Thái Cổ Thần Vương

Chương 792: - Luyện khí thông tiên (1)



 

 

- Phiêu Tuyết lâu chủ, dùng thân luyện thành. 

 

Tần Vấn Thiên rung động nội tâm. Chính mắt hắn nhìn thấy nơi Phiêu Tuyết lâu chủ luyện thành. Thân thể hắn cao lớn mười vạn trượng, giống như Viễn Cổ Tiên Ma, toàn thân tỏa ra hào quang rực rỡ, dường như thân thể của hắn chính là công cụ luyện chế. Nhưng hắn lại táng diệt thân thể mười vạn trượng khổng lồ ấy và dung nhập vào tòa thành này. 

 

Thời khắc này, cả tòa thành đều là phù quang, dường như đều đang thừa nhận sự luyện hóa thăng cấp của Phiêu Tuyết lâu chủ. Tòa thành này như trở thành một sinh vật sống, có máu có thịt. 

 

Cửu Tiên Chung, chính là linh hồn của tòa thành này, chỉ vì Cửu Tiên Chung dung nhập vào hồn phách của Phiêu Tuyết lâu chủ. 

 

Cửu Tiên Chung thường xuyên hiển linh, mỗi lần hiển linh là khi Phiêu Tuyết lâu chủ nhớ nhung Quỳnh Tiên, tiếng chuông sẽ ngân vang. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ có thể từ bỏ sinh mạng vì Quỳnh Tiên, có thể tưởng tượng được, hắn yêu nàng sâu đậm bao nhiêu. Mà Quỳnh Tiên lại không như vậy, nàng không muốn theo Phiêu Tuyết Lâu chủ lưu lạc thiên nhai, chỉ nguyện dùng quãng đời còn lại luyện một tòa thành, làm bạn với người. Không phải là không yêu, chỉ là cách thức yêu của hai không giống nhau, suy nghĩ khác nhau, bỏi vậy liền sản sinh bất đồng. 

 

Sự bất đồng này lại tạo nên một hồi bi kịch, thật khiến người ta cảm thán không thôi. 

 

Thật sự là người có tình nhưng lại đi lên đường tình bi ai, chỉ một ý nghĩ sai lầm là không thể ở bên nhau trọn đời. Có đôi khi, chỉ bởi một ý niệm bé nhỏ liền có thể tạo thành hậu quả đáng sợ như vậy, vui buồn lẫn lộn, cũng thật đáng thương đáng tiếc. 

 

- Thiên hạ mênh mông, đáng tiếc ta vô duyên đi tiếp. Phiêu Tuyết lâu chủ ta theo đuổi một đời, lại bị trói buộc bởi chữ tình, những năm tháng cuối đời này ta sẽ ở tại đây, tòa thành mà Quỳnh Tiên và ta dùng tính mạng cả đời luyện thành. 

 

Giọng nói của Phiêu Tuyết lâu chủ quanh quẩn trong không gian, không biết là đang nói cho ai nghe. 

 

- Sau khi ta mất, tòa thành này sẽ bị người khác nhòm ngó. Để ngăn những người quá mức cường đại đến đây, ta lấy tiếng chuông làm dẫn, để Cửu Tiên Chung có thể dẫn đường cho hậu nhân. 

 

Giọng nói của Phiêu Tuyết lâu chủ vẫn phiêu đãng như trước, hình như có điều bất đắc dĩ: 

 


- Cửu Tiên Chung, không hỏi tiên. Nếu như một ngày nào đó, có người có thể thành tiên nhờ luyện khí, hãy tới mang tòa thành này đi. Khi ấy, người đó ngươi được tính là nửa đệ tử của ta, thay ta thủ hộ tòa thành này bất diệt. 

 

Âm thanh này vừa dứt, cổ thành mênh mông tỏa ra ánh sáng hừng hực, toàn thân tỏa ra hào quang rực rỡ, dường như đó là bảo khí vô cùng to lớn. 

 

- Đông... 

 

Tiếng chuông đột nhiên vang lên, du dương tấu vang khắp thành cổ trống trải, vang vọng thật lâu. 

 

Lúc tiếng chuông vang lên là khi Phiêu Tuyết Lâu chủ nhớ nhung Quỳnh Tiên. Phiêu Tuyết lâu chủ vừa mới nãy dùng thân luyện thành nay đã mất, hắn đã bắt đầu nhớ nhung Quỳnh Tiên. Hắn sẽ kề cận bên Quỳnh Tiên, thủ hộ thành này, nơi mà hai người bọn hắn đã dùng tánh mạng để luyện chế nên. 

 

- Đông, đông, đông... 

 

Cửu Tiên Chung, chín tiếng chuông thay phiên tấu vang, dường như vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Tiếng chuông có thể chấn nát hồn phách của người khác nhưng khi Tần Vấn Thiên lắng nghe tiếng chuông lại cảm thấy nội tâm đau đớn, dường như phần tình cảm sâu trong đáy lòng đã bị xúc động. 

 

- Đông, đông, đông, đông, đông, đông...

 

Dường như tiếng chuông sẽ vĩnh viễn không tắt, mà nỗi nhớ nhung của Phiêu Tuyết Lâu chủ cũng sẽ vĩnh viễn không có điểm dừng. 

 

 

- Đông! 

 

Bên ngoài, bất chợt một tiếng chuông tấu vang lên, đánh thức Tần Vấn Thiên. Hắn mở bừng mắt ra, ngồi ở đó, ảm đạm thở dài một tiếng. 

 

- Tiếng chuông vang lên. 

 

Tần Vấn Thiên thì thào khẽ nói, ngẩng đầu lên, chỉ thấy chín chiếc chuông, giờ khắc này đang cùng cộng hưởng ngân vang, từng đạo hào quang lóng lánh tiếp nối nhau, Cửu Tiên Chung như hòa vào làm một thể với phù quang vô tận kia. 


 

Những người luyện khí kia tỏa ra phong mang lấp lánh, tinh thần rung động, điên cuồng dẫn động lực lượng của Cửu Tiên Chung mà luyện chế thần binh. Chỉ thấy tất cả thần binh mà bọn họ luyện chế ra đều bắt đầu phát ra ánh sáng, thậm chí còn có từng luồng sáng đáng sợ xông thẳng vào hư không, dường như sắp có thần binh cường đại được luyện thành. 

 

Ấy vậy mà, vào thời khắc này, Tần Vấn Thiên lại căn bản không có tâm tư thưởng thức, hắn chỉ tùy ý liếc mắt nhìn các cường giả luyện khí trong hư không một cái, vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt. 

 

 

Thì ra, Phiêu Tuyết lâu chủ sớm đã dự liệu tới tình huống sau khi hắn chết, tất sẽ có cường giả dòm ngó tòa thành này, bởi vậy mới có tin đồn Cửu Tiên Chung không hỏi Tiên. Đồng thời, hắn cũng để cho những thiên kiêu hậu bối chân chính có thể cảm nhận được vài phần cảm ngộ từ nơi đây. Chính bởi vì vậy, những thế lực cường đại hơn mới biến nơi này trở thành nơi để khảo nghiệm thí luyện mà không cưỡng ép phá hỏng tòa thành này. 

 

Đương nhiên, e rằng bản thân tòa thành này cũng có khả năng phòng ngự mạnh mẽ, nếu không phải là siêu cấp cường giả, chỉ e là không có cách nào khởi động được nó, trước tiên phải trải qua mưa gió tẩy lễ mới có ngày hôm nay. 

 

Phiêu Tuyết thành của ngày hôm này đã không còn là tòa thành mà Phiêu Tuyết lâu chủ cùng với Quỳnh Tiên lúc trước luyện chế ra. Tới ngày nay, bên trong Phiêu Tuyết thành cũng đã không còn ai có thể dò xét ra sự huyền bí của cổ thành, thậm chí không ai trong quận Giang Lăng có thể làm được. 

 

Về phần những vị Tiên Vương Tiên Đế kia, bọn họ không rãnh tới thăm dò truyền thuyết ở nơi đây. 

 

Ai có thể thành tiên nhờ luyện khí thì có thể có được tòa thành này, trở thành nửa đệ tử của Phiêu Tuyết lâu chủ. Cuối cùng thì vẫn là phải dựa vào luyện khí, e rằng Phiêu Tuyết lâu chủ đang tuyển chọn người thừa kế cho tòa thành này. Người thừa kế này sẽ được coi là một nửa đệ tử của hắn, tự nhiên cũng sẽ tận tâm tận lực thủ hộ tòa thành vì hắn. 

 

- Luyện khí sao? 

 

Tần Vấn Thiên thì thầm một tiếng, ánh mắt của hắn dần dần tập trung, nhìn những nhân vật thiên kiêu đang luyện khí trong hư không. Đúng lúc này, chỉ thấy từng tia sáng đáng sợ xuất hiện, trong hư không, một đạo hỏa diễm đáng sợ phun ra nuốt vào. Đó chính là một thanh trường mâu mang màu đỏ rực rỡ, đầu nhọn của trường mâu đang phun ra nuốt vào một ngọn lửa đỏ thắm bốc cháy hừng hực, phát ra lực lượng hủy diệt đáng sợ đến cực điểm, dường như chỉ cần một kích là ngọn lửa có thể đâm xuyên người ta, cũng chém giết đối thủ tại chỗ. 

 

- Ngũ giai trung phẩm, ta luyện chế ra thần binh ngũ giai trung phẩm. 

 

 

 

 

   

 

- Phiêu Tuyết lâu chủ, dùng thân luyện thành. 

 

Tần Vấn Thiên rung động nội tâm. Chính mắt hắn nhìn thấy nơi Phiêu Tuyết lâu chủ luyện thành. Thân thể hắn cao lớn mười vạn trượng, giống như Viễn Cổ Tiên Ma, toàn thân tỏa ra hào quang rực rỡ, dường như thân thể của hắn chính là công cụ luyện chế. Nhưng hắn lại táng diệt thân thể mười vạn trượng khổng lồ ấy và dung nhập vào tòa thành này. 

 

Thời khắc này, cả tòa thành đều là phù quang, dường như đều đang thừa nhận sự luyện hóa thăng cấp của Phiêu Tuyết lâu chủ. Tòa thành này như trở thành một sinh vật sống, có máu có thịt. 

 

Cửu Tiên Chung, chính là linh hồn của tòa thành này, chỉ vì Cửu Tiên Chung dung nhập vào hồn phách của Phiêu Tuyết lâu chủ. 

 

Cửu Tiên Chung thường xuyên hiển linh, mỗi lần hiển linh là khi Phiêu Tuyết lâu chủ nhớ nhung Quỳnh Tiên, tiếng chuông sẽ ngân vang. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ có thể từ bỏ sinh mạng vì Quỳnh Tiên, có thể tưởng tượng được, hắn yêu nàng sâu đậm bao nhiêu. Mà Quỳnh Tiên lại không như vậy, nàng không muốn theo Phiêu Tuyết Lâu chủ lưu lạc thiên nhai, chỉ nguyện dùng quãng đời còn lại luyện một tòa thành, làm bạn với người. Không phải là không yêu, chỉ là cách thức yêu của hai không giống nhau, suy nghĩ khác nhau, bỏi vậy liền sản sinh bất đồng. 

 

Sự bất đồng này lại tạo nên một hồi bi kịch, thật khiến người ta cảm thán không thôi. 

 

Thật sự là người có tình nhưng lại đi lên đường tình bi ai, chỉ một ý nghĩ sai lầm là không thể ở bên nhau trọn đời. Có đôi khi, chỉ bởi một ý niệm bé nhỏ liền có thể tạo thành hậu quả đáng sợ như vậy, vui buồn lẫn lộn, cũng thật đáng thương đáng tiếc. 

 

- Thiên hạ mênh mông, đáng tiếc ta vô duyên đi tiếp. Phiêu Tuyết lâu chủ ta theo đuổi một đời, lại bị trói buộc bởi chữ tình, những năm tháng cuối đời này ta sẽ ở tại đây, tòa thành mà Quỳnh Tiên và ta dùng tính mạng cả đời luyện thành. 

 

Giọng nói của Phiêu Tuyết lâu chủ quanh quẩn trong không gian, không biết là đang nói cho ai nghe. 

 

- Sau khi ta mất, tòa thành này sẽ bị người khác nhòm ngó. Để ngăn những người quá mức cường đại đến đây, ta lấy tiếng chuông làm dẫn, để Cửu Tiên Chung có thể dẫn đường cho hậu nhân. 

 

Giọng nói của Phiêu Tuyết lâu chủ vẫn phiêu đãng như trước, hình như có điều bất đắc dĩ: 

 

- Cửu Tiên Chung, không hỏi tiên. Nếu như một ngày nào đó, có người có thể thành tiên nhờ luyện khí, hãy tới mang tòa thành này đi. Khi ấy, người đó ngươi được tính là nửa đệ tử của ta, thay ta thủ hộ tòa thành này bất diệt. 

 

Âm thanh này vừa dứt, cổ thành mênh mông tỏa ra ánh sáng hừng hực, toàn thân tỏa ra hào quang rực rỡ, dường như đó là bảo khí vô cùng to lớn. 

 

- Đông... 

 

Tiếng chuông đột nhiên vang lên, du dương tấu vang khắp thành cổ trống trải, vang vọng thật lâu. 

 

Lúc tiếng chuông vang lên là khi Phiêu Tuyết Lâu chủ nhớ nhung Quỳnh Tiên. Phiêu Tuyết lâu chủ vừa mới nãy dùng thân luyện thành nay đã mất, hắn đã bắt đầu nhớ nhung Quỳnh Tiên. Hắn sẽ kề cận bên Quỳnh Tiên, thủ hộ thành này, nơi mà hai người bọn hắn đã dùng tánh mạng để luyện chế nên. 

 

- Đông, đông, đông... 

 

Cửu Tiên Chung, chín tiếng chuông thay phiên tấu vang, dường như vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Tiếng chuông có thể chấn nát hồn phách của người khác nhưng khi Tần Vấn Thiên lắng nghe tiếng chuông lại cảm thấy nội tâm đau đớn, dường như phần tình cảm sâu trong đáy lòng đã bị xúc động. 

 

- Đông, đông, đông, đông, đông, đông...

 

Dường như tiếng chuông sẽ vĩnh viễn không tắt, mà nỗi nhớ nhung của Phiêu Tuyết Lâu chủ cũng sẽ vĩnh viễn không có điểm dừng. 

 

 

- Đông! 

 

Bên ngoài, bất chợt một tiếng chuông tấu vang lên, đánh thức Tần Vấn Thiên. Hắn mở bừng mắt ra, ngồi ở đó, ảm đạm thở dài một tiếng. 

 

- Tiếng chuông vang lên. 

 

Tần Vấn Thiên thì thào khẽ nói, ngẩng đầu lên, chỉ thấy chín chiếc chuông, giờ khắc này đang cùng cộng hưởng ngân vang, từng đạo hào quang lóng lánh tiếp nối nhau, Cửu Tiên Chung như hòa vào làm một thể với phù quang vô tận kia. 

 

Những người luyện khí kia tỏa ra phong mang lấp lánh, tinh thần rung động, điên cuồng dẫn động lực lượng của Cửu Tiên Chung mà luyện chế thần binh. Chỉ thấy tất cả thần binh mà bọn họ luyện chế ra đều bắt đầu phát ra ánh sáng, thậm chí còn có từng luồng sáng đáng sợ xông thẳng vào hư không, dường như sắp có thần binh cường đại được luyện thành. 

 

Ấy vậy mà, vào thời khắc này, Tần Vấn Thiên lại căn bản không có tâm tư thưởng thức, hắn chỉ tùy ý liếc mắt nhìn các cường giả luyện khí trong hư không một cái, vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt. 

 

 

Thì ra, Phiêu Tuyết lâu chủ sớm đã dự liệu tới tình huống sau khi hắn chết, tất sẽ có cường giả dòm ngó tòa thành này, bởi vậy mới có tin đồn Cửu Tiên Chung không hỏi Tiên. Đồng thời, hắn cũng để cho những thiên kiêu hậu bối chân chính có thể cảm nhận được vài phần cảm ngộ từ nơi đây. Chính bởi vì vậy, những thế lực cường đại hơn mới biến nơi này trở thành nơi để khảo nghiệm thí luyện mà không cưỡng ép phá hỏng tòa thành này. 

 

Đương nhiên, e rằng bản thân tòa thành này cũng có khả năng phòng ngự mạnh mẽ, nếu không phải là siêu cấp cường giả, chỉ e là không có cách nào khởi động được nó, trước tiên phải trải qua mưa gió tẩy lễ mới có ngày hôm nay. 

 

Phiêu Tuyết thành của ngày hôm này đã không còn là tòa thành mà Phiêu Tuyết lâu chủ cùng với Quỳnh Tiên lúc trước luyện chế ra. Tới ngày nay, bên trong Phiêu Tuyết thành cũng đã không còn ai có thể dò xét ra sự huyền bí của cổ thành, thậm chí không ai trong quận Giang Lăng có thể làm được. 

 

Về phần những vị Tiên Vương Tiên Đế kia, bọn họ không rãnh tới thăm dò truyền thuyết ở nơi đây. 

 

Ai có thể thành tiên nhờ luyện khí thì có thể có được tòa thành này, trở thành nửa đệ tử của Phiêu Tuyết lâu chủ. Cuối cùng thì vẫn là phải dựa vào luyện khí, e rằng Phiêu Tuyết lâu chủ đang tuyển chọn người thừa kế cho tòa thành này. Người thừa kế này sẽ được coi là một nửa đệ tử của hắn, tự nhiên cũng sẽ tận tâm tận lực thủ hộ tòa thành vì hắn. 

 

- Luyện khí sao? 

 

Tần Vấn Thiên thì thầm một tiếng, ánh mắt của hắn dần dần tập trung, nhìn những nhân vật thiên kiêu đang luyện khí trong hư không. Đúng lúc này, chỉ thấy từng tia sáng đáng sợ xuất hiện, trong hư không, một đạo hỏa diễm đáng sợ phun ra nuốt vào. Đó chính là một thanh trường mâu mang màu đỏ rực rỡ, đầu nhọn của trường mâu đang phun ra nuốt vào một ngọn lửa đỏ thắm bốc cháy hừng hực, phát ra lực lượng hủy diệt đáng sợ đến cực điểm, dường như chỉ cần một kích là ngọn lửa có thể đâm xuyên người ta, cũng chém giết đối thủ tại chỗ. 

 

- Ngũ giai trung phẩm, ta luyện chế ra thần binh ngũ giai trung phẩm.