Thương Ưng vô cùng cẩn thận hạ lệnh lui về sau, tuy nhiên sau khi kết thành hung trận, lực lượng công kích hay phòng ngự của bọn hắn đều trở nên siêu cường nếu như về tốc độ di chuyển thì lại trở nên chậm đi, đuôi to khó vẫy, khó mà khống chế được.
Trong khoảnh khắc Yêu kiếm kia đã chém tới, ánh kiếm xuyên qua thiên địa hư không mà chém xuống. Thấy vậy, Thương Ưng cũng nổi giận gầm lên một tiếng rồi khống chế hung trận phát ra lực lượng công kích mạnh nhất đánh về phía Yêu kiếm.
Nhưng ở phía dưới tuyệt thế phù quang của Yêu kiếm, tất cả công kích đều phảng phất như vô lực vậy. Thấy vậy, Thương Ưng vội nhanh chóng lui ra phía sau, bộ dáng muốn trực tiếp thoát ra khỏi hung trận để chạy trốn. Ngay sau đó kiếm đã hạ xuống chém vào trong trận pháp và huỷ diệt hết thảy. Dưới một kích này, không biết đã có bao nhiêu cường giả của Đại Thương Hoàng Triều nhất mạch bỏ mình.
Tuy nhiên Tần Vấn Thiên vẫn không dừng lại mà lại lần nữa xông lên muốn chém giết tiếp.
- Tán trận, tất cả lui về phía sau, đợi đến thời điểm lực lượng của hắn tiêu hao hết thì lại giết trở về.
Tể Nghiêm thấy một màn như vậy thì cũng biết sự tình không thể làm, đành phải tạm thời né tránh phong mang của Tần Vấn Thiên vì theo hắn nghĩ, loại trạng thái bùng nổ này của Tần Vấn Thiên tuyệt đối không thể duy trì được trong thời gian dài.
Thanh âm của Tể Nghiêm vừa dứt thì trong nháy mắt hung trận đã tản ra, tất cả các cường giả đều nhao nhao thoát đi, tránh xa khỏi phạm vi công kích của Tần Vấn Thiên.
Tu vi của Tần Vấn Thiên suy cho cùng còn yếu, tốc độ cũng không nhanh, muốn đuổi theo từng người này căn bản là việc không có khả năng. Vì vậy, hắn lại dừng ở trong hư không, huy động Yêu kiếm chém xuống đám người đang thoát đi ở phương xa. Theo đó liền có một số cường giả xui xẻo bị chém giết ở trong hư không.
Rất nhanh, đám cường giả Hoàng Cực Thánh Tông đã thoát đi sạch sẽ, chỉ còn lại có một số người bị trọng thương không có năng lực đào tẩu mà thôi.
Một màn quỷ dị như vậy làm cho người Dược Hoàng Cốc cùng với Trượng Kiếm Tông nhất mạch đều ngây dại, kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên đang cầm Yêu kiếm đứng trong hư không.
Ánh mắt lão tổ Từ Thương của Trượng Kiếm Tông không nhúc nhích, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng to lớn của thanh niên bạch y kia. Thân ảnh của nhân vật này dù mới ở thời kỳ thiếu niên mà tựa hồ đã có khả năng đỉnh thiên lập địa rồi.
- Tiểu tử, ngươi sẽ siêu việt vượt qua rất nhiều nhân vật thế hệ thiên kiêu của Hoàng Cực Thánh Vực, đạt đến độ cao mà ngay cả tiền nhân cũng không thể đạt đến được. Hoàng Cực Thánh Tông chẳng qua là đá đạp chân trên con đường trưởng thành của ngươi mà thôi. Ta đang mong đợi một ngày tài năng tuyệt thế chân chính của ngươi được lộ ra.
Trong lòng lão tổ Trượng Kiếm Tông thầm nói nhỏ. Hắn không khỏi nghĩ tới tình hình khi lần đầu tiên nhìn thấy Tần Vấn Thiên, khi đó hắn muốn thu Tần Vấn Thiên làm đệ tử nhưng lại bị tiểu tử này cự tuyệt. Khi đó hắn đã coi Tần Vấn Thiên là một tên vãn bối thú vị nhưng bây giờ hắn đã không dám coi Tần Vấn Thiên là một vãn bối để đối đãi nữa rồi. Cuối cùng sẽ có một ngày, quang mang của Tần Vấn Thiên sẽ nở rộ, so với các ngôi sao trong đêm tối thì còn chói loá hơn.
Đột nhiên trong hư không có hai cỗ khí tức khiến người ta sợ hãi hàng lâm. Mọi người nhìn lên thì thấy trong hư không có hai Tiên Cảnh cường giả đang đứng đó. Đó là Thánh Hoàng của Hoàng Cực Thánh Tông và Dược Hoàng, hai người vốn đối chọi gay gắt với nhau. Hai người cho dù không có nhìn xuống xem xét tình huống phía dưới nhưng trong lòng cũng đều rõ ràng, lúc này sắc mặt Thánh Hoàng không dễ nhìn cho lắm.
- Lão bất tử, ngươi đã rời khỏi Hoàng Cực Thánh Tông rồi, Tiên pháp này của ngươi lấy được từ đâu?
Thánh Hoàng lạnh lùng hỏi. So với Dược Hoàng thì hắn thành tựu Tiên vị sớm hơn, sự quen thuộc đối với cảnh giới càng cao hơn đối phương nhưng mà lúc này hắn lại cũng không làm gì được Dược Hoàng vì công pháp tu hành của Dược Hoàng tựa hồ còn lợi hại hơn Tiên pháp của hắn, sức công phạt cũng cường đại hơn.
- Cái này thì có gì liên quan tới ngươi chứ. Cho dù ta không làm gì được ngươi thì ngươi cũng không làm gì được ta, xem ra chúng ta cũng không ai giết được đối phương.
Dược Hoàng lạnh lùng nói. Bọn hắn cũng đã thành điểm mấu chốt ràng buộc đối phương không thể ra tay đối với người có cảnh giới thấp hơn bởi vì song phương đều không làm gì được đối phương. Một khi Dược Hoàng giết người Hoàng Cực Thánh Tông thì Thánh Hoàng cũng có thể tru diệt người Dược Hoàng Cốc, trừ phi là trong hai người bọn hắn có một người chết trước.
- Dừng ở đây đi.
Thánh Hoàng lạnh lùng nói rồi đưa mắt nhìn xuống đám người Tần Vấn Thiên cùng người Trượng Kiếm Tông nhất mạch phía dưới nói:
- Người Trượng Kiếm Tông nhất mạch phản bội Hoàng Cực Thánh Tông, toàn bộ sẽ bị tru diệt.
- Hoàng Cực Thánh Tông ngươi đều muốn diệt chúng ta, còn không cho chúng ta phản bội ư?
Từ Thương nhìn chằm chằm vào Thánh Hoàng nói, thái độ đã không có quá nhiều cung kính.
- Hừ, chờ chịu chết đi.
Thánh Hoàng quát lạnh một tiếng, khi hắn nói ra dừng ở đây là đã là chịu thiệt rồi. Hôm nay tại trong địa bàn của Hoàng Cực Thánh Tông lại để Dược Hoàng Cốc đưa người Trượng Kiếm Tông nhất mạch thuộc Hoàng Cực Thánh Tông đi, đây tuyệt đối là một vết nhơ trong lịch sử của Hoàng Cực Thánh Tông.
- Rút lui.
Dược Hoàng hạ lệnh một tiếng, theo đó các cường giả Dược Hoàng Cốc cùng với cường giả Trượng Kiếm Tông nhất mạch bắt đầu rút lui. Tần Vấn Thiên sau khi nhìn Thánh Hoàng trong hư không một cái rồi cũng lập tức đi lên trên lưng Huyền Vũ Khôi Lỗi. Phù quang trên Yêu kiếm cũng tiêu thất đi, lập tức kích thước của thanh kiếm này được thu nhỏ lại và được Tần Vấn Thiên thu lại. Sau đó Tần Vấn Thiên tự mình nhắm mắt lại, trực tiếp rơi vào trạng thái ngủ say.
- Vấn Thiên.
Mạc Khuynh Thành đi đến bên cạnh Tần Vấn Thiên nói.
- Hắn đã vượt qua giới hạn để chiến đấu đồng thời phát ra lực lượng mà tựa hồ cảnh giới của hắn còn chưa có thể có được, cứ để cho hắn ngủ một giấc thật tốt đi.
Dược Hoàng đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên nói. Mạc Khuynh Thành gật đầu rồi không có quấy rầy Tần Vấn Thiên nữa, chẳng qua là an tĩnh ngồi xuống bên cạnh Tần Vấn Thiên và đi theo các cường giả rút lui khỏi Hoàng Cực Thánh Tông.
Rất nhanh, tin tức về trận chiến này đã truyền khắp Thánh Hoàng Thành đồng thời dấy lên một trận sóng gió mạnh mẽ trước nay chưa từng có!
- Lui.
Thương Ưng vô cùng cẩn thận hạ lệnh lui về sau, tuy nhiên sau khi kết thành hung trận, lực lượng công kích hay phòng ngự của bọn hắn đều trở nên siêu cường nếu như về tốc độ di chuyển thì lại trở nên chậm đi, đuôi to khó vẫy, khó mà khống chế được.
Trong khoảnh khắc Yêu kiếm kia đã chém tới, ánh kiếm xuyên qua thiên địa hư không mà chém xuống. Thấy vậy, Thương Ưng cũng nổi giận gầm lên một tiếng rồi khống chế hung trận phát ra lực lượng công kích mạnh nhất đánh về phía Yêu kiếm.
Nhưng ở phía dưới tuyệt thế phù quang của Yêu kiếm, tất cả công kích đều phảng phất như vô lực vậy. Thấy vậy, Thương Ưng vội nhanh chóng lui ra phía sau, bộ dáng muốn trực tiếp thoát ra khỏi hung trận để chạy trốn. Ngay sau đó kiếm đã hạ xuống chém vào trong trận pháp và huỷ diệt hết thảy. Dưới một kích này, không biết đã có bao nhiêu cường giả của Đại Thương Hoàng Triều nhất mạch bỏ mình.
Tuy nhiên Tần Vấn Thiên vẫn không dừng lại mà lại lần nữa xông lên muốn chém giết tiếp.
- Tán trận, tất cả lui về phía sau, đợi đến thời điểm lực lượng của hắn tiêu hao hết thì lại giết trở về.
Tể Nghiêm thấy một màn như vậy thì cũng biết sự tình không thể làm, đành phải tạm thời né tránh phong mang của Tần Vấn Thiên vì theo hắn nghĩ, loại trạng thái bùng nổ này của Tần Vấn Thiên tuyệt đối không thể duy trì được trong thời gian dài.
Thanh âm của Tể Nghiêm vừa dứt thì trong nháy mắt hung trận đã tản ra, tất cả các cường giả đều nhao nhao thoát đi, tránh xa khỏi phạm vi công kích của Tần Vấn Thiên.
Tu vi của Tần Vấn Thiên suy cho cùng còn yếu, tốc độ cũng không nhanh, muốn đuổi theo từng người này căn bản là việc không có khả năng. Vì vậy, hắn lại dừng ở trong hư không, huy động Yêu kiếm chém xuống đám người đang thoát đi ở phương xa. Theo đó liền có một số cường giả xui xẻo bị chém giết ở trong hư không.
Rất nhanh, đám cường giả Hoàng Cực Thánh Tông đã thoát đi sạch sẽ, chỉ còn lại có một số người bị trọng thương không có năng lực đào tẩu mà thôi.
Một màn quỷ dị như vậy làm cho người Dược Hoàng Cốc cùng với Trượng Kiếm Tông nhất mạch đều ngây dại, kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên đang cầm Yêu kiếm đứng trong hư không.
Ánh mắt lão tổ Từ Thương của Trượng Kiếm Tông không nhúc nhích, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng to lớn của thanh niên bạch y kia. Thân ảnh của nhân vật này dù mới ở thời kỳ thiếu niên mà tựa hồ đã có khả năng đỉnh thiên lập địa rồi.
- Tiểu tử, ngươi sẽ siêu việt vượt qua rất nhiều nhân vật thế hệ thiên kiêu của Hoàng Cực Thánh Vực, đạt đến độ cao mà ngay cả tiền nhân cũng không thể đạt đến được. Hoàng Cực Thánh Tông chẳng qua là đá đạp chân trên con đường trưởng thành của ngươi mà thôi. Ta đang mong đợi một ngày tài năng tuyệt thế chân chính của ngươi được lộ ra.
Trong lòng lão tổ Trượng Kiếm Tông thầm nói nhỏ. Hắn không khỏi nghĩ tới tình hình khi lần đầu tiên nhìn thấy Tần Vấn Thiên, khi đó hắn muốn thu Tần Vấn Thiên làm đệ tử nhưng lại bị tiểu tử này cự tuyệt. Khi đó hắn đã coi Tần Vấn Thiên là một tên vãn bối thú vị nhưng bây giờ hắn đã không dám coi Tần Vấn Thiên là một vãn bối để đối đãi nữa rồi. Cuối cùng sẽ có một ngày, quang mang của Tần Vấn Thiên sẽ nở rộ, so với các ngôi sao trong đêm tối thì còn chói loá hơn.
Đột nhiên trong hư không có hai cỗ khí tức khiến người ta sợ hãi hàng lâm. Mọi người nhìn lên thì thấy trong hư không có hai Tiên Cảnh cường giả đang đứng đó. Đó là Thánh Hoàng của Hoàng Cực Thánh Tông và Dược Hoàng, hai người vốn đối chọi gay gắt với nhau. Hai người cho dù không có nhìn xuống xem xét tình huống phía dưới nhưng trong lòng cũng đều rõ ràng, lúc này sắc mặt Thánh Hoàng không dễ nhìn cho lắm.
- Lão bất tử, ngươi đã rời khỏi Hoàng Cực Thánh Tông rồi, Tiên pháp này của ngươi lấy được từ đâu?
Thánh Hoàng lạnh lùng hỏi. So với Dược Hoàng thì hắn thành tựu Tiên vị sớm hơn, sự quen thuộc đối với cảnh giới càng cao hơn đối phương nhưng mà lúc này hắn lại cũng không làm gì được Dược Hoàng vì công pháp tu hành của Dược Hoàng tựa hồ còn lợi hại hơn Tiên pháp của hắn, sức công phạt cũng cường đại hơn.
- Cái này thì có gì liên quan tới ngươi chứ. Cho dù ta không làm gì được ngươi thì ngươi cũng không làm gì được ta, xem ra chúng ta cũng không ai giết được đối phương.
Dược Hoàng lạnh lùng nói. Bọn hắn cũng đã thành điểm mấu chốt ràng buộc đối phương không thể ra tay đối với người có cảnh giới thấp hơn bởi vì song phương đều không làm gì được đối phương. Một khi Dược Hoàng giết người Hoàng Cực Thánh Tông thì Thánh Hoàng cũng có thể tru diệt người Dược Hoàng Cốc, trừ phi là trong hai người bọn hắn có một người chết trước.
- Dừng ở đây đi.
Thánh Hoàng lạnh lùng nói rồi đưa mắt nhìn xuống đám người Tần Vấn Thiên cùng người Trượng Kiếm Tông nhất mạch phía dưới nói:
- Người Trượng Kiếm Tông nhất mạch phản bội Hoàng Cực Thánh Tông, toàn bộ sẽ bị tru diệt.
- Hoàng Cực Thánh Tông ngươi đều muốn diệt chúng ta, còn không cho chúng ta phản bội ư?
Từ Thương nhìn chằm chằm vào Thánh Hoàng nói, thái độ đã không có quá nhiều cung kính.
- Hừ, chờ chịu chết đi.
Thánh Hoàng quát lạnh một tiếng, khi hắn nói ra dừng ở đây là đã là chịu thiệt rồi. Hôm nay tại trong địa bàn của Hoàng Cực Thánh Tông lại để Dược Hoàng Cốc đưa người Trượng Kiếm Tông nhất mạch thuộc Hoàng Cực Thánh Tông đi, đây tuyệt đối là một vết nhơ trong lịch sử của Hoàng Cực Thánh Tông.
- Rút lui.
Dược Hoàng hạ lệnh một tiếng, theo đó các cường giả Dược Hoàng Cốc cùng với cường giả Trượng Kiếm Tông nhất mạch bắt đầu rút lui. Tần Vấn Thiên sau khi nhìn Thánh Hoàng trong hư không một cái rồi cũng lập tức đi lên trên lưng Huyền Vũ Khôi Lỗi. Phù quang trên Yêu kiếm cũng tiêu thất đi, lập tức kích thước của thanh kiếm này được thu nhỏ lại và được Tần Vấn Thiên thu lại. Sau đó Tần Vấn Thiên tự mình nhắm mắt lại, trực tiếp rơi vào trạng thái ngủ say.
- Vấn Thiên.
Mạc Khuynh Thành đi đến bên cạnh Tần Vấn Thiên nói.
- Hắn đã vượt qua giới hạn để chiến đấu đồng thời phát ra lực lượng mà tựa hồ cảnh giới của hắn còn chưa có thể có được, cứ để cho hắn ngủ một giấc thật tốt đi.
Dược Hoàng đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên nói. Mạc Khuynh Thành gật đầu rồi không có quấy rầy Tần Vấn Thiên nữa, chẳng qua là an tĩnh ngồi xuống bên cạnh Tần Vấn Thiên và đi theo các cường giả rút lui khỏi Hoàng Cực Thánh Tông.
Rất nhanh, tin tức về trận chiến này đã truyền khắp Thánh Hoàng Thành đồng thời dấy lên một trận sóng gió mạnh mẽ trước nay chưa từng có!