Thái Cổ Thần Vương

Chương 749: - Xuất hiện. (2)



 

Khương Cuồng nói một tiếng, thân thể Tần Thanh run lên, giống như như cảm thấy có rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người nàng, trái tim đập mạnh, nàng ngẩng đầu lên nhìn Khương Cuồng, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi nhè nhẹ. 

 

Trong mắt Khương Cuồng đã có một tia thần thái, lập tức hỏi. 

 

- Ngươi tên là gì? 

 

Cả người Tần Thanh run rẩy, hai tay nắm chặt tay áo, đôi môi đóng chặt. 

 

- Đang hỏi ngươi đó. 

 

Bên cạnh, Tà Vũ lạnh lùng mở miệng, một tia sáng lạnh lẽo rơi vào trên người Tần Thanh, làm cho Tần Thanh run rẩy nói: 

- Ta gọi là Tần Thanh. 

 

- Ừ. 

 

Khương Cuồng trả lời một tiếng, tiếp tục đi về phía trước. 

 

- Đi theo đi. 

 

Tà Sư xoay người nhìn mọi người mở miệng nói, các nữ tử nhao nhao đuổi kịp bước chân của cường giả Khương thị nhất mạch, đi về yến hội đã chuẩn bị tốt, không bao lâu, mọi người ngồi xuống, Khương thị nhất mạch ngồi ở vị trí tôn quý nhất, phía dưới là phủ thành chủ và các đại thế lực trong Vô Ưu Thành. 

 

Đến mức rất nhiều mỹ nữ còn lại đứng sau lưng người Khương thị nhất mạch, Khương Cuồng mở miệng nói : 

- Triệu Ngữ Yên, Tần Thanh, hai người các ngươi đến bên cạnh ta. 

 

Trong con ngươi Triệu Ngữ Yên bắn ra tia sáng kinh người, lập tức bước ra và đi về phía Khương Cuồng, sư tôn của nàng cũng ở đây, thấy cảnh này thì biến sắc, hắn không ngờ rằng Triệu Ngữ Yên lại tới đây làm hầu gái, xem ra đệ tử này đã bất mãn với hắn. 

 

Đôi mắt đẹp của Tần Thanh chỉ còn lại sợ hãi, nàng đứng ở đó không nhúc nhíc. 

 


- Còn chưa đi. 

 

Tà Vũ quay đầu lại nhìn Tần Thanh, mở miệng nói. 

 

- Ta không muốn đi. 

 

Tần Thanh lấy hết can đảm, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, lời của nàng vừa dứt, lập tức có nhiều ánh mắt lạnh lẽo đặt trên người nàng, làm cho nàng có cảm giác như rơi vào hầm băng, hai chân phát run. 

 

 

Trầm mặc một lúc, Khương Cuồng mở miệng lần nữa, nói. 

 

- Ngươi qua đây. 

 

Lúc này Tần Thanh có cảm giác muốn khóc, hai chân khẽ run, nhìn thấy ánh mắt của Khương Cuồng, cuối cùng nàng cũng bước chân đi về phía Khương Cuồng. 

 

- Hả? 

 

Đúng lúc này, một cường giả Khương thị nhất mạch đứng bên cạnh Khương Cuồng ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn về phương xa, rất nhanh, Bộ Yên Vũ, Tà Sư và các cường giả Tiên Thai cảnh nhìn về phía phương xa, có khí tức Tiên khí đang lao nhanh về bên này. 

 

 

Trong một giây, một tia sáng rực rỡ sáng lóng lánh bay đến, chỉ thấy một thanh niên áo trắng, chân đạp phi toa và bay nhanh như tia chớp tới nơi này. 

 

 

- Tiên binh. 

 

Đám người Khương Cuồng lập tức nhìn thoáng qua phi toa, bọn họ kinh ngạc. 

 

- Càn rở. 

 

Tà Sư nổi giận gầm lên một tiếng, hư không chấn động rất mạnh, bước chân của thanh niên kia dừng lại, hắn vẫn đứng trên không như trước, ánh mắt nhìn qua đoàn người, ánh mắt sắc bén lộ ra ý chí không ai bì nổi. 


 

- Là ngươi. 

 

Sắc mặt Tà Vũ băng lãnh, ánh mắt của Triệu Ngữ Yên rét lạnh, người vừa đến đây chính là Tần Vấn Thiên. 

 

- Tần đại ca. 

 

Cả người Tần Thanh run rẩy mãnh liệt, không thể tin được nhìn Tần Vấn Thiên. 

 

Chỉ thấy lúc này Tần Vấn Thiên tay cầm Tiên kiếm, chân đạp Tiên toa, đôi mắt yêu dị đảo qua mọi người, băng lãnh nói. 

 

- Ai đưa muội muội Tần mỗ đến đây, muốn chết sao? 

 

Mắt của hắn phá lệ sắc bén, trực tiếp rơi vào trên người Tà Vũ, một màn này, làm cho cho mọi người run rẩy, ngay cả những cường giả Tiên Thai đó đều lộ ra sắc mặt khác thường, người này thật cuồng, cảnh giới Thiên Tượng nhị trọng lại dám càn rở ở chỗ này như vậy, có lẽ thân phận bất phàm. 

 

- Người này khí chất phi phàm, tay cầm Tiên binh, có lẽ là người của đại thế lực khác. 

 

Trong lòng mọi người đang phỏng đoán, chỉ thấy lúc này, ánh mắt của Tần Vấn Thiên tiếp tục quét qua, nhìn Bộ Yên Vũ và Tà Sư, lời nói lạnh như băng. 

 

- Người của phủ thành chủ các ngươi đều chán sống hay sao? 

 

 

 

 

 

 

 

 

   

Khương Cuồng nói một tiếng, thân thể Tần Thanh run lên, giống như như cảm thấy có rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người nàng, trái tim đập mạnh, nàng ngẩng đầu lên nhìn Khương Cuồng, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi nhè nhẹ. 

 

Trong mắt Khương Cuồng đã có một tia thần thái, lập tức hỏi. 

 

- Ngươi tên là gì? 

 

Cả người Tần Thanh run rẩy, hai tay nắm chặt tay áo, đôi môi đóng chặt. 

 

- Đang hỏi ngươi đó. 

 

Bên cạnh, Tà Vũ lạnh lùng mở miệng, một tia sáng lạnh lẽo rơi vào trên người Tần Thanh, làm cho Tần Thanh run rẩy nói: 

- Ta gọi là Tần Thanh. 

 

- Ừ. 

 

Khương Cuồng trả lời một tiếng, tiếp tục đi về phía trước. 

 

- Đi theo đi. 

 

Tà Sư xoay người nhìn mọi người mở miệng nói, các nữ tử nhao nhao đuổi kịp bước chân của cường giả Khương thị nhất mạch, đi về yến hội đã chuẩn bị tốt, không bao lâu, mọi người ngồi xuống, Khương thị nhất mạch ngồi ở vị trí tôn quý nhất, phía dưới là phủ thành chủ và các đại thế lực trong Vô Ưu Thành. 

 

Đến mức rất nhiều mỹ nữ còn lại đứng sau lưng người Khương thị nhất mạch, Khương Cuồng mở miệng nói : 

- Triệu Ngữ Yên, Tần Thanh, hai người các ngươi đến bên cạnh ta. 

 

Trong con ngươi Triệu Ngữ Yên bắn ra tia sáng kinh người, lập tức bước ra và đi về phía Khương Cuồng, sư tôn của nàng cũng ở đây, thấy cảnh này thì biến sắc, hắn không ngờ rằng Triệu Ngữ Yên lại tới đây làm hầu gái, xem ra đệ tử này đã bất mãn với hắn. 

 

Đôi mắt đẹp của Tần Thanh chỉ còn lại sợ hãi, nàng đứng ở đó không nhúc nhíc. 

 

- Còn chưa đi. 

 

Tà Vũ quay đầu lại nhìn Tần Thanh, mở miệng nói. 

 

- Ta không muốn đi. 

 

Tần Thanh lấy hết can đảm, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, lời của nàng vừa dứt, lập tức có nhiều ánh mắt lạnh lẽo đặt trên người nàng, làm cho nàng có cảm giác như rơi vào hầm băng, hai chân phát run. 

 

 

Trầm mặc một lúc, Khương Cuồng mở miệng lần nữa, nói. 

 

- Ngươi qua đây. 

 

Lúc này Tần Thanh có cảm giác muốn khóc, hai chân khẽ run, nhìn thấy ánh mắt của Khương Cuồng, cuối cùng nàng cũng bước chân đi về phía Khương Cuồng. 

 

- Hả? 

 

Đúng lúc này, một cường giả Khương thị nhất mạch đứng bên cạnh Khương Cuồng ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn về phương xa, rất nhanh, Bộ Yên Vũ, Tà Sư và các cường giả Tiên Thai cảnh nhìn về phía phương xa, có khí tức Tiên khí đang lao nhanh về bên này. 

 

 

Trong một giây, một tia sáng rực rỡ sáng lóng lánh bay đến, chỉ thấy một thanh niên áo trắng, chân đạp phi toa và bay nhanh như tia chớp tới nơi này. 

 

 

- Tiên binh. 

 

Đám người Khương Cuồng lập tức nhìn thoáng qua phi toa, bọn họ kinh ngạc. 

 

- Càn rở. 

 

Tà Sư nổi giận gầm lên một tiếng, hư không chấn động rất mạnh, bước chân của thanh niên kia dừng lại, hắn vẫn đứng trên không như trước, ánh mắt nhìn qua đoàn người, ánh mắt sắc bén lộ ra ý chí không ai bì nổi. 

 

- Là ngươi. 

 

Sắc mặt Tà Vũ băng lãnh, ánh mắt của Triệu Ngữ Yên rét lạnh, người vừa đến đây chính là Tần Vấn Thiên. 

 

- Tần đại ca. 

 

Cả người Tần Thanh run rẩy mãnh liệt, không thể tin được nhìn Tần Vấn Thiên. 

 

Chỉ thấy lúc này Tần Vấn Thiên tay cầm Tiên kiếm, chân đạp Tiên toa, đôi mắt yêu dị đảo qua mọi người, băng lãnh nói. 

 

- Ai đưa muội muội Tần mỗ đến đây, muốn chết sao? 

 

Mắt của hắn phá lệ sắc bén, trực tiếp rơi vào trên người Tà Vũ, một màn này, làm cho cho mọi người run rẩy, ngay cả những cường giả Tiên Thai đó đều lộ ra sắc mặt khác thường, người này thật cuồng, cảnh giới Thiên Tượng nhị trọng lại dám càn rở ở chỗ này như vậy, có lẽ thân phận bất phàm. 

 

- Người này khí chất phi phàm, tay cầm Tiên binh, có lẽ là người của đại thế lực khác. 

 

Trong lòng mọi người đang phỏng đoán, chỉ thấy lúc này, ánh mắt của Tần Vấn Thiên tiếp tục quét qua, nhìn Bộ Yên Vũ và Tà Sư, lời nói lạnh như băng. 

 

- Người của phủ thành chủ các ngươi đều chán sống hay sao?