Tần Vấn Thiên thấy Dược Hoàng bất chấp mà đi ra thì sắc mặt trắng bệch nói.
- Sư tôn.
Sắc mặt Mạc Khuynh Thành đồng dạng mặt không còn chút máu, tất cả đều quay đầu lại nhìn Tiên Hỏa đầy trời đang lao vào khoảng không.
- Tiền bối dừng lại a.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Lý Mộ Bạch quát.
- Ô..n..g.
Tuy nhiên Lý Mộ Bạch không để ý đến mà nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói:
- Dược Hoàng không tiếc hết thảy vì tạo cơ hội cho ngươi đã đi rồi đó?.
- Tiền bối, đưa ta quay trở về.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên cứng cỏi nói.
- Cũng đưa ta quay trở về đi.
Mạc Khuynh Thành phụ họa nói.
- Tốt, tại trong Tiên Vực ta chịu nhục thành thói quen rồi, cũng không còn nhiệt huyết rồi nữa rồi.
Trong mắt Lý Mộ Bạch mỉm cười nói rồi lập tức tâm niệm vừa động, cái phi thuyền đột nhiên xoay đi mà trở về đường cũ. Trong sát na mọi người liền trở về vị trí của Dược Hoàng lúc trước, nơi đó Dược Hoàng đang giao thủ cùng người của đối phương. Thời khắc này trên thân Dược Hoàng tràn ngập ra khí lưu hỏa diễm hủy diệt khiến đám cường giả Chiến Tiên Cung đều có chút kiêng kỵ, đây chính là hành động muốn thiêu đốt Tiên đài đây.
- Bọn hắn dĩ nhiên đều trở về rồi, đây là muốn chết a.
Thời khắc này Hàn Tiên thấy phi thuyền quay về thì cuồng tiếu một tiếng nói.
- Lý Mộ Bạch, ngươi tên khốn này.
Dược Hoàng nổi giận mắng.
- Lão già, khó có cơ hội để tìm về nhiệt huyết ngày trước, ngươi cũng không cần kêu la ầm ĩ như vậy. Kỳ thực Vấn Thiên nói cũng đúng, Tiên Vực tuy rằng đặc sắc nhưng đồng dạng cũng có một số việc phải nén lại mà nhẫn nhịn, nhất là nhiệt huyết bị đè nén.
Lý Mộ Bạch lại cười nói rồi trên thân xuất hiện kiếm khí ngập trời nói :
- Trở về cố thổ, đây là trận chiến cuối cùng đi.
- Thật nhiệt huyết.
Gã cường giả thanh niên Chiến Tiên Cung thấy vậy thì thần sắc lộ vẻ khinh thường nói. Trên nắm tay hắn vô tận tiên quang nở rộ, phảng phất như có ngập trời Tiên uy tràn ra nói :
- Kiến càng lay cây, tự tìm đường chết.
- Đợi một chút.
Tần Vấn Thiên đi lên phía trước nói :
- Các ngươi không phải là muốn có kiếm hay sao, ta đưa kiếm cho các ngươi, cầm đi này.
Dứt lời, chỉ thấy Tần Vấn Thiên vung bàn tay rồi Yêu kiếm kia mãnh liệt lao về phía đối phương.
Thấy một màn như vậy, trên người thanh niên khí lưu hủy diệt liền dừng lại rồi hắn vung tay lên một cái mà tiếp lấy Yêu kiếm. Mọi người chỉ thấy Yêu kiếm kia coong coong mấy tiếng, hình như có chút khó chịu.
- Quả nhiên kiếm sinh linh tính.
Sắc mặt gã thanh niên lộ vẻ vui mừng đưa tay khẽ vuốt thân kiếm, trong con ngươi xuất hiện hào quang loá mắt.
- Sau này ngươi cứ đi theo ta, hắn không xứng đáng giữ ngươi.
Thanh niên cười nhạt nói.
Lúc này trong lòng Tần Vấn Thiên như có lửa đốt vậy, nhanh lên, nhanh đến đi, hắn nhất định phải kéo dài thời gian.
- Kiếm rồi, còn có nữ nhân kia nữa, ngươi có đưa cho ta không.
Hàn Tiên cười nói bừa bãi rồi đưa mắt nhìn Mạc Khuynh Thành. Trong Tiên Vực mỹ nữ như vậy hắn không có tư cách động vào còn tại thế giới thổ dân thì không phải là hắn có thể tùy ý chưởng khống sao.
- Ta sợ ngươi thừa nhận không nổi.
Tần Vấn Thiên băng lãnh nói.
- Ha ha, ngươi là đang nói đùa sao?
Hàn Tiên đi ra phía trước một bước, khí tức sâm lãnh dày đặc phun ra rồi lập tức một đám huyết quang đáng sợ xuất hiện kèm theo đó là một cỗ uy áp tịch diệt bao phủ lấy Tần Vấn Thiên.
- Ngươi cho rằng giao ra kiếm là liền có giữ được mạng sống hay sao, cho dù ngươi có giao ra nữ nhân này thì vẫn không đủ. Ta còn muốn huyết khí của ngươi nữa, còn có những người này nữa, tất cả đều phải chết.
Hàn Tiên cuồng vọng nói.
- Không nói nhiều nữa, giết ngươi rồi, nữ nhân này thì lưu lại.
Thanh niên kia cầm Yêu kiếm mà yêu thích không thôi, ngay cả sự yêu thích đối với nữ nhân cũng hết. Xem ra đối với người Tiên Vực, thực lực vĩnh viễn có vị trí thứ nhất, hưởng thụ ở phía sau, có thực lực mới có tư cách đi hưởng thụ.
- Tốt.
Hàn Tiên gật đầu rồi hai đời Thánh Hoàng nhao nhao đi ra, trên thân bộc phát ra sát khí.
- Ngươi không nên trở về a.
Dược Hoàng thở dài nói, nếu như Tần Vấn Thiên chết rồi sẽ có bao người phải thất vọng.
- Kiếm Thánh tiền bối, sử dụng kiếm khí bảo vệ chúng ta.
Nghe Tần Vấn Thiên nói, Lý Mộ Bạch liền gật đầu rồi phát ra một đám tiên quang hóa thành kiếm mạc bao phủ lấy tất cả mọi người, không để cho Tần Vấn Thiên trực tiếp bị cách không tru sát.
- Hết thảy, nên kết thúc rồi.
Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi rồi nhìn chằm chằm vào người của đối phương nói:
- Người Chiến Tiên Cung, kiếm này của ta ngươi cầm không nổi đâu. Còn Hoàng Cực Thánh Vực này về sau sẽ không còn có cái tên Hoàng Cực Thánh Tông nữa.
Thanh âm Tần Vấn Thiên bỗng nhiên trở nên cực kỳ cuồng ngạo nói, một màn này làm cho tất cả cường giả Chiến Tiên Cung đều sửng sốt, thần sắc lộ ra vẻ thú vị bất quá lập tức lại thấy thanh niên lên nhíu mày, không đúng, có cái khí tức gì đó là lạ?
Hắn cảm giác được tất cả bọn hắn đều đã bị phong tỏa rồi, tất cả người nơi này tựa hồ đã bị phong tỏa.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Thần sắc Hàn Tiên cũng thay đổi vì hắn cảm giác được nhiều cỗ khí tức kinh khủng bao phủ tại trên thân mình.
- Ô..n..g.
- Ô..n..g.
- Không.. .
Tần Vấn Thiên thấy Dược Hoàng bất chấp mà đi ra thì sắc mặt trắng bệch nói.
- Sư tôn.
Sắc mặt Mạc Khuynh Thành đồng dạng mặt không còn chút máu, tất cả đều quay đầu lại nhìn Tiên Hỏa đầy trời đang lao vào khoảng không.
- Tiền bối dừng lại a.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Lý Mộ Bạch quát.
- Ô..n..g.
Tuy nhiên Lý Mộ Bạch không để ý đến mà nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói:
- Dược Hoàng không tiếc hết thảy vì tạo cơ hội cho ngươi đã đi rồi đó?.
- Tiền bối, đưa ta quay trở về.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên cứng cỏi nói.
- Cũng đưa ta quay trở về đi.
Mạc Khuynh Thành phụ họa nói.
- Tốt, tại trong Tiên Vực ta chịu nhục thành thói quen rồi, cũng không còn nhiệt huyết rồi nữa rồi.
Trong mắt Lý Mộ Bạch mỉm cười nói rồi lập tức tâm niệm vừa động, cái phi thuyền đột nhiên xoay đi mà trở về đường cũ. Trong sát na mọi người liền trở về vị trí của Dược Hoàng lúc trước, nơi đó Dược Hoàng đang giao thủ cùng người của đối phương. Thời khắc này trên thân Dược Hoàng tràn ngập ra khí lưu hỏa diễm hủy diệt khiến đám cường giả Chiến Tiên Cung đều có chút kiêng kỵ, đây chính là hành động muốn thiêu đốt Tiên đài đây.
- Bọn hắn dĩ nhiên đều trở về rồi, đây là muốn chết a.
Thời khắc này Hàn Tiên thấy phi thuyền quay về thì cuồng tiếu một tiếng nói.
- Lý Mộ Bạch, ngươi tên khốn này.
Dược Hoàng nổi giận mắng.
- Lão già, khó có cơ hội để tìm về nhiệt huyết ngày trước, ngươi cũng không cần kêu la ầm ĩ như vậy. Kỳ thực Vấn Thiên nói cũng đúng, Tiên Vực tuy rằng đặc sắc nhưng đồng dạng cũng có một số việc phải nén lại mà nhẫn nhịn, nhất là nhiệt huyết bị đè nén.
Lý Mộ Bạch lại cười nói rồi trên thân xuất hiện kiếm khí ngập trời nói :
- Trở về cố thổ, đây là trận chiến cuối cùng đi.
- Thật nhiệt huyết.
Gã cường giả thanh niên Chiến Tiên Cung thấy vậy thì thần sắc lộ vẻ khinh thường nói. Trên nắm tay hắn vô tận tiên quang nở rộ, phảng phất như có ngập trời Tiên uy tràn ra nói :
- Kiến càng lay cây, tự tìm đường chết.
- Đợi một chút.
Tần Vấn Thiên đi lên phía trước nói :
- Các ngươi không phải là muốn có kiếm hay sao, ta đưa kiếm cho các ngươi, cầm đi này.
Dứt lời, chỉ thấy Tần Vấn Thiên vung bàn tay rồi Yêu kiếm kia mãnh liệt lao về phía đối phương.
Thấy một màn như vậy, trên người thanh niên khí lưu hủy diệt liền dừng lại rồi hắn vung tay lên một cái mà tiếp lấy Yêu kiếm. Mọi người chỉ thấy Yêu kiếm kia coong coong mấy tiếng, hình như có chút khó chịu.
- Quả nhiên kiếm sinh linh tính.
Sắc mặt gã thanh niên lộ vẻ vui mừng đưa tay khẽ vuốt thân kiếm, trong con ngươi xuất hiện hào quang loá mắt.
- Sau này ngươi cứ đi theo ta, hắn không xứng đáng giữ ngươi.
Thanh niên cười nhạt nói.
Lúc này trong lòng Tần Vấn Thiên như có lửa đốt vậy, nhanh lên, nhanh đến đi, hắn nhất định phải kéo dài thời gian.
- Kiếm rồi, còn có nữ nhân kia nữa, ngươi có đưa cho ta không.
Hàn Tiên cười nói bừa bãi rồi đưa mắt nhìn Mạc Khuynh Thành. Trong Tiên Vực mỹ nữ như vậy hắn không có tư cách động vào còn tại thế giới thổ dân thì không phải là hắn có thể tùy ý chưởng khống sao.
- Ta sợ ngươi thừa nhận không nổi.
Tần Vấn Thiên băng lãnh nói.
- Ha ha, ngươi là đang nói đùa sao?
Hàn Tiên đi ra phía trước một bước, khí tức sâm lãnh dày đặc phun ra rồi lập tức một đám huyết quang đáng sợ xuất hiện kèm theo đó là một cỗ uy áp tịch diệt bao phủ lấy Tần Vấn Thiên.
- Ngươi cho rằng giao ra kiếm là liền có giữ được mạng sống hay sao, cho dù ngươi có giao ra nữ nhân này thì vẫn không đủ. Ta còn muốn huyết khí của ngươi nữa, còn có những người này nữa, tất cả đều phải chết.
Hàn Tiên cuồng vọng nói.
- Không nói nhiều nữa, giết ngươi rồi, nữ nhân này thì lưu lại.
Thanh niên kia cầm Yêu kiếm mà yêu thích không thôi, ngay cả sự yêu thích đối với nữ nhân cũng hết. Xem ra đối với người Tiên Vực, thực lực vĩnh viễn có vị trí thứ nhất, hưởng thụ ở phía sau, có thực lực mới có tư cách đi hưởng thụ.
- Tốt.
Hàn Tiên gật đầu rồi hai đời Thánh Hoàng nhao nhao đi ra, trên thân bộc phát ra sát khí.
- Ngươi không nên trở về a.
Dược Hoàng thở dài nói, nếu như Tần Vấn Thiên chết rồi sẽ có bao người phải thất vọng.
- Kiếm Thánh tiền bối, sử dụng kiếm khí bảo vệ chúng ta.
Nghe Tần Vấn Thiên nói, Lý Mộ Bạch liền gật đầu rồi phát ra một đám tiên quang hóa thành kiếm mạc bao phủ lấy tất cả mọi người, không để cho Tần Vấn Thiên trực tiếp bị cách không tru sát.
- Hết thảy, nên kết thúc rồi.
Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi rồi nhìn chằm chằm vào người của đối phương nói:
- Người Chiến Tiên Cung, kiếm này của ta ngươi cầm không nổi đâu. Còn Hoàng Cực Thánh Vực này về sau sẽ không còn có cái tên Hoàng Cực Thánh Tông nữa.
Thanh âm Tần Vấn Thiên bỗng nhiên trở nên cực kỳ cuồng ngạo nói, một màn này làm cho tất cả cường giả Chiến Tiên Cung đều sửng sốt, thần sắc lộ ra vẻ thú vị bất quá lập tức lại thấy thanh niên lên nhíu mày, không đúng, có cái khí tức gì đó là lạ?
Hắn cảm giác được tất cả bọn hắn đều đã bị phong tỏa rồi, tất cả người nơi này tựa hồ đã bị phong tỏa.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Thần sắc Hàn Tiên cũng thay đổi vì hắn cảm giác được nhiều cỗ khí tức kinh khủng bao phủ tại trên thân mình.