Tần Vấn Thiên ăn hết toàn bộ chỗ Huyết Viêm Quả còn lại. Muốn hắn đi gặp Lạc Thiên Thu thì hắn chịu, thế nhưng bắt hắn giao Huyết Viêm Quả có thể tăng cường thực lực ra thì có mà mơ.
Nếu thực lực của hắn mạnh hơn Lạc Thiên Thu thì không còn là hắn phải đến gặp Lạc Thiên Thu nữa.
Ba quả Huyết Viêm Quả làm cho thân thể của Tần Vấn Thiên nóng bừng lên chỉ trong chớp mắt. Sắc mặt hắn đỏ bừng, huyết dịch cuộn trào, trên mặt như thể trào ra máu tươi. Dường như có một luồng lực lượng kinh khủng đang thiêu đốt Luân Mạch và khiếu huyệt của hắn.
Tần Vấn Thiên nghiến răng, thần nguyên cuồng loạn táo bạo và nguyên lực tinh thần phối hợp với dược hiệu điên cuồng trùng kích khiếu huyệt và Luân Mạch của hắn. Tiếng ầm vang truyền ra từ cơ thể hắn chẳng khác nào biển rộng đang thét gào. Phàm Nhạc chạy tới đóng cửa lại, đoạn mắng thầm một câu Tần Vấn Thiên là kẻ điên.
Tiếng nổ giòn vang không ngừng truyền ra, trong cơ thể của Tần Vấn Thiên như biển cuộn sóng trào, thần nguyên khủng bố trùng kích cuồng loạn. Giằng co khoảng nửa ngày, trong cơ thể hắn phát ra âm thanh ào ạt, lại có một Luân Mạch mới được sáng lập nên. Nguyên lực vô hạn lưu chuyển tới đó, chảy ra toàn thân thông qua Luân Mạch mới hình thành.
- Luân Mạch cảnh tầng thứ tư?
Phàm Nhạc trở mình trên giường, ánh mắt lóe lên lấp lánh khi cảm nhận thấy khí tức trên người Tần Vấn Thiên. Dược hiệu của Huyết Viêm Quả vẫn còn chưa biến mất.
- Biến thái!
Phàm Nhạc chửi nhỏ một tiếng rồi ngả đầu ra ngủ. Khi hắn ngủ dậy thì phát hiện ra Tần Vấn Thiên đã ngủ rồi. Dường như có ánh sao từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dừng lại trên người Tần Vấn Thiên. Sau khi lợi dụng dược hiệu của Huyết Viêm Quả thì tên này lại vùi đầu vào tu luyện ngay rồi.
Tần Vấn Thiên lại đột phá cảnh giới tu vi, lượng nguyên lực tinh thần tồn trữ trong cơ thể càng thêm khổng lồ, muốn ngưng luyện thần nguyên cần càng ngày càng nhiều nguyên lực tinh thần, thế nhưng bây giờ tốc độ ngưng luyện thần nguyên của hắn đã nhanh hơn trước kia nhiều lắm.
Sau khi Tần Vấn Thiên tỉnh lại thì vẫn đắm chìm trong trạng thái tu hành, cảm nhận thấy nguồn sức mạnh dâng trào trong cơ thể, tâm trạng của hắn không khỏi tốt hơn một chút.
Tần Vấn Thiên giờ đây có khát vọng mãnh liệtđối với thực lực. Đôi khi hắn sẽ nghĩ, nếu thời gian có thể trôi nhanh hơn một chút thì tốt biết bao.
Khi Nhược Hoan đến thì Tần Vấn Thiên vẫn đang tu luyện. Phàm Nhạc đánh thức hắn thì thấy Nhược Hoan nhìn hắn rồi cười nói rằng:
- Tiểu sư đệ chịu khó thật đấy.
- Sư tỷ đừng chê cười ta. Thực lực của ta yếu như vậy, nếu không mạnh lên cho nhanh thì sau này không biết sẽ phải chết thế nào.
Tần Vấn Thiên cười khổ đáp.
- Thế là tốt lắm rồi, chung quy thì ngươi tu hành còn chưa tới một năm mà.
Đôi mắt xinh đẹp của Nhược Hoan ánh lên, cô cười nói:
- Ta đã hỏi thăm được việc ngươi nhờ rồi đây, Tần Dao quả thực là một trong những ứng cử viên cho vị trí thái tử phi nước Tuyết Vân đến nước Sở, thế nhưng theo tin tức ta nghe ngóng được thì cô ấy hầu như không có hi vọng trở thành thái tử phi của nước Tuyết Vân, sợ rằng trong tương lai chỉ có thể làm phi tần của bệ hạ nước Tuyết Vân mà thôi.
Thần sắc của Tần Vấn Thiên chững lại, phi tần sao? Là con cháu của nguyên soái nước Sở, Tần Dao đúng là rất khó có thể trở thành chính thất trong hoàng gia nước Tuyết Vân.
- Nhất định ta phải hỏi Tần Dao tỷ xem tỷ ấy đồng ý hay là bị người ta ép buộc.
Tần Vấn Thiên thở dài.
- Tỷ ấy đến nước Sở làm gì?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Cô ấy đi cùng một vài thanh niên trong các võ phủ và học viện của nước Tuyết Vân đến học viện Hoàng Gia tu hành, thế nhưng theo suy đoán của ta thì tỷ tỷ Tần Dao của ngươi còn có mục đích khác, đó là cứu Tần Hạo và Tần Xuyên. Cô ấy muốn lấy danh nghĩa nước Tuyết Vân để gây áp lực cho nước Sở.
Tần Vấn Thiên gật đầu, đương nhiên là Tần Dao muốn cứu Tần gia gia và phụ thân rồi.
- Mặt khác, ta còn một tin xấu muốn báo cho ngươi.
Nhược Hoan nói tiếp:
- Âu Thần đã đột phá tu vi tới Luân Mạch cảnh tầng chín, thực lực lại mạnh hơn trước kia rồi.
- Ta biết.
Tần Vấn Thiên gật đầu, trong lòng cảm thán, mọi người đều đang cố gắng tu hành để bản thân mạnh hơn, nếu hắn còn không mạnh lên thì kẻ khác sẽ bỏ hắn càng lúc càng xa.
- Được rồi, chúng ta đi gặp Lạc Thiên Thu thôi.
- Ừm.
Tần Vấn Thiên gật đầu. Sau đó Nhược Hoan đưa hắn và Phàm Nhạc đi.
Lúc này trên võ đài thí luyện của học viện Đế Tinh có hai người đang chiến đấu luận bàn. Tuy chỉ là luận bàn nhưng bọn họ ra tay cực kì ác độc, chiêu nào cũng là trí mạng. Trận chiến này thu hút rất nhiều người xem, vô cùng đông đảo.
- Lần này sau khi Lạc Thiên Thu trở về thì thực lực ngày càng mạnh hơn, ngay cả Nam Thiên có vẻ cũng không chịu nổi thế công của hắn nữa rồi.
- Ừ, sớm muộn gì Lạc thiếu cũng trở thành lãnh tụ chân chính của Tu La minh trong tương lai.
Không ít người nhìn hai người trên võ đài mà mỉm cười gật đầu. Lạc Thiên Thu không hổ là một yêu nghiệt, tốc độ trưởng thành quá nhanh. Bây giờ hắn mới chỉ bước vào học viện có năm thứ hai thôi mà thực lực cũng đã khủng bố đến mức này.
Trên võ đài vang lên tiếng va chạm cực lớn, hai bóng người tách xa nhau ra, Nam Thiên cười nói:
- Thiên Thu, ngươi lại mạnh hơn rồi, chỉ sợ chẳng bao lâu sau ta sẽ không phải là đối thủ của ngươi nữa.
Lạc Thiên Thu mặc một bộ trường bào màu xanh gọn gàng sạch sẽ, khuôn mặt tuấn tú, tóc dài nhẹ bay, khiến cho ai nhìn cũng thấy ngưỡng mộ.
Lạc Thiên Thu hắn là nhân vật truyền kì của học viện Đế Tinh năm trước, thực lực ngày nay đã là Luân Mạch cảnh tầng bảy đỉnh phong. Hơn nữa, sức chiến đấu của hắn còn mạnh hơn cảnh giới.
Lạc Thiên Thu không phủ nhận lời của Nam Thiên. Trên thực tế thì nếu bây giờ đấu một trận sinh tử với Nam Thiên, hắn cũng không cho rằng mình sẽ bại.
- Lạc thiếu.
Đúng lúc này thì Phùng Lâm gọi to một tiếng từ bên dưới võ đài thí luyện. Lạc Thiên Thu nhìn về một phía cách đó không xa, thì thấy có ba người đang đi tới. Đó là Nhược Hoan, Phàm Nhạc và Tần Vấn Thiên.
- Hai người bên cạnh Nhược Hoan chính là Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc, những chuyện lúc trước đều do hai người bọn họ làm đấy.
Phùng Lâm lên tiếng. Lạc Thiên Thu chậm rãi lia mắt nhìn sang bên cạnh Nhược Hoan, đường nhìn như đóng đinh trên người Tần Vấn Thiên, người này là kẻ đứng đầu trong đám tân sinh năm nay sao?
Nhóm Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc dừng lại cách võ đài thí luyện không xa, nhìn lên người đứng trên đài. Người này có khí chất tiêu sái phi phàm, chỉ đứng ở đó thôi mà như thể thu hút lấy mọi tầm mắt.
Tuy Âu Thần cũng lợi hại, thế nhưng Âu Thần chỉ cực kì lạnh lùng. Nếu so sánh Âu Thần và Lạc Thiên Thu thì chỉ sợ Lạc Thiên Thu còn cao ngạo hơn một chút.
Lạc Thiên Thu bình thản đứng đó nhìn Tần Vấn Thiên ở bên dưới rồi hỏi:
- Là ngươi lấy Huyết Viêm Quả của ta sao?
“Của hắn á?” Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc âm thầm lắc đầu. Thế nhưng họ cũng hiểu rõ cục diện hiện tại, Lạc Thiên Thu nói là của hắn thì chính là của hắn thôi.
- Lúc trước tranh đoạt Huyết Viêm Quả vì không biết đó là của sư huynh, mong sư huynh đừng giận.
Tần Vấn Thiên nói.
- Đừng nói nhảm nữa, nói vậy thì chắc là vẫn còn Huyết Viêm Quả đúng không? Mau lấy hết ra đây.
Lạc Thiên Thu đứng trên võ đài thí luyện, nói bằng giọng nói bình thản lạnh nhạt.
Những người chung quanh đều đang tập trung ánh nhìn vào bóng dáng đó, tuy rằng Tần Vấn Thiên là một trong những nhân vật nổi tiếng nhưng vẫn còn kém hơn Lạc Thiên Thu. Hai người hiện giờ không nằm ở cùng một cấp bậc.
Người của Tu La minh cũng tỏ vẻ có hứng thú hẳn. Ngay cả Huyết Viêm Quả của Lạc Thiên Thu mà cái tên này cũng dám nhúng tay vào sao, đúng là quá lớn gan rồi.
- Ta đã dùng hết Huyết Viêm Quả rồi, mong sư huynh tha lỗi.
Tần Vấn Thiên vẫn giữ lễ độ, nhưng mọi người chung quanh lại cảm thấy thú vị, nếu như Huyết Viêm Quả không còn thì Tần Vấn Thiên đến đây đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn vừa nói xong thì có một luồng áp lực kinh khủng ập thẳng đến chỗ Tần Vấn Thiên, dường như bên trong đó lại có lôi quang sáng lập lòe, khí thế áp bức mãnh liệt đến cực điểm.
- Bịch!
Tần Vấn Thiên ổn định bước chân rồi nhìn Lạc Thiên Thu. Lão sư Mạc Thương và Nhược Hoan bảo hắn đến đây, hắn đến để bày tỏ thái độ của mình, nhưng hôm qua hắn đã sử dụng Huyết Viêm Quả rồi nên căn bản là hắn không có ý định sẽ giao nó ra. Còn Lạc Thiên Thu muốn làm thì nào thì hắn không thể biết được.
Ánh mắt của Nhược Hoan đứng bên cạnh lóe lên ánh sáng kỳ lạ, cô nhìn sang Tần Vấn Thiên rồi cười gượng. Cái tên này thế mà lại sử dụng hết toàn bộ Huyết Viêm Quả rồi.
- Bịch!
Lạc Thiên Thu đạp bước xuống đài chiến, khí thế ngày càng mãnh liệt giống như gió cuộn sóng gầm tấn công trực diện vào Tần Vấn Thiên. Cỗ lôi uy kinh khủng đó bộc phát mỗi lúc một đáng sợ hơn.
Đám người chung quanh nhìn Lạc Thiên Thu nghĩ thầm người này đúng là quá bá đạo, tên Tần Vấn Thiên này đúng là xui xẻo nhưng không ai đứng ra đồng tình cho Tần Vấn Thiên cả, bởi vì đây là thế giới lấy thực lực làm đầu.
- Bịch!
Bước đến bước thứ ba, Lạc Thiên Thu dùng tư thế nghiền ép đối thủ đến trước mặt Tần Vấn Thiên rồi nâng tay đấm thẳng một đấm về phía Tần Vấn Thiên, bộc phát ra lực lượng lôi đình mãnh liệt như thể muốn phá hủy tất cả mọi thứ. Tần Vấn Thiên cảm thấy da đầu của bản thân mình run rẩy lên vì phải thừa nhận áp lực quá lớn.
Tập trung lực lượng toàn thân, gương mặt của Tần Vấn Thiên trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết, hắn bước một bước lên phía trước, ngay lúc quyền mang của Lạc Thiên Thu đến thì thi triển Luân Hải ấn, tạo ra một tiếng nổ vang cực lớn. Lực lượng giống như gió cuộc biển gầm kia phá hủy chưởng ấn của Tần Vấn Thiên trong tích tắc rồi luồng lực lượng kinh khủng đó tấn công vào người Tần Vấn Thiên khiến cho hắn kêu rên đầy đau đớn, thân thể lui mạnh về phía sau rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Đôi mắt tuyệt mỹ của Nhược Hoan lóe lên tia sáng chớp tắt, cô không giúp đỡ Tần Vấn Thiên. Có một số việc cần bản thân Tần Vấn Thiên phải đối mặt.
- Điên cuồng.
Đám người nhìn về phía bóng dáng của Lạc Thiên Thu, hắn ta lại bước lên phía trước lần nữa, thân thể lao đến công kích nhanh như gió, phóng túng sát khí của chính mình.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, đôi con ngươi vắng lặng dâng lên một luồng sát ý lạnh như băng, khi làn gió kia đến càng ngày càng gần, sát khí trong mắt của hắn lại càng đậm đặc hơn nữa.
- Thủ hạ lưu tình.
Trong khoảnh khắc đó, một tiếng nổ mạnh truyền đến từ hư không, ngay sau đó đám người liền thấy một thân ảnh đang ngự không bay đến, quyền mang của Lạc Thiên Thu đã dừng lại trước mặt Tần Vấn Thiên, khí thế kinh khủng đó thổi vào mặt Tần Vấn Thiên, khiến cho mái tóc dài của hắn bay về phía sau.
Lạc Thiên Thu không thèm bố thí ánh mắt nào cho Tần Vấn Thiên đang đứng gần mình trong gang tấc, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn bóng người áo trắng trong hư không.
- Lăng Hoa.
Lạc Thiên Thu trông sang bóng dáng đang đi chậm rãi trong không trung.
- Nể mặt ta được không?
Lăng Hoa mở miệng giảng hòa, thái độ của hắn vẫn bình tĩnh như thế, có lẽ trong lòng hắn cũng không quá xem trọng Tần Vấn Thiên.
- Được, nếu như minh chủ Thanh Vân minh đã đích thân mở lời thì ta cũng sẽ cho qua.
Lạc Thiên Thu xoay người rời đi, đám người Tu La minh nhìn cảnh này với vẻ rất thích thú. Bọn họ không ngờ rằng người tên Lăng Hoa này sẽ xin tha cho Tần Vấn Thiên, bọn họ còn tưởng rằng nếu Lạc Thiên Thu muốn giết Tần Vấn Thiên thì học viện sẽ ra mặt chứ.
Người Tu La minh rời khỏi đây, đám người nhìn bóng lưng Lạc Thiên Thu đều có ý kính nể. Không ai không biết yêu nghiệt Lạc Thiên Thu của học viện Đế Tinh cả.
Nếu so với hắn, Tần Vấn Thiên của hiện giờ còn chưa đủ sức nặng. Hiện tại xem như Tần Vấn Thiên đã nhặt lại được cái mạng của mình rồi.
Tần Vấn Thiên vẫn đứng ở nơi đó, ống tay áo che khuất đi tay trái của hắn.
Bên trong tay áo, bàn tay hắn đang nắm một thanh đoản kiếm màu vàng và cũng chính là thần binh cấp ba Kim Hình kiếm.
Tần Vấn Thiên nhặt lại được tính mạng của mình thật sao?
Nếu như Lăng Hoa không xuất hiện thì e rằng người chết cũng không chỉ có mỗi mình Tần Vấn Thiên đâu.