chủ Hoàng cực Thánh tông rồi sao? 

 

Băng Giáp Giác Ma Long nhấc bàn chân to lớn lên, đám người chỉ thấy cánh chim Phượng Hoàng vẫn như cũ, dường như hóa thành màn ánh sáng bền chắc nhất, không có bất kỳ công kích nào có khả năng công phá nổi. Mạc Khuynh Thành và Kim Bằng khôi lỗi vẫn ở bên trong. Hoàn hảo không chút tổn hại nào. 

 

Tần Vấn Thiên ở bên trong Kim Bằng khôi lỗi vội chớp động đôi mắt, hắn sửng sốt trong giây lát, nhìn nơi khóe mắt của Mạc Khuynh Thành có một giọt nước mắt, dường như nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho nàng và hắn chết cùng một nơi. Thế nhưng bọn họ không chết. Chiếc áo phượng vũ đã bảo vệ cho bọn họ. 


 

- Y phục này. . . 

 

Trong lòng Tần Vấn Thiên nổi lên kinh đào hải lãng. Cho dù là Huyền Vũ khôi lỗi Tiên cấp đối mặt với loại công kích này cũng phải bị đẩy lui, nhưng bộ y phục kia không ngờ lại lao lao che chắn cho bọn họ, không nhúc nhích tí nào. 

 

- Đây là lễ đám cưới mẹ tặng cho thiếp. 

 

Giọt lệ đọng lại trên đôi mắt của Mạc Khuynh Thành, trong lòng không biết cảm xúc như thế nào. 

 

- Mẫu thân. 

 

Tần Vấn Thiên cũng có cảm giác ê ẩm. Bộ y phục này không phải là y phục tầm thường, mà là một món bảo vật Tiên cấp. Băng Giáp Giác Ma Long phẫn nộ rồi, nhấc bàn chân to lớn điên cuồng dầy xéo xuống, không ngừng đạp lên trên màn ánh sáng đó, làm như đang dầy xéo phần lưng của Mạc Khuynh Thành. Ầm ầm… lực lượng chấn động điên cuồng truyền vào. Tần Vấn Thiên thấy cảnh tượng như vậy đôi mắt muốn nổ tung. Lúc này đôi mắt hắn vô cùng dữ tợn, toàn thân dường như bốc cháy thành ngọn lửa thiêu đốt hừng hực. 

 

Phù quang lóng lánh rực rỡ vô tận, ánh nến trong cơ thể điên cuồng rung động lên, trên người mang theo hào quang loá mắt, giống như tiên quang, vừa tựa như thần hoa. 

 

- Giết không được, tiên binh, đó là một món Tiên cấp pháp bảo Dược Hoàng đưa cho Mạc Khuynh Thành sao?” 

 

Vô số cường giả trong hư không đều nhìn xuống mặt đất, Băng Giáp Giác Ma Long là đại trận mà cường giả Huyết Ma cung tổ hợp thành, công kích siêu cường, nhưng không ngờ dầy xéo không vỡ được một món y phục. 

 

Pháp bảo này thật là đáng sợ. 

 

Rất nhiều người của Hoàng cực Thánh tông đều sinh ra tham niệm, nếu như bọn họ có một bộ y phục như thế này, phòng ngự sẽ mạnh bao nhiêu? 

 

- Đạp vỡ nó đi. 

 


Tể Nghiêm hạ lệnh. Băng Giáp Giác Ma Long vẫn còn điên cuồng dầy xéo công kích, như muốn nhất định phải đạp vỡ vụn Mạc Khuynh Thành. Cuối cùng, Mạc Khuynh Thành ho khan một tiếng, khóe miệng tràn ra một chút máu tươi. Cổ lực chấn này rốt cục từng chút một vẫn lan tràn tiến nhập được vào bên trong Tiên cấp pháp bảo. Mạc Khuynh Thành chấn thương yếu ớt. Lực lượng bản thân của nàng quá yếu, chỉ một chút lực chấn là có thể khiến cho nàng bị thương. 

 

Tần Vấn Thiên miệng ngâm xướng pháp quyết cổ xưa, ở bên trong Kim Bằng, trên người của hắn phun trào tiên quang thần hoa vô tận, không ngừng lóng lánh. Từng giọt máu tươi theo móng vuốt Kim Bằng thẩm thấu vào trong yêu kiếm. Phù quang vô tận khiêu động bên trong yêu kiếm. Yêu kiếm vang lên tiếng coong coong… điên cuồng chiến động. 

 

Yêu kiếm càng vang lên, lập tức trong giây lát rút nhỏ lại. Xíu... một tiếng, tiến vào bên trong Kim Bằng khôi lỗi, đi tới lòng bàn tay của Tần Vấn Thiên. 

 

Tần Vấn Thiên tay cầm yêu kiếm, lập tức cắt qua Kim Bằng khôi lỗi. Kim Bằng khôi lỗi vô kiên bất tồi không ngờ lại bị cắt. Tần Vấn Thiên từ trong đó đi ra, yêu kiếm điên cuồng chấn động như muốn phá thiên. 

 

- Khuynh Thành, để cho ta ra ngoài. 

 

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn hư không, thần sắc lạnh như băng. 

 

Mạc Khuynh Thành sững sờ, chỉ thấy yêu kiếm dệt thành màn kiếm rực rỡ, bao phủ Tần Vấn Thiên ở bên trong. Phù quang vô tận chiếu sáng Tần Vấn Thiên giống như tiên nhân vậy, tương tự như hào quang trên người Dược Hoàng và Thánh hoàng. 

 

Tâm niệm vừa động, Mạc Khuynh Thành để cho Tần Vấn Thiên đi ra, yêu kiếm trong nháy mắt khuếch trương. Yêu kiếm ngàn thước phát ra tiêng rung chấn trời. Trên thân kiếm có thần hoa lưu chuyển vô tận, dường như đã có được sinh mạng của mình vậy. 

 

- Ngươi còn dám đi ra, chết. 

 

Băng Giáp Giác Ma Long dầy xéo tới thân thể của Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên lập tức giơ yêu kiếm lên, trong giây lát trảm sát tới trước. Phốc phốc … tiếng vang truyền ra. Yêu kiếm thế như chẻ tre, trực tiếp cắt vào cơ thể của Băng Giáp Giác Ma Long, từ trung gian trực tiếp chém thành hai đoạn! 

 

 

 

 

 

 

   

Ầm ầm… 

 

Đồng thời trong lúc đó, Liệt Thiên hủy cũng bị hung trận hủy diệt khác công kích. Cuối cùng đại trận giải thể. Vô số cường giả rơi xuống các phương hướng khác nhau, thương vong thảm trọng. Đại Địa môn thương vong càng khốc liệt hơn. 

 

- Giết chết hắn. 

 

Tể Nghiêm chỉ ngón tay tới Kim Bằng khôi lỗi cầm cầm yêu kiếm trong tay, lập tức Băng Giáp Giác Ma Long đánh tới Tần Vấn Thiên, khí tức hủy diệt bao phủ đủ để ép vỡ thiên địa. 

 

Tần Vấn Thiên ở vào hạch tâm trận pháp, khôi lỗi đều bị chấn đắc hành động bất lợi, thấy Băng Giáp Giác Ma Long đánh tới thần sắc chợt nghiêm trọng. Đúng lúc này, trong một khôi lỗi khác không ngờ lại xuất ra một mỹ nữ tuyệt mỹ thân mặc phượng vũ. Hình dáng nàng phiêu động, đi tới bên Kim Bằng khôi lỗi, ngẩng đầu nhìn đại trận đánh tới hư không, vươn phượng vũ ra hóa thành một hình bóng Phượng Hoàng, bao phủ Kim Bằng khôi lỗi và chính nàng vào trong đó. 

 

- Khuynh Thành. 

 

Thần sắc Tần Vấn Thiên ngưng đọng. Xuyên thấu qua ánh mắt của Kim Bằng, hắn thấy Mạc Khuynh Thành đang nở nụ cười nhu mỹ với hắn, dường như chỉ cần ở cùng một nơi với hắn, cái chết cũng không có gì phải sợ hãi. 

 

- Đi a. 

 

Tần Vấn Thiên quát, nhìn hung trận siêu cường từ từ thiên khung rơi xuống. Sắc mặt Tần Vấn Thiên trắng bạch. Cuối cùng một tiếng nổ ầm vang cực lớn truyền ra. Hung trận rơi xuống, vô số ánh mắt nhìn về bên này. Hung hung trận vô cùng kinh khủng khổng lồ đến bực nào, đủ để nghiền ép khôi lỗi và thân thể thon nhỏ của Mạc Khuynh Thành thành những mảnh vỡ. 

 

- Đã chết rồi sao?” 

 

Mọi người ngưng đọng ánh mắt. Thiên kiêu nổi bật nhất Hoàng cực Thánh vực, nữ tử xinh đẹp thánh khiết nhất, thần tiên quyến lữ đã chết trong tay bá chủ Hoàng cực Thánh tông rồi sao? 

 

Băng Giáp Giác Ma Long nhấc bàn chân to lớn lên, đám người chỉ thấy cánh chim Phượng Hoàng vẫn như cũ, dường như hóa thành màn ánh sáng bền chắc nhất, không có bất kỳ công kích nào có khả năng công phá nổi. Mạc Khuynh Thành và Kim Bằng khôi lỗi vẫn ở bên trong. Hoàn hảo không chút tổn hại nào. 

 

Tần Vấn Thiên ở bên trong Kim Bằng khôi lỗi vội chớp động đôi mắt, hắn sửng sốt trong giây lát, nhìn nơi khóe mắt của Mạc Khuynh Thành có một giọt nước mắt, dường như nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho nàng và hắn chết cùng một nơi. Thế nhưng bọn họ không chết. Chiếc áo phượng vũ đã bảo vệ cho bọn họ. 

 

- Y phục này. . . 

 

Trong lòng Tần Vấn Thiên nổi lên kinh đào hải lãng. Cho dù là Huyền Vũ khôi lỗi Tiên cấp đối mặt với loại công kích này cũng phải bị đẩy lui, nhưng bộ y phục kia không ngờ lại lao lao che chắn cho bọn họ, không nhúc nhích tí nào. 

 

- Đây là lễ đám cưới mẹ tặng cho thiếp. 

 

Giọt lệ đọng lại trên đôi mắt của Mạc Khuynh Thành, trong lòng không biết cảm xúc như thế nào. 

 

- Mẫu thân. 

 

Tần Vấn Thiên cũng có cảm giác ê ẩm. Bộ y phục này không phải là y phục tầm thường, mà là một món bảo vật Tiên cấp. Băng Giáp Giác Ma Long phẫn nộ rồi, nhấc bàn chân to lớn điên cuồng dầy xéo xuống, không ngừng đạp lên trên màn ánh sáng đó, làm như đang dầy xéo phần lưng của Mạc Khuynh Thành. Ầm ầm… lực lượng chấn động điên cuồng truyền vào. Tần Vấn Thiên thấy cảnh tượng như vậy đôi mắt muốn nổ tung. Lúc này đôi mắt hắn vô cùng dữ tợn, toàn thân dường như bốc cháy thành ngọn lửa thiêu đốt hừng hực. 

 

Phù quang lóng lánh rực rỡ vô tận, ánh nến trong cơ thể điên cuồng rung động lên, trên người mang theo hào quang loá mắt, giống như tiên quang, vừa tựa như thần hoa. 

 

- Giết không được, tiên binh, đó là một món Tiên cấp pháp bảo Dược Hoàng đưa cho Mạc Khuynh Thành sao?” 

 

Vô số cường giả trong hư không đều nhìn xuống mặt đất, Băng Giáp Giác Ma Long là đại trận mà cường giả Huyết Ma cung tổ hợp thành, công kích siêu cường, nhưng không ngờ dầy xéo không vỡ được một món y phục. 

 

Pháp bảo này thật là đáng sợ. 

 

Rất nhiều người của Hoàng cực Thánh tông đều sinh ra tham niệm, nếu như bọn họ có một bộ y phục như thế này, phòng ngự sẽ mạnh bao nhiêu? 

 

- Đạp vỡ nó đi. 

 

Tể Nghiêm hạ lệnh. Băng Giáp Giác Ma Long vẫn còn điên cuồng dầy xéo công kích, như muốn nhất định phải đạp vỡ vụn Mạc Khuynh Thành. Cuối cùng, Mạc Khuynh Thành ho khan một tiếng, khóe miệng tràn ra một chút máu tươi. Cổ lực chấn này rốt cục từng chút một vẫn lan tràn tiến nhập được vào bên trong Tiên cấp pháp bảo. Mạc Khuynh Thành chấn thương yếu ớt. Lực lượng bản thân của nàng quá yếu, chỉ một chút lực chấn là có thể khiến cho nàng bị thương. 

 

Tần Vấn Thiên miệng ngâm xướng pháp quyết cổ xưa, ở bên trong Kim Bằng, trên người của hắn phun trào tiên quang thần hoa vô tận, không ngừng lóng lánh. Từng giọt máu tươi theo móng vuốt Kim Bằng thẩm thấu vào trong yêu kiếm. Phù quang vô tận khiêu động bên trong yêu kiếm. Yêu kiếm vang lên tiếng coong coong… điên cuồng chiến động. 

 

Yêu kiếm càng vang lên, lập tức trong giây lát rút nhỏ lại. Xíu... một tiếng, tiến vào bên trong Kim Bằng khôi lỗi, đi tới lòng bàn tay của Tần Vấn Thiên. 

 

Tần Vấn Thiên tay cầm yêu kiếm, lập tức cắt qua Kim Bằng khôi lỗi. Kim Bằng khôi lỗi vô kiên bất tồi không ngờ lại bị cắt. Tần Vấn Thiên từ trong đó đi ra, yêu kiếm điên cuồng chấn động như muốn phá thiên. 

 

- Khuynh Thành, để cho ta ra ngoài. 

 

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn hư không, thần sắc lạnh như băng. 

 

Mạc Khuynh Thành sững sờ, chỉ thấy yêu kiếm dệt thành màn kiếm rực rỡ, bao phủ Tần Vấn Thiên ở bên trong. Phù quang vô tận chiếu sáng Tần Vấn Thiên giống như tiên nhân vậy, tương tự như hào quang trên người Dược Hoàng và Thánh hoàng. 

 

Tâm niệm vừa động, Mạc Khuynh Thành để cho Tần Vấn Thiên đi ra, yêu kiếm trong nháy mắt khuếch trương. Yêu kiếm ngàn thước phát ra tiêng rung chấn trời. Trên thân kiếm có thần hoa lưu chuyển vô tận, dường như đã có được sinh mạng của mình vậy. 

 

- Ngươi còn dám đi ra, chết. 

 

Băng Giáp Giác Ma Long dầy xéo tới thân thể của Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên lập tức giơ yêu kiếm lên, trong giây lát trảm sát tới trước. Phốc phốc … tiếng vang truyền ra. Yêu kiếm thế như chẻ tre, trực tiếp cắt vào cơ thể của Băng Giáp Giác Ma Long, từ trung gian trực tiếp chém thành hai đoạn!