Thái Cổ Thần Vương

Chương 758: - Chủ thành Giang Lăng quận (1)



 

 

Một Vô Ưu thành đã rất rộng lớn, huống chi cả Giang Lăng quận, thành trì vô tận, đất đai bên ngoài thành càng bao la vô tận, không biết có bao nhiêu thế lực. 

 

Còn về phía Vân Châu, dù là một vị cảnh giới Tiên Đài muốn ra bên ngoài cũng rất khó, bởi vì khoảng thời gian đi đường cũng là một loại giày vò chính mình, có thể nghĩ nơi này lớn bao nhiêu. 

 

Tại một nơi hoang vắng trong Giang Lăng quận, có một thanh niên đang ngồi trên yêu thú, bay trong không trung không nhanh không chậm, thanh niên ngồi khoanh chân mắt nhắm chặt, giống như đang tu hành trên lưng yêu thú. 

 

Yêu thú này là một yêu thú đầu trắng, toàn thân có lông xù, vô cùng đáng yêu, 

 

- Mệt quá. 

 

Yêu thú phát ra tiếng người, chân trước duỗi thẳng, lộ ra vẻ hài hước. 

 

Tần Vấn Thiên liếc mắt, dùng sức gõ vào đầu tên gia hỏa này một cái, phiền muộn nói: 

- Tên hỗn đản nhà ngươi ngủ đến không biết trời đất là gì, ta phải dùng đến pháp bảo mới mang ngươi theo được, mới tỉnh chưa được bao lâu lại bắt đầu mệt rồi là sao? 

 

- Thì bởi vì ngủ quá lâu nên mới không có tinh thần. 

 

Tiều hỗn đản ngủ một giấc mấy trăm ngày, cuối cùng mấy hôm trước cũng tỉnh lại, hôm nay nó nói truyên lưu loát, tuy giọng còn như ngái ngủ, nhưng ít ra còn có thể nói một câu biểu hiện ý nghĩa trọn vẹn. 

 

- Còn nữa, về sau không được gọi ta là tiểu hỗn đản, thật mất danh dự. 

 

Tiểu hỗn đản quay đầu nói. 

 

- Thế ta gọi ngươi là gì? 

 

Tần Vấn Thiên nói. 

 

- Để bản bảo bối nghĩ xem, Thái Cổ Thú Vương được không? 

 

Tiểu hỗn đản, hai mắt lóe lên. 

 

- Cút đi. 

 

Tần Vấn Thiên đánh cho tiểu hỗn đản một cái, tiểu hỗn đản này lại còn là Thái Cổ Thú Vương gì chứ? 


 

- Ai da, bản bảo bối đã thức tỉnh lại trí nhớ của thần thú. Đích thực là hậu duệ của Thái Cổ Thú Vương, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy. 

 

Tiểu hỗn đản thở dài. Nhìn lên vòm trời, nó có cảm giác tịch mịch. 

 

- Sau giấc ngủ này ngươi quả thực lĩnh ngộ được rất nhiều, mức độ khoác lác đã tăng thêm một bậc rồi. 

 

Tần Vấn Thiên liếc mắt. 

 

- Bản báo bối ta không thèm tranh miệng lưỡi với ngươi, thật mệt quá…- 

Hai con mắt của tiểu hỗn đản như muốn nhắm lại, đúng vào lúc này lại nhìn thấy đằng xa có mấy thân ảnh đang bay tới, trong đó một người đích thực là mĩ nhân, hai vai tuyết trắng. 

 

- Thật xinh đẹp. 

 

Tiểu hỗn đản không còn buồn ngủ chút nào nữa, nhanh chóng mang theo Tần Vấn Thiên tiến lên phía trước, cơ thể thu nhỏ vào lao vào lòng nữ tử kia. 

 

Tần Vấn Thiên ngạc nhiên đến thổ huyết, thân thể đờ ra, chỉ thấy tiểu hỗn đản như ánh sáng lao vào lòng nữ tử. 

 

- Tỷ tỷ, người thật xinh đẹp. 

 

Giọng tiểu hỗn đản như trẻ nhỏ, nữ tử vừa định tức giận, nghe được giọng nói này lập tức không giận nữa, trên mặt lộ ra vui vẻ, ôm tiểu gia hỏa vào lòng, nói: 

- Tiểu yêu thú thật đáng yêu. 

 

- Đương nhiên, bản bối ta là độc nhất vô nhị trong thiên địa này. 

 

Móng vuốt của tiểu hỗn đản bắt đầu không thành thật, Tần Vấn Thiên nổi giận, thật là nghiệp chướng. 

 

Nhất là lúc mấy tên thanh thiên bên cạnh nữ tử kia dùng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hắn. Tần Vấn Thiên dở khóc dở cười, hắn bị tiểu hỗn đản này gài bẫy, vừa tỉnh giác đã háo sắc hơn trước. 

 

- Hả? 

 

Đúng vào lúc này, một gã thanh niên trong đó nhìn Tần Vấn Thiên thay đổi, trong mắt bắn ra tia sáng, hắn cười lớn, nói với Tần Vấn Thiên: 

- Các hạ là người phương nào, đang chuẩn bị đi đâu? 

 

- Kẻ phiêu bạt, không có mục đích. 


 

Tần Vấn Thiên bật cười lớn, ánh mắt mang theo vui vẻ, nhưng trong lòng lại khẽ trầm xuống, vừa rồi, ánh mắt kia là có ý gì? 

 

- Phiêu bạt Tiên Vực, thật nguy hiểm, mấy người bọn ta đến từ cùng một tông môn, chuẩn bị tiến về Giang Lăng quận Phiêu Tuyết thành, các hạ phiêu bạt bên ngoài, không bằng chúng ta kết thành bằng hữu, giúp đỡ lẫn nhau, như thế nào? 

 

Thanh niên kia mỉm cười, có vẻ như có cảm tình rất tốt với Tần Vấn Thiên. 

 

- Được được. 

 

Tần Vấn Thiên vừa mới muốn từ chối, tiểu hỗn đản kia đã mở miện nói, Tần Vấn Thiên hung hăng liếc tên gia hỏa kia. 

 

Lúc này nữ tử cũng hướng về phía Tần Vấn Thiên, cười nói: 

- Ta tên Lãnh Y, chúng ta kết bạn, cùng đi, thế nào? 

 

- Ngươi trả lời tỷ tỷ xinh đẹp của ta đi. 

 

Tiểu hỗn đản giật giật , Tần Vấn Thiên bất đắc dĩ gật đầu cười nói: 

- Được, chỉ là, các vị đến Phiêu Tuyết thành có chuyện gì? 

 

- Các hạ không biết sao? 

 

Lãnh Y hiếu kỳ nhìn Tần Vấn Thiên cười nói: 

- Phiêu Tuyết thành Tiên linh hiển hóa, từ một năm trước người của Vân Châu đã kéo nhau đến Giang Lăng quận Phiêu Tuyết thành, có lẽ các hạ hay lưu lạc bên ngoài, ít tiếp xúc với mọi người, nên không có nhiều tin tức. 

 

- Đúng là như vậy, dạo gần đây, ta đều tu hành ở bên ngoài. 

 

Tần Vấn Thiên gật đầu: 

- Chỉ là, Phiêu Tuyết thành Tiên Linh hiển hóa là ý gì? 

 

- Các hạ cứ đi rồi sẽ biết, đây là đại sự của Vân Châu, nhất là đối với một số đại sư luyện khí mà nói, vì chuyện này, Khương thị nhất mạch của Vân Châu đã phái một đám người đến trước dò đường, chỉ là ngang đường phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn, không biết các hạ có biết không? 

 

Lãnh Y nhìn Tần Vấn Thiên cười nói. 

 

 

 

   

 

Một Vô Ưu thành đã rất rộng lớn, huống chi cả Giang Lăng quận, thành trì vô tận, đất đai bên ngoài thành càng bao la vô tận, không biết có bao nhiêu thế lực. 

 

Còn về phía Vân Châu, dù là một vị cảnh giới Tiên Đài muốn ra bên ngoài cũng rất khó, bởi vì khoảng thời gian đi đường cũng là một loại giày vò chính mình, có thể nghĩ nơi này lớn bao nhiêu. 

 

Tại một nơi hoang vắng trong Giang Lăng quận, có một thanh niên đang ngồi trên yêu thú, bay trong không trung không nhanh không chậm, thanh niên ngồi khoanh chân mắt nhắm chặt, giống như đang tu hành trên lưng yêu thú. 

 

Yêu thú này là một yêu thú đầu trắng, toàn thân có lông xù, vô cùng đáng yêu, 

 

- Mệt quá. 

 

Yêu thú phát ra tiếng người, chân trước duỗi thẳng, lộ ra vẻ hài hước. 

 

Tần Vấn Thiên liếc mắt, dùng sức gõ vào đầu tên gia hỏa này một cái, phiền muộn nói: 

- Tên hỗn đản nhà ngươi ngủ đến không biết trời đất là gì, ta phải dùng đến pháp bảo mới mang ngươi theo được, mới tỉnh chưa được bao lâu lại bắt đầu mệt rồi là sao? 

 

- Thì bởi vì ngủ quá lâu nên mới không có tinh thần. 

 

Tiều hỗn đản ngủ một giấc mấy trăm ngày, cuối cùng mấy hôm trước cũng tỉnh lại, hôm nay nó nói truyên lưu loát, tuy giọng còn như ngái ngủ, nhưng ít ra còn có thể nói một câu biểu hiện ý nghĩa trọn vẹn. 

 

- Còn nữa, về sau không được gọi ta là tiểu hỗn đản, thật mất danh dự. 

 

Tiểu hỗn đản quay đầu nói. 

 

- Thế ta gọi ngươi là gì? 

 

Tần Vấn Thiên nói. 

 

- Để bản bảo bối nghĩ xem, Thái Cổ Thú Vương được không? 

 

Tiểu hỗn đản, hai mắt lóe lên. 

 

- Cút đi. 

 

Tần Vấn Thiên đánh cho tiểu hỗn đản một cái, tiểu hỗn đản này lại còn là Thái Cổ Thú Vương gì chứ? 

 

- Ai da, bản bảo bối đã thức tỉnh lại trí nhớ của thần thú. Đích thực là hậu duệ của Thái Cổ Thú Vương, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy. 

 

Tiểu hỗn đản thở dài. Nhìn lên vòm trời, nó có cảm giác tịch mịch. 

 

- Sau giấc ngủ này ngươi quả thực lĩnh ngộ được rất nhiều, mức độ khoác lác đã tăng thêm một bậc rồi. 

 

Tần Vấn Thiên liếc mắt. 

 

- Bản báo bối ta không thèm tranh miệng lưỡi với ngươi, thật mệt quá…- 

Hai con mắt của tiểu hỗn đản như muốn nhắm lại, đúng vào lúc này lại nhìn thấy đằng xa có mấy thân ảnh đang bay tới, trong đó một người đích thực là mĩ nhân, hai vai tuyết trắng. 

 

- Thật xinh đẹp. 

 

Tiểu hỗn đản không còn buồn ngủ chút nào nữa, nhanh chóng mang theo Tần Vấn Thiên tiến lên phía trước, cơ thể thu nhỏ vào lao vào lòng nữ tử kia. 

 

Tần Vấn Thiên ngạc nhiên đến thổ huyết, thân thể đờ ra, chỉ thấy tiểu hỗn đản như ánh sáng lao vào lòng nữ tử. 

 

- Tỷ tỷ, người thật xinh đẹp. 

 

Giọng tiểu hỗn đản như trẻ nhỏ, nữ tử vừa định tức giận, nghe được giọng nói này lập tức không giận nữa, trên mặt lộ ra vui vẻ, ôm tiểu gia hỏa vào lòng, nói: 

- Tiểu yêu thú thật đáng yêu. 

 

- Đương nhiên, bản bối ta là độc nhất vô nhị trong thiên địa này. 

 

Móng vuốt của tiểu hỗn đản bắt đầu không thành thật, Tần Vấn Thiên nổi giận, thật là nghiệp chướng. 

 

Nhất là lúc mấy tên thanh thiên bên cạnh nữ tử kia dùng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hắn. Tần Vấn Thiên dở khóc dở cười, hắn bị tiểu hỗn đản này gài bẫy, vừa tỉnh giác đã háo sắc hơn trước. 

 

- Hả? 

 

Đúng vào lúc này, một gã thanh niên trong đó nhìn Tần Vấn Thiên thay đổi, trong mắt bắn ra tia sáng, hắn cười lớn, nói với Tần Vấn Thiên: 

- Các hạ là người phương nào, đang chuẩn bị đi đâu? 

 

- Kẻ phiêu bạt, không có mục đích. 

 

Tần Vấn Thiên bật cười lớn, ánh mắt mang theo vui vẻ, nhưng trong lòng lại khẽ trầm xuống, vừa rồi, ánh mắt kia là có ý gì? 

 

- Phiêu bạt Tiên Vực, thật nguy hiểm, mấy người bọn ta đến từ cùng một tông môn, chuẩn bị tiến về Giang Lăng quận Phiêu Tuyết thành, các hạ phiêu bạt bên ngoài, không bằng chúng ta kết thành bằng hữu, giúp đỡ lẫn nhau, như thế nào? 

 

Thanh niên kia mỉm cười, có vẻ như có cảm tình rất tốt với Tần Vấn Thiên. 

 

- Được được. 

 

Tần Vấn Thiên vừa mới muốn từ chối, tiểu hỗn đản kia đã mở miện nói, Tần Vấn Thiên hung hăng liếc tên gia hỏa kia. 

 

Lúc này nữ tử cũng hướng về phía Tần Vấn Thiên, cười nói: 

- Ta tên Lãnh Y, chúng ta kết bạn, cùng đi, thế nào? 

 

- Ngươi trả lời tỷ tỷ xinh đẹp của ta đi. 

 

Tiểu hỗn đản giật giật , Tần Vấn Thiên bất đắc dĩ gật đầu cười nói: 

- Được, chỉ là, các vị đến Phiêu Tuyết thành có chuyện gì? 

 

- Các hạ không biết sao? 

 

Lãnh Y hiếu kỳ nhìn Tần Vấn Thiên cười nói: 

- Phiêu Tuyết thành Tiên linh hiển hóa, từ một năm trước người của Vân Châu đã kéo nhau đến Giang Lăng quận Phiêu Tuyết thành, có lẽ các hạ hay lưu lạc bên ngoài, ít tiếp xúc với mọi người, nên không có nhiều tin tức. 

 

- Đúng là như vậy, dạo gần đây, ta đều tu hành ở bên ngoài. 

 

Tần Vấn Thiên gật đầu: 

- Chỉ là, Phiêu Tuyết thành Tiên Linh hiển hóa là ý gì? 

 

- Các hạ cứ đi rồi sẽ biết, đây là đại sự của Vân Châu, nhất là đối với một số đại sư luyện khí mà nói, vì chuyện này, Khương thị nhất mạch của Vân Châu đã phái một đám người đến trước dò đường, chỉ là ngang đường phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn, không biết các hạ có biết không? 

 

Lãnh Y nhìn Tần Vấn Thiên cười nói.