- Hắn vẫn chưa rời đi, ta tình nguyện tin tưởng hắn có thể còn lá bài ẩn chưa dùng, nếu không lẽ nào hắn định chờ chết ở chỗ này cũng không được.
Tử Vong Đao Khách khoanh tay trước ngực, có vẻ rất thản nhiên. Hắn tin người có thể tiến vào Thiên Phù giới, sẽ không phải người tầm thường, hắn cũng tin tưởng khả năng quan sát của người tiến cử người này với Thiên Phù giới.
Không phải yêu nghiệt, không thể nhập môn, tinh hồn thứ năm cần Tử Kim Tinh Hồn.
- Cục diện như vậy, làm sao có thể nghịch chuyển thành công.
Mộ Nham lắc đầu than thở.
Lúc này Tần Vấn Thiên lại bị đánh ngã xuống đất, chỉ thấy hắn quỳ một chân trên đất, đầu ngẩng lên, trong mắt bắn ra tinh quang kinh người.
- Ta không muốn thử.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng, khiến thần sắc của những người đó chợt nghiêm lại, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên. Thử? Hắn còn muốn thử cái gì?
- Các ngươi đã muốn có được thành cổ này như vậy, ta sẽ thành toàn cho các ngươi. Ta sẽ đi nói chuyện với Phiêu Tuyết lâu chủ.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói. Chỉ thấy đôi mắt của hắn lập tức nhắm lại, tiếng chuông ở trong tích tắc này bất chợt vang lên, chấn động cả tòa Phiêu Tuyết thành.
- Ngươi có ý gì?
Sắc mặt của mọi người khẽ biến, nói chuyện với Phiêu Tuyết lâu chủ sao?
Lẽ nào, Phiêu Tuyết lâu chủ vẫn chưa chết?
- Các ngươi hủy tâm huyết của Phiêu Tuyết lâu chủ. Nếu các ngươi muốn có được tòa thành này thì trực tiếp nói chuyện với hắn.
Tần Vấn Thiên lại lên tiếng. Tiếng chuông vẫn vang lên, hắn nhắm chặt hai mắt, toàn thân lập tức giống như không còn chút sinh khí nào, nhưng vô vàn ánh sáng lại không ngừng chảy về phía khôi giáp trên người hắn, tiếng động ầm ầm đáng sợ truyền đến. Thân thể đáng sợ này lại cao lên lần nữa, trở nên càng thêm đáng sợ.
Trên hư không, chín chiếc chuông cổ như ẩn như hiện, dường như bên trong mỗi một chiếc chuông cổ đều có ánh sáng đáng sợ chảy về phía thân thể này.
- Ầm ầm ầm!
Thân thể đáng sợ tiếp tục cao lên, từ nghìn trượng cường hóa đến năm nghìn trượng, thật sự khiến người ta cảm thấy kinh hãi, hơn nữa dường như vẫn chưa dừng lại ở đó.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Những cường giả kia thật sự bị chấn động, thân thể cao nghìn trượng đã rất khổng lồ, thế còn vạn trượng sẽ to lớn đến mức nào, người đứng trước hắn bỗng trở nên nhỏ bé giống như con kiến. Lúc này, thân thể cao vạn trượng này đang bước đi.
Một khí tức tràn ngập tính cổ xưa từ trên thân thể này phóng ra ngoài, lập tức có tiếng mờ ảo truyền vào khoảng không.
- Ai. Là ai hủy thành của ta.
Giọng nói thoáng nghe cảm thấy nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, nhưng lại trực tiếp bao trùm khu vực ngàn dặm xung quang, dù là người đứng ngoài Cổ Phiêu Tuyết thành cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Giờ phút này, trong lòng bọn họ đang run lên mãnh liệt.
Ai. Là ai hủy thành của ta?
Đứng đầu thành này là ai, chính là lâu chủ Phiêu Tuyết trong truyền thuyết.
Khi tiếng chuông lượn lờ, bỗng nhiên trong không trung có bông tuyết bay xuống, mặt trời đột nhiên biến mất, mây mù điên cuồng kéo đến, khí lạnh khiến người run rẩy, bông tuyết từ trên cao bay xuống cứ tới bất chợt như vậy.
Một tiếng thở dài như từ xa xưa truyền lại, chỉ thấy thân hình khổng lồ cao vạn trượng vươn tay nắm lấy bông tuyết trong hư không đang bay xuống.
- Đã trải qua bao nhiêu năm rồi.
Một âm thanh mờ ảotruyền đến, thân thể ngẩng đầu lên, đôi mắt cũng mở ra. Đôi mắt kia trong suốt như tuyết, khuôn mặt của hắn dường như thay đổi, không còn là khuôn mặt của Tần Vấn Thiên, mà là một gương mặt tuấn tú khác mang vẻ đẹp anh tuấn, dẫn theo chút đau thương, chút thê lương, chút tưởng niệm.
- Thật sự là Phiêu Tuyết lâu chủ.
Trong lòng mọi người đều run rẩy. Tần Vấn Thiên hắn lại có thể gọi Phiêu Tuyết lâu chủ ra sao? Vậy lúc này, Tần Vấn Thiên ở đâu?
Những người cường giả công kích vốn chuẩn bị tiêu diệt Tần Vấn Thiên, nhưng giờ phút này, tất cả bọn họ đều ngừng lại, ngơ ngác nhìn bóng người to lớn xuất hiện trước mắt, dường như hắn cũng không còn tâm tư chiến đấu, chỉ muốn tưởng niệm lại.
- Mỗi một bông tuyết đều là nước mắt của ngươi sao?
Bùi Vũ thì thào, hơi ngây dại nhìn thân thể đang xuất hiện trước mắt. Không ngờ bóng hắn lại chậm rãi bước về phía Phiêu Tuyết lâu chủ, đi vào giữa thành cổ này. Nhân vật trong truyền thuyết này đang thật sự xuất hiện trước mặt nàng.
Ánh mắt của Phiêu Tuyết lâu chủ di chuyển về phía Bùi Vũ, chỉ thấy Bùi Vũ tiếp tục nói:
- Mỗi lần tiếng chuông vang lên, ta đều nghĩ đến ngươi. Tất cả những điều này, đều là sự thật sao?
Mộ Nham nhìn sư tôn bên cạnh hắn, mở miệng nói:
- Sư tôn, ngươi thật sự không định ra tay sao?
- Hắn vẫn chưa rời đi, ta tình nguyện tin tưởng hắn có thể còn lá bài ẩn chưa dùng, nếu không lẽ nào hắn định chờ chết ở chỗ này cũng không được.
Tử Vong Đao Khách khoanh tay trước ngực, có vẻ rất thản nhiên. Hắn tin người có thể tiến vào Thiên Phù giới, sẽ không phải người tầm thường, hắn cũng tin tưởng khả năng quan sát của người tiến cử người này với Thiên Phù giới.
Không phải yêu nghiệt, không thể nhập môn, tinh hồn thứ năm cần Tử Kim Tinh Hồn.
- Cục diện như vậy, làm sao có thể nghịch chuyển thành công.
Mộ Nham lắc đầu than thở.
Lúc này Tần Vấn Thiên lại bị đánh ngã xuống đất, chỉ thấy hắn quỳ một chân trên đất, đầu ngẩng lên, trong mắt bắn ra tinh quang kinh người.
- Ta không muốn thử.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng, khiến thần sắc của những người đó chợt nghiêm lại, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên. Thử? Hắn còn muốn thử cái gì?
- Các ngươi đã muốn có được thành cổ này như vậy, ta sẽ thành toàn cho các ngươi. Ta sẽ đi nói chuyện với Phiêu Tuyết lâu chủ.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói. Chỉ thấy đôi mắt của hắn lập tức nhắm lại, tiếng chuông ở trong tích tắc này bất chợt vang lên, chấn động cả tòa Phiêu Tuyết thành.
- Ngươi có ý gì?
Sắc mặt của mọi người khẽ biến, nói chuyện với Phiêu Tuyết lâu chủ sao?
Lẽ nào, Phiêu Tuyết lâu chủ vẫn chưa chết?
- Các ngươi hủy tâm huyết của Phiêu Tuyết lâu chủ. Nếu các ngươi muốn có được tòa thành này thì trực tiếp nói chuyện với hắn.
Tần Vấn Thiên lại lên tiếng. Tiếng chuông vẫn vang lên, hắn nhắm chặt hai mắt, toàn thân lập tức giống như không còn chút sinh khí nào, nhưng vô vàn ánh sáng lại không ngừng chảy về phía khôi giáp trên người hắn, tiếng động ầm ầm đáng sợ truyền đến. Thân thể đáng sợ này lại cao lên lần nữa, trở nên càng thêm đáng sợ.
Trên hư không, chín chiếc chuông cổ như ẩn như hiện, dường như bên trong mỗi một chiếc chuông cổ đều có ánh sáng đáng sợ chảy về phía thân thể này.
- Ầm ầm ầm!
Thân thể đáng sợ tiếp tục cao lên, từ nghìn trượng cường hóa đến năm nghìn trượng, thật sự khiến người ta cảm thấy kinh hãi, hơn nữa dường như vẫn chưa dừng lại ở đó.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Những cường giả kia thật sự bị chấn động, thân thể cao nghìn trượng đã rất khổng lồ, thế còn vạn trượng sẽ to lớn đến mức nào, người đứng trước hắn bỗng trở nên nhỏ bé giống như con kiến. Lúc này, thân thể cao vạn trượng này đang bước đi.
Một khí tức tràn ngập tính cổ xưa từ trên thân thể này phóng ra ngoài, lập tức có tiếng mờ ảo truyền vào khoảng không.
- Ai. Là ai hủy thành của ta.
Giọng nói thoáng nghe cảm thấy nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, nhưng lại trực tiếp bao trùm khu vực ngàn dặm xung quang, dù là người đứng ngoài Cổ Phiêu Tuyết thành cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Giờ phút này, trong lòng bọn họ đang run lên mãnh liệt.
Ai. Là ai hủy thành của ta?
Đứng đầu thành này là ai, chính là lâu chủ Phiêu Tuyết trong truyền thuyết.
Khi tiếng chuông lượn lờ, bỗng nhiên trong không trung có bông tuyết bay xuống, mặt trời đột nhiên biến mất, mây mù điên cuồng kéo đến, khí lạnh khiến người run rẩy, bông tuyết từ trên cao bay xuống cứ tới bất chợt như vậy.
Một tiếng thở dài như từ xa xưa truyền lại, chỉ thấy thân hình khổng lồ cao vạn trượng vươn tay nắm lấy bông tuyết trong hư không đang bay xuống.
- Đã trải qua bao nhiêu năm rồi.
Một âm thanh mờ ảotruyền đến, thân thể ngẩng đầu lên, đôi mắt cũng mở ra. Đôi mắt kia trong suốt như tuyết, khuôn mặt của hắn dường như thay đổi, không còn là khuôn mặt của Tần Vấn Thiên, mà là một gương mặt tuấn tú khác mang vẻ đẹp anh tuấn, dẫn theo chút đau thương, chút thê lương, chút tưởng niệm.
- Thật sự là Phiêu Tuyết lâu chủ.
Trong lòng mọi người đều run rẩy. Tần Vấn Thiên hắn lại có thể gọi Phiêu Tuyết lâu chủ ra sao? Vậy lúc này, Tần Vấn Thiên ở đâu?
Những người cường giả công kích vốn chuẩn bị tiêu diệt Tần Vấn Thiên, nhưng giờ phút này, tất cả bọn họ đều ngừng lại, ngơ ngác nhìn bóng người to lớn xuất hiện trước mắt, dường như hắn cũng không còn tâm tư chiến đấu, chỉ muốn tưởng niệm lại.
- Mỗi một bông tuyết đều là nước mắt của ngươi sao?
Bùi Vũ thì thào, hơi ngây dại nhìn thân thể đang xuất hiện trước mắt. Không ngờ bóng hắn lại chậm rãi bước về phía Phiêu Tuyết lâu chủ, đi vào giữa thành cổ này. Nhân vật trong truyền thuyết này đang thật sự xuất hiện trước mặt nàng.
Ánh mắt của Phiêu Tuyết lâu chủ di chuyển về phía Bùi Vũ, chỉ thấy Bùi Vũ tiếp tục nói:
- Mỗi lần tiếng chuông vang lên, ta đều nghĩ đến ngươi. Tất cả những điều này, đều là sự thật sao?