Thái Cổ Thần Vương

Chương 715: - Sơ lâm Tiên Vực (1)



 

 

Tu vi của thiếu niên này Tần Vấn Thiên chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấu được, đó là Nguyên Phủ thất trọng cảnh. Người trẻ tuổi như vậy mà đã có được cảnh giới như vậy, ngay cả tại Hoàng Cực Thánh Vực cũng khó có thể tưởng tượng được. Có lẽ đây chính là sự chênh lệch giữa Tiên Vực cùng thế giới nhỏ bé. Tại Hoàng Cực Thánh Vực rất nhiều người thiên tư có hạn, thậm chí có thể bồi hồi mãi ở Luân Mạch cảnh và Nguyên Phủ cảnh. 

 

Nhưng ở Tiên Vực, trước Thiên Cương cảnh đều không tồn tại trở ngại, sau khi đến Thiên Cương cảnh giới thì tốc độ tu hành mới chậm lại. Đến Thiên Tượng cảnh thì liền cần phải dựa vào sự lĩnh ngộ của mỗi người rồi. Tiên Vực cũng có vô số người dừng lại cảnh giới này mà vô pháp tiến về phía trước nữa, mà mỗi một bước đi lên sau đó đều rất khó. Khi tu vi đến Tiên Đài cảnh giới thì dù tại trong một tòa trong thành trì của Tiên Vực liền đã được coi như là tồn tại xưng vương xưng bá rồi. 

 

Thậm chí Quận Vương trong một quận phần lớn vẫn là các cường giả có tu vi Tiên Đài cảnh. Quận Vương của một quận đối với người Tiên Vực bình thường mà nói đã là đại nhân vật cao cao tại thượng rồi. 

 

- Lão gia tử nhà ngươi có thể trị thương được sao? 

 

Tần Vấn Thiên tuy rằng bị thương nhưng lấy khả năng khôi phục cường hoành của hắn thì việc chữa thương không có vấn đề gì lớn. Chẳng qua là Tần Vấn Thiên mới vào Tiên Vực, cũng không biết được cái gì nên cũng cần tìm người hỏi han một chút. Thiếu niên trước mắt này, trong ánh mắt ngoài sự tò mò thì lại cực kỳ trong suốt, rất thanh thuần, sau này trưởng thành chắc chắn sẽ thập phần anh tuấn. 

 

- Ân, lão gia tử ta chuyên luyện đan trị dược, thương thế của ngươi sẽ không làm khó được hắn. 

 

Thiếu niên gật đầu nói. 

 

- Tốt lắm, ta đi theo ngươi, làm phiền ngươi rồi. 

 

Tần Vấn Thiên cười nói. 

 

- Tốt, ta dìu ngươi đi. 

 

Thiếu niên nói xong liền đi lên dìu lấy Tần Vấn Thiên, bộ dáng như không có tâm cơ gì và lại nói: 

 

- Ta gọi là Tần Phong, còn ngươi?. 

 

- Cũng họ Tần a? 

 

Tần Vấn Thiên sững sờ rồi lập tức cười nói : 


 

- Chúng ta đây ngược lại là hữu duyên, ta gọi là Tần Vấn Thiên. 

 

- Ngươi lớn tuổi hơn ta, ta đây liền trực tiếp gọi ngươi là Tần đại ca đi. 

 

Tần Phong đỡ Tần Vấn Thiên đi về phía trước, lúc này đám người vây xem mới lục tục tản đi. Suy cho cùng Tần Vấn Thiên thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, cũng không cần quá chú ý đến trên người hắn rồi. 

 

- Đúng rồi Tần đại ca, ngươi còn chưa có nói cho ta, làm sao ngươi lại từ trên trời rớt xuống đây? 

 

Trong lòng Tần Phong sự hiếu kỳ vẫn chưa hết nên lại hỏi. 

 

- Ta đến từ một cái thế giới nhỏ bé, đại khái chính là thế giới thổ dân trong miệng các ngươi đó, ta bị sức hút cường đại của Tiên Vực trực tiếp hút xuống đây. 

 

Tần Vấn Thiên cũng không có lừa dối Tần Phong, đây cũng không phải là bí mật gì. Bên ngoài Tiên Vực có vô tận thế giới nhỏ bé, trong những thứ thế giới nhỏ bé kia cũng sẽ có người đi ra nên Tần Phong tất nhiên là sẽ biết đến chuyện này. 

 

 

- Thật a? 

 

Ánh mắt Tần Phong sáng lên cười nói : 

 

- Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người thế giới nhỏ bé tới đây. Tại Tiên Vực có rất nhiều tin tức lời đồn về người của thế giới nhỏ bé, có một số thế giới nhỏ bé phi thường kỳ lạ thí dụ như có thiên phú tu hành tuyệt hảo, nơi đó đã từng sinh ra không ít Tiên Vương danh chấn thiên hạ. Tần đại ca, thế giới nhỏ bé của ngươi như thế nào?. 

 

- Là một thế giới nhỏ bé rất bình thường mà thôi. 

 

Tần Vấn Thiên mở miệng cười nói, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Tần Vấn Thiên cũng hỏi han Tần Phong về tình hình Tiên Vực nên mới biết Tiên Vực bao la vô tận cỡ nào. 

 

Chẳng qua là một tòa Vô Ưu Thành mà đã rộng hơn mười vạn km vuông, có mấy tỉ nhân khẩu, đây là con số kinh người bực nào. 

 


Mà tòa Vô Ưu Thành này chỉ là một trong mấy trăm thành trì của Sở Giang Quận mà thôi, như vậy có thể thấy được Sở Giang Quận lớn như thế nào ? Diện tích đất đai một quận có lẽ phải lớn bằng trăm cái Hoàng Cực Thánh Vực vậy, suy cho cùng tại trên Vân Châu đại địa, đất đai do các thành trì chiếm cứ chẳng qua là số ít mà thôi, chỉ có các khu vực có nhân khẩu tụ tập và đầy đủ tài nguyên thì mới có thể xây dựng thành chủ thành. Theo Tần Phong thì đại đa số diện tích đất đai trên Vân Châu đại địa đều là vùng ngoại ô hay đồng hoang sông núi hồ nước. 

 

Đất đai một quận đã lớn như vậy, trong khi đó trên Vân Châu đại địa có đến tám mươi mốt quận. Nếu thả Hoàng Cực Thánh Vực tại trên Vân Châu đại địa thì chỉ tương đương với kích cỡ một con kiến mà thôi. 

 

Đông Thánh mười ba châu. Tần Vấn Thiên từ miệng Tần Phong biết được Đông Thánh Tiên Đế là tồn tại bực nào mà có thể lấy danh hào của hắn đặt tên cho toàn bộ mười ba châu. Cũng khó trách trong mắt Đông Thánh Tiên Đế căn bản cũng sẽ không thèm nhìn kỹ để ý đến một thiên tài tại một cái vị diện thế giới nhỏ bé. Ở trong mắt Đông Thánh Tiên Đế, đó chính là một cái thế giới nhỏ bé, thật sự quá nhỏ bé. 

 

Mà những người có tư cách tham gia tiệc rượu của Đông Thánh Tiên Đế đều là các Tiên Vương không tầm thường. Có lẽ địa vị của bọn hắn còn cao hơn các Tiên Vương chưởng khống một châu. Nếu không phải là cho Đông Thánh Tiên Đế mặt mũi thì đâu thèm đi gặp thiên tài của một thế giới nhỏ bé. 

 

Mà đối với toàn bộ Thanh Huyền Tiên Vực mà nói, Đông Thánh mười ba châu do Đông Thánh Tiên Đế chưởng khống chỉ sợ cũng chẳng qua là một khối trong số các khu vực mà Đông Thành khống chế mà thôi. Còn bên ngoài các châu đó tình hình như thế nào thì ngay cả bản thân Tần Phong cũng không rõ. Trong cuộc đời mười sáu năm của hắn, hắn thậm chí chưa từng đi ra khỏi tòa Vô Ưu Thành này, theo đó về cái gì Thánh Địa Đông Thánh Sơn, Nhàn Vân Tiên Vương của Vân Châu đại địa, đối với hắn mà nói đều là chuyện vô cùng xa xôi, là chuyện thuộc về truyền thuyết và đều là nghe được trưởng bối nói chuyện lại như vậy. 

 

Giấc mộng của Tần Phong chính là có thể trở thành Quận Vương một quận, trở thành một phương chư hầu, uy phong bát diện, có phủ quân của bản thân mình, đó chân chính là đại nhân vật. 

 

Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến nhà Tần Phong. Nhà Tần Phong có thể được coi như là một cái tiểu gia tộc, kể từ sau khi đến Vô Ưu Thành định cư thì đã truyền thừa được mười mấy đời rồi, nhân khẩu trong nhà cũng có hơn trăm người. 

 

- Tần Phong, sao lại mang ngoại nhân đến đây? 

 

Trong Tần gia, một trung niên nam tử nhìn Tần Phong mang Tần Vấn Thiên đi tới thì hỏi rồi hắn có chút tò mò đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái nhưng dĩ nhiên là nhìn không thấu tu vi của Tần Vấn Thiên. 

 

- Đây là Tần Vấn Thiên đại ca, hắn tới từ thế giới nhỏ bé, khi hạ xuống Tiên Vực thì vừa vặn rơi xuống trong Vô Ưu Thành và có bị thương một chút nên ta đi tìm gia gia để giúp hắn. 

 

Tần Phong nhìn về phía trung niên nam tử nói. 

 

- Người đến từ thế giới nhỏ bé? 

 

Trung niên nam tử nhíu mày, nói: 

 

 

 

   

 

Tu vi của thiếu niên này Tần Vấn Thiên chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấu được, đó là Nguyên Phủ thất trọng cảnh. Người trẻ tuổi như vậy mà đã có được cảnh giới như vậy, ngay cả tại Hoàng Cực Thánh Vực cũng khó có thể tưởng tượng được. Có lẽ đây chính là sự chênh lệch giữa Tiên Vực cùng thế giới nhỏ bé. Tại Hoàng Cực Thánh Vực rất nhiều người thiên tư có hạn, thậm chí có thể bồi hồi mãi ở Luân Mạch cảnh và Nguyên Phủ cảnh. 

 

Nhưng ở Tiên Vực, trước Thiên Cương cảnh đều không tồn tại trở ngại, sau khi đến Thiên Cương cảnh giới thì tốc độ tu hành mới chậm lại. Đến Thiên Tượng cảnh thì liền cần phải dựa vào sự lĩnh ngộ của mỗi người rồi. Tiên Vực cũng có vô số người dừng lại cảnh giới này mà vô pháp tiến về phía trước nữa, mà mỗi một bước đi lên sau đó đều rất khó. Khi tu vi đến Tiên Đài cảnh giới thì dù tại trong một tòa trong thành trì của Tiên Vực liền đã được coi như là tồn tại xưng vương xưng bá rồi. 

 

Thậm chí Quận Vương trong một quận phần lớn vẫn là các cường giả có tu vi Tiên Đài cảnh. Quận Vương của một quận đối với người Tiên Vực bình thường mà nói đã là đại nhân vật cao cao tại thượng rồi. 

 

- Lão gia tử nhà ngươi có thể trị thương được sao? 

 

Tần Vấn Thiên tuy rằng bị thương nhưng lấy khả năng khôi phục cường hoành của hắn thì việc chữa thương không có vấn đề gì lớn. Chẳng qua là Tần Vấn Thiên mới vào Tiên Vực, cũng không biết được cái gì nên cũng cần tìm người hỏi han một chút. Thiếu niên trước mắt này, trong ánh mắt ngoài sự tò mò thì lại cực kỳ trong suốt, rất thanh thuần, sau này trưởng thành chắc chắn sẽ thập phần anh tuấn. 

 

- Ân, lão gia tử ta chuyên luyện đan trị dược, thương thế của ngươi sẽ không làm khó được hắn. 

 

Thiếu niên gật đầu nói. 

 

- Tốt lắm, ta đi theo ngươi, làm phiền ngươi rồi. 

 

Tần Vấn Thiên cười nói. 

 

- Tốt, ta dìu ngươi đi. 

 

Thiếu niên nói xong liền đi lên dìu lấy Tần Vấn Thiên, bộ dáng như không có tâm cơ gì và lại nói: 

 

- Ta gọi là Tần Phong, còn ngươi?. 

 

- Cũng họ Tần a? 

 

Tần Vấn Thiên sững sờ rồi lập tức cười nói : 

 

- Chúng ta đây ngược lại là hữu duyên, ta gọi là Tần Vấn Thiên. 

 

- Ngươi lớn tuổi hơn ta, ta đây liền trực tiếp gọi ngươi là Tần đại ca đi. 

 

Tần Phong đỡ Tần Vấn Thiên đi về phía trước, lúc này đám người vây xem mới lục tục tản đi. Suy cho cùng Tần Vấn Thiên thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, cũng không cần quá chú ý đến trên người hắn rồi. 

 

- Đúng rồi Tần đại ca, ngươi còn chưa có nói cho ta, làm sao ngươi lại từ trên trời rớt xuống đây? 

 

Trong lòng Tần Phong sự hiếu kỳ vẫn chưa hết nên lại hỏi. 

 

- Ta đến từ một cái thế giới nhỏ bé, đại khái chính là thế giới thổ dân trong miệng các ngươi đó, ta bị sức hút cường đại của Tiên Vực trực tiếp hút xuống đây. 

 

Tần Vấn Thiên cũng không có lừa dối Tần Phong, đây cũng không phải là bí mật gì. Bên ngoài Tiên Vực có vô tận thế giới nhỏ bé, trong những thứ thế giới nhỏ bé kia cũng sẽ có người đi ra nên Tần Phong tất nhiên là sẽ biết đến chuyện này. 

 

 

- Thật a? 

 

Ánh mắt Tần Phong sáng lên cười nói : 

 

- Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người thế giới nhỏ bé tới đây. Tại Tiên Vực có rất nhiều tin tức lời đồn về người của thế giới nhỏ bé, có một số thế giới nhỏ bé phi thường kỳ lạ thí dụ như có thiên phú tu hành tuyệt hảo, nơi đó đã từng sinh ra không ít Tiên Vương danh chấn thiên hạ. Tần đại ca, thế giới nhỏ bé của ngươi như thế nào?. 

 

- Là một thế giới nhỏ bé rất bình thường mà thôi. 

 

Tần Vấn Thiên mở miệng cười nói, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Tần Vấn Thiên cũng hỏi han Tần Phong về tình hình Tiên Vực nên mới biết Tiên Vực bao la vô tận cỡ nào. 

 

Chẳng qua là một tòa Vô Ưu Thành mà đã rộng hơn mười vạn km vuông, có mấy tỉ nhân khẩu, đây là con số kinh người bực nào. 

 

Mà tòa Vô Ưu Thành này chỉ là một trong mấy trăm thành trì của Sở Giang Quận mà thôi, như vậy có thể thấy được Sở Giang Quận lớn như thế nào ? Diện tích đất đai một quận có lẽ phải lớn bằng trăm cái Hoàng Cực Thánh Vực vậy, suy cho cùng tại trên Vân Châu đại địa, đất đai do các thành trì chiếm cứ chẳng qua là số ít mà thôi, chỉ có các khu vực có nhân khẩu tụ tập và đầy đủ tài nguyên thì mới có thể xây dựng thành chủ thành. Theo Tần Phong thì đại đa số diện tích đất đai trên Vân Châu đại địa đều là vùng ngoại ô hay đồng hoang sông núi hồ nước. 

 

Đất đai một quận đã lớn như vậy, trong khi đó trên Vân Châu đại địa có đến tám mươi mốt quận. Nếu thả Hoàng Cực Thánh Vực tại trên Vân Châu đại địa thì chỉ tương đương với kích cỡ một con kiến mà thôi. 

 

Đông Thánh mười ba châu. Tần Vấn Thiên từ miệng Tần Phong biết được Đông Thánh Tiên Đế là tồn tại bực nào mà có thể lấy danh hào của hắn đặt tên cho toàn bộ mười ba châu. Cũng khó trách trong mắt Đông Thánh Tiên Đế căn bản cũng sẽ không thèm nhìn kỹ để ý đến một thiên tài tại một cái vị diện thế giới nhỏ bé. Ở trong mắt Đông Thánh Tiên Đế, đó chính là một cái thế giới nhỏ bé, thật sự quá nhỏ bé. 

 

Mà những người có tư cách tham gia tiệc rượu của Đông Thánh Tiên Đế đều là các Tiên Vương không tầm thường. Có lẽ địa vị của bọn hắn còn cao hơn các Tiên Vương chưởng khống một châu. Nếu không phải là cho Đông Thánh Tiên Đế mặt mũi thì đâu thèm đi gặp thiên tài của một thế giới nhỏ bé. 

 

Mà đối với toàn bộ Thanh Huyền Tiên Vực mà nói, Đông Thánh mười ba châu do Đông Thánh Tiên Đế chưởng khống chỉ sợ cũng chẳng qua là một khối trong số các khu vực mà Đông Thành khống chế mà thôi. Còn bên ngoài các châu đó tình hình như thế nào thì ngay cả bản thân Tần Phong cũng không rõ. Trong cuộc đời mười sáu năm của hắn, hắn thậm chí chưa từng đi ra khỏi tòa Vô Ưu Thành này, theo đó về cái gì Thánh Địa Đông Thánh Sơn, Nhàn Vân Tiên Vương của Vân Châu đại địa, đối với hắn mà nói đều là chuyện vô cùng xa xôi, là chuyện thuộc về truyền thuyết và đều là nghe được trưởng bối nói chuyện lại như vậy. 

 

Giấc mộng của Tần Phong chính là có thể trở thành Quận Vương một quận, trở thành một phương chư hầu, uy phong bát diện, có phủ quân của bản thân mình, đó chân chính là đại nhân vật. 

 

Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến nhà Tần Phong. Nhà Tần Phong có thể được coi như là một cái tiểu gia tộc, kể từ sau khi đến Vô Ưu Thành định cư thì đã truyền thừa được mười mấy đời rồi, nhân khẩu trong nhà cũng có hơn trăm người. 

 

- Tần Phong, sao lại mang ngoại nhân đến đây? 

 

Trong Tần gia, một trung niên nam tử nhìn Tần Phong mang Tần Vấn Thiên đi tới thì hỏi rồi hắn có chút tò mò đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái nhưng dĩ nhiên là nhìn không thấu tu vi của Tần Vấn Thiên. 

 

- Đây là Tần Vấn Thiên đại ca, hắn tới từ thế giới nhỏ bé, khi hạ xuống Tiên Vực thì vừa vặn rơi xuống trong Vô Ưu Thành và có bị thương một chút nên ta đi tìm gia gia để giúp hắn. 

 

Tần Phong nhìn về phía trung niên nam tử nói. 

 

- Người đến từ thế giới nhỏ bé? 

 

Trung niên nam tử nhíu mày, nói: