Thái Cổ Thần Vương

Chương 832: - Ba người đồng môn (1)



 

 

Sau khi Tử Vong đao khách mang Tần Vấn Thiên và Mộ Nham rời đi, không ít người chạy ra ồ ạt, cường giả các nơi đều có mặt, bọn họ nhanh chóng bước lên thành cổ Phiêu Tuyết, quan sát tòa thành cổ rực rỡ nhưng giản dị này. 

 

Khó có thể tưởng tượng được là, lúc Phù Quang Thiểm bùng sáng lại có thể phát huy được uy lực khiến người ta phải cảm thấy rợn người như vậy. 

 

- Đã nhiều năm trôi qua rồi nhưng lại chẳng có ai phá giải được bí mật trong tòa thành này. 

 

Vô số cường giả thở dài, nếu như bọn họ có thể phá giải được nó, thì sẽ được thành chủ Phiêu Tuyết xem trọng, tiếc thay, chỉ có mỗi bậc đại sư như Tần Vấn Thiên, luyện khí thông tiên, mới có thể phá giải được bí mất của chuông Cửu Tiên, Phiêu Tuyết Thành. 

 

- Bùi Vũ. 

 

Đúng lúc này, có người mở miệng la lên, Bùi Vũ vẫn yên tĩnh ngồi trong thành như trước, nàng ta ngẩng đầu, nhìn người vừa lên tiếng, đó là một vị cường giả của phủ Quận Vương. 

 

Nhưng mà bây giờ, Quận Vương Bùi Thiên Nguyên của phủ Quận Vương đã chết, Bùi Vũ lại đầu hàng kẻ thù, trợ giúp chủ nhân của Phi Tuyết Lâu. 

 

- Ngươi biết tội chưa? 

 

Cường giả của phủ Quận Vương lạnh lùng lên tiếng, trong giọng nói đã lộ ra sát khí. 

 

Bùi Vũ ngẩng đầu, nhìn bông tuyết đang giăng khắp trời, nàng ta khẽ vươn tay, nói: 

 

- Ta không rời khỏi tòa thành này thì đã không định giữ lại tính mạng nữa. 

 

Tiếng nói vừa ngừng Tiếng nói vừa ngừng, Bùi Vũ đã yên tĩnh ngã ra mặt đất, nàng ta nhìn những bông tuyết tung bay trong không trung, đôi mắt đẹp thoáng qua ý cười, sau đó chậm rãi nhắm lại, ấm áp an tường, sớm đã chẳng màng đến sống chết, giống như vô tư không hề để ý, đắm chìm trong câu chuyện xưa của chính mình, trong câu chuyện ấy, có thành chủ Phiêu Tuyết, cũng có cả nàng ta. 

 

- Ngươi. . . 

 

Cường giả kia vừa lóe lên sát ý, lại nghe có người mở miệng nói: 

 

- Thôi. 

 

Hừ. 

 

Người nọ hừ lạnh một tiếng, nhưng không định ra tay giết Bùi Vũ nữa. 

 

Trên bầu trời lúc này, bông tuyết vẫn vô tư bay lượn, thành trì cổ, không còn ánh sáng, lại mất đi một gia tộc cường thế, gia tộc Khương thị. 

 


Hồn của chủ nhân Phiêu Tuyết Lâu, không còn nằm trong chuông Cửu Tiên nữa. 

 

Người thanh niên Thiên Kiêu này đã rời đi, chẳng biết khi nào mới trở về, lấy lại tòa thành trì vốn thuộc về hắn? 

 

Lần này, có rất nhiều cường giả của các Đại Thế Lực đã ngã xuống, nhưng họ dám tìm Thiên Kiêu được Tử Vong Đao Khách mang đi sao? 

 

Bông tuyết vẫn bay lượn như trước, hết thảy những câu hỏi này, đều như bị chôn lấp trong đống tuyết trắng xóa kia, chẳng ai biết được, có lẽ chỉ có thời gian mới giải đáp được thôi. 

 

... 

 

Ba tháng sau, Thiên Phù Giới. 

 

Trong cung Thiên Phù, Tần Vấn Thiên đang khoanh chân ngồi giữa không trung, ánh sáng giăng đầy khắp nơi, giống như ở giữa không trung đang xuất hiện rất nhiều loại phép thuật thần thông, tất cả nhưng pháp thuật này đều bị hắn ra tay tiêu diệt từng cái, tuy sức mạnh lại không giống nhau, nhưng đều có uy lực vô cùng cường đại. 

 

Ba tháng trước, trong trận chiến ở thành Phiêu Tuyết, hắn mượn ngoại lực, khiến cho bản thân mình có sức mạnh tiêu diệt được cường giả của tiên đài, tuy rằng đây không phải là sức mạnh của bản thân hắn, mà là mượn được từ thành Phiêu Tuyết, nhưng cũng giúp hắn đạt được lợi ích không nhỏ, đã để thân thể hắn có thể lĩnh ngộ được quy tắc dẫn động sức mạnh cực đại là như thế nào, sau khi hắn hóa thành Cự Nhân, mỗi một lần công phạt, đều sử dụng tiên lực, vô cùng lợi hại, nhưng mà bây giờ, lại lần nữa bị biến trở thành người bình thường. 

 

Đương nhiên, Tần Vấn Thiên sẽ không bởi vậy mà dao động, hắn biết là cần phải nhờ vào việc tích lũy từng bước, đóng nền vững chắc, chỉ có nền móng vững chắc, thì lúc thực lực tiến bộ cũng là lúc sức chiến đấu càng thêm mạnh mẽ, một bước lên tiên, chỉ là tình hình xảy ra khi còn ở thành cổ Phiêu Tuyết mà thôi, rời khỏi tòa thành này rồi, thứ mạnh nhất hắn có thể dựa vào, vẫn chỉ là sức mạnh của bản thân mình như lúc trước. 

 

- Ra ngoài đi dạo một lát đã/ 

 

Tần Vấn Thiên đứng dậy, nhanh chóng bước ra khỏi cung Thiên Phù, nhìn thoáng qua bức tượng Thiên Phù Giới, Tần Vấn Thiên lại nghĩ đến thành chủ Phiêu Tuyết trong lòng bật lên một tiếng thở dài, đáng tiếc, thành chủ Phiêu Tuyết tao nhã khôn cùng, không biết sau này còn có cơ hội gặp được thành chủ Phiêu Tuyết ở nhân gian này nữa không. 

 

- Ngươi tu luyện tốt chứ? 

 

Lúc này, có một giọng nói truyền đến, Tần Vấn Thiên thả chậm bước chân, chẳng bao lâu sau, hắn đi đến trước một con sông trong Thiên Phù Giới, Tử Vong Đao Khách đang đứng ở đây, không ngừng luyện đao pháp, chém về phía con sông trước mặt, hết lần này đến lần khác, hắn ta không sử dụng phụ trợ gì cho thanh đao cả, mà giống như chỉ là đao pháp thuần túy mà thôi. 

 

Phía sau nguồn sức mạnh của mỗi người là sự trả giá mà khó ai có thể tưởng tượng được, cũng chẳng ai có thể nghĩ đến, nhân vật Tiên Vương cường đại, Tử Vong Đao Khách, lại dùng biện pháp đơn giản như vậy để luyện đao pháp. 

 

Dĩ nhiên, mỗi người có một phương pháp tu hành khác nhau, Tử Vong Đao Khách làm như vậy ắt có đạo lý của hắn ta. 

 

- Ừ, củng cố cảnh giới tu vi, hình như đã sắp bước vào cảnh giới cao nhất của Thiên Tượng Tam Trọng, cứ ở mãi trong phòng cũng chẳng có ý nghĩa gì. 

 

Tần Vấn Thiên mở miệng nói. 

 

- Lần trước, tiền bối Bạch Vô Nhai mang ngươi đến, ngoài trừ tới Thiên Phù Cung hôm đó, có từng dẫn ngươi đi dạo xung quanh chưa? 

 

Tử Vong Đao Khách hỏi. 


 

- Chưa, sau khi ta thoát khỏi Thiên Phù Cung, liền rời khỏi Thiên Phù Giới ngay sau đó. 

 

Tần Vấn Thiên đáp lời. 

 

Tốt lắm lần này ta mang ngươi đến một nơi, là Chiến Giới trong Thiên Phù Giới, ngươi có thể rèn luyện sức chiến đấu của bản thân mình ở nơi đó. 

 

Tử Vong Đao Khách mở miệng nói, sau đó hắn ta dừng động tác trong tay, dẫn theo Tần Vấn Thiên biến mất khỏi nơi đó. 

 

Chẳng bao lâu sau, Tử Vong Đao Khách và Tần Vấn Thiên đã xuất hiện trước một cung điện vô cùng to lớn, tòa cung điện này giống như thông thẳng lên thiên giới, cực kỳ khổng lồ, chẳng biết trong đó cất chứa khoảng không gian rộng lớn đến nhường nào. 

 

Ngoài bọn họ ra, ngoài Chiến Giới còn có mấy người khác, hai nữ nhân, có thể xuất hiện tại trong Thiên Phù Giới này, hiển nhiên đều là môn nhân của Thiên Phù Giới. 

 

Hai nữ nhân này, một người có khí thế oai hùng hiên ngang, mặt mũi lạnh lùng, một người khác thì lại trẻ tuổi hơn, hình như chỉ mới khoảng hai mươi, vô cùng xinh đẹp, đôi mắt xếch trời sinh khiến người ta có cảm giác sáng bừng phấn chấn, hoạt bát vô cùng. Nàng ta mặc một bộ đồ ôm sát cơ thể, những đường cong nhấp nhô nổi bật mê người. 

 

- Đây là người ngươi muốn dẫn vào môn phái? 

 

Mỹ phụ kia nhìn về phía Tử Vong Đao Khách,mở miệng hỏi. 

 

Nhân vật Tiên Vương, mới có tư cách dẫn người khác tiến vào, hiển nhiên mỹ phụ này cũng là một vị cường giả Tiên Vương, mà nữ tử trẻ tuổi, chính là người bà ta dẫn nhập môn, yêu cầu đầu tiên là phải có Tinh Hồn màu tím, thứ hai chính là thiên tư xuất chúng. 

 

- Không phải. 

 

Tử Vong Đao Khách lắc đầu nói: 

 

- Ta còn chưa dẫn vào, nhưng mà kẻ này không phải tầm thường, nếu ta gặp được hắn sớm hơn thì cũng sẽ dẫn nhập môn. 

 

- Vậy à, ngươi coi trọng hắn ta thế sao? 

 

Đôi lông mày của mỹ phụ hơi nhíu lại, ẩn ẩn ẩn ẩn một chút sắc bén. 

 

- Người xuất chúng đương nhiên đáng để cho ta coi trọng. 

 

Tử Vong Đao Khách cười nói: 

 

 

 

   

 

Sau khi Tử Vong đao khách mang Tần Vấn Thiên và Mộ Nham rời đi, không ít người chạy ra ồ ạt, cường giả các nơi đều có mặt, bọn họ nhanh chóng bước lên thành cổ Phiêu Tuyết, quan sát tòa thành cổ rực rỡ nhưng giản dị này. 

 

Khó có thể tưởng tượng được là, lúc Phù Quang Thiểm bùng sáng lại có thể phát huy được uy lực khiến người ta phải cảm thấy rợn người như vậy. 

 

- Đã nhiều năm trôi qua rồi nhưng lại chẳng có ai phá giải được bí mật trong tòa thành này. 

 

Vô số cường giả thở dài, nếu như bọn họ có thể phá giải được nó, thì sẽ được thành chủ Phiêu Tuyết xem trọng, tiếc thay, chỉ có mỗi bậc đại sư như Tần Vấn Thiên, luyện khí thông tiên, mới có thể phá giải được bí mất của chuông Cửu Tiên, Phiêu Tuyết Thành. 

 

- Bùi Vũ. 

 

Đúng lúc này, có người mở miệng la lên, Bùi Vũ vẫn yên tĩnh ngồi trong thành như trước, nàng ta ngẩng đầu, nhìn người vừa lên tiếng, đó là một vị cường giả của phủ Quận Vương. 

 

Nhưng mà bây giờ, Quận Vương Bùi Thiên Nguyên của phủ Quận Vương đã chết, Bùi Vũ lại đầu hàng kẻ thù, trợ giúp chủ nhân của Phi Tuyết Lâu. 

 

- Ngươi biết tội chưa? 

 

Cường giả của phủ Quận Vương lạnh lùng lên tiếng, trong giọng nói đã lộ ra sát khí. 

 

Bùi Vũ ngẩng đầu, nhìn bông tuyết đang giăng khắp trời, nàng ta khẽ vươn tay, nói: 

 

- Ta không rời khỏi tòa thành này thì đã không định giữ lại tính mạng nữa. 

 

Tiếng nói vừa ngừng Tiếng nói vừa ngừng, Bùi Vũ đã yên tĩnh ngã ra mặt đất, nàng ta nhìn những bông tuyết tung bay trong không trung, đôi mắt đẹp thoáng qua ý cười, sau đó chậm rãi nhắm lại, ấm áp an tường, sớm đã chẳng màng đến sống chết, giống như vô tư không hề để ý, đắm chìm trong câu chuyện xưa của chính mình, trong câu chuyện ấy, có thành chủ Phiêu Tuyết, cũng có cả nàng ta. 

 

- Ngươi. . . 

 

Cường giả kia vừa lóe lên sát ý, lại nghe có người mở miệng nói: 

 

- Thôi. 

 

Hừ. 

 

Người nọ hừ lạnh một tiếng, nhưng không định ra tay giết Bùi Vũ nữa. 

 

Trên bầu trời lúc này, bông tuyết vẫn vô tư bay lượn, thành trì cổ, không còn ánh sáng, lại mất đi một gia tộc cường thế, gia tộc Khương thị. 

 

Hồn của chủ nhân Phiêu Tuyết Lâu, không còn nằm trong chuông Cửu Tiên nữa. 

 

Người thanh niên Thiên Kiêu này đã rời đi, chẳng biết khi nào mới trở về, lấy lại tòa thành trì vốn thuộc về hắn? 

 

Lần này, có rất nhiều cường giả của các Đại Thế Lực đã ngã xuống, nhưng họ dám tìm Thiên Kiêu được Tử Vong Đao Khách mang đi sao? 

 

Bông tuyết vẫn bay lượn như trước, hết thảy những câu hỏi này, đều như bị chôn lấp trong đống tuyết trắng xóa kia, chẳng ai biết được, có lẽ chỉ có thời gian mới giải đáp được thôi. 

 

... 

 

Ba tháng sau, Thiên Phù Giới. 

 

Trong cung Thiên Phù, Tần Vấn Thiên đang khoanh chân ngồi giữa không trung, ánh sáng giăng đầy khắp nơi, giống như ở giữa không trung đang xuất hiện rất nhiều loại phép thuật thần thông, tất cả nhưng pháp thuật này đều bị hắn ra tay tiêu diệt từng cái, tuy sức mạnh lại không giống nhau, nhưng đều có uy lực vô cùng cường đại. 

 

Ba tháng trước, trong trận chiến ở thành Phiêu Tuyết, hắn mượn ngoại lực, khiến cho bản thân mình có sức mạnh tiêu diệt được cường giả của tiên đài, tuy rằng đây không phải là sức mạnh của bản thân hắn, mà là mượn được từ thành Phiêu Tuyết, nhưng cũng giúp hắn đạt được lợi ích không nhỏ, đã để thân thể hắn có thể lĩnh ngộ được quy tắc dẫn động sức mạnh cực đại là như thế nào, sau khi hắn hóa thành Cự Nhân, mỗi một lần công phạt, đều sử dụng tiên lực, vô cùng lợi hại, nhưng mà bây giờ, lại lần nữa bị biến trở thành người bình thường. 

 

Đương nhiên, Tần Vấn Thiên sẽ không bởi vậy mà dao động, hắn biết là cần phải nhờ vào việc tích lũy từng bước, đóng nền vững chắc, chỉ có nền móng vững chắc, thì lúc thực lực tiến bộ cũng là lúc sức chiến đấu càng thêm mạnh mẽ, một bước lên tiên, chỉ là tình hình xảy ra khi còn ở thành cổ Phiêu Tuyết mà thôi, rời khỏi tòa thành này rồi, thứ mạnh nhất hắn có thể dựa vào, vẫn chỉ là sức mạnh của bản thân mình như lúc trước. 

 

- Ra ngoài đi dạo một lát đã/ 

 

Tần Vấn Thiên đứng dậy, nhanh chóng bước ra khỏi cung Thiên Phù, nhìn thoáng qua bức tượng Thiên Phù Giới, Tần Vấn Thiên lại nghĩ đến thành chủ Phiêu Tuyết trong lòng bật lên một tiếng thở dài, đáng tiếc, thành chủ Phiêu Tuyết tao nhã khôn cùng, không biết sau này còn có cơ hội gặp được thành chủ Phiêu Tuyết ở nhân gian này nữa không. 

 

- Ngươi tu luyện tốt chứ? 

 

Lúc này, có một giọng nói truyền đến, Tần Vấn Thiên thả chậm bước chân, chẳng bao lâu sau, hắn đi đến trước một con sông trong Thiên Phù Giới, Tử Vong Đao Khách đang đứng ở đây, không ngừng luyện đao pháp, chém về phía con sông trước mặt, hết lần này đến lần khác, hắn ta không sử dụng phụ trợ gì cho thanh đao cả, mà giống như chỉ là đao pháp thuần túy mà thôi. 

 

Phía sau nguồn sức mạnh của mỗi người là sự trả giá mà khó ai có thể tưởng tượng được, cũng chẳng ai có thể nghĩ đến, nhân vật Tiên Vương cường đại, Tử Vong Đao Khách, lại dùng biện pháp đơn giản như vậy để luyện đao pháp. 

 

Dĩ nhiên, mỗi người có một phương pháp tu hành khác nhau, Tử Vong Đao Khách làm như vậy ắt có đạo lý của hắn ta. 

 

- Ừ, củng cố cảnh giới tu vi, hình như đã sắp bước vào cảnh giới cao nhất của Thiên Tượng Tam Trọng, cứ ở mãi trong phòng cũng chẳng có ý nghĩa gì. 

 

Tần Vấn Thiên mở miệng nói. 

 

- Lần trước, tiền bối Bạch Vô Nhai mang ngươi đến, ngoài trừ tới Thiên Phù Cung hôm đó, có từng dẫn ngươi đi dạo xung quanh chưa? 

 

Tử Vong Đao Khách hỏi. 

 

- Chưa, sau khi ta thoát khỏi Thiên Phù Cung, liền rời khỏi Thiên Phù Giới ngay sau đó. 

 

Tần Vấn Thiên đáp lời. 

 

Tốt lắm lần này ta mang ngươi đến một nơi, là Chiến Giới trong Thiên Phù Giới, ngươi có thể rèn luyện sức chiến đấu của bản thân mình ở nơi đó. 

 

Tử Vong Đao Khách mở miệng nói, sau đó hắn ta dừng động tác trong tay, dẫn theo Tần Vấn Thiên biến mất khỏi nơi đó. 

 

Chẳng bao lâu sau, Tử Vong Đao Khách và Tần Vấn Thiên đã xuất hiện trước một cung điện vô cùng to lớn, tòa cung điện này giống như thông thẳng lên thiên giới, cực kỳ khổng lồ, chẳng biết trong đó cất chứa khoảng không gian rộng lớn đến nhường nào. 

 

Ngoài bọn họ ra, ngoài Chiến Giới còn có mấy người khác, hai nữ nhân, có thể xuất hiện tại trong Thiên Phù Giới này, hiển nhiên đều là môn nhân của Thiên Phù Giới. 

 

Hai nữ nhân này, một người có khí thế oai hùng hiên ngang, mặt mũi lạnh lùng, một người khác thì lại trẻ tuổi hơn, hình như chỉ mới khoảng hai mươi, vô cùng xinh đẹp, đôi mắt xếch trời sinh khiến người ta có cảm giác sáng bừng phấn chấn, hoạt bát vô cùng. Nàng ta mặc một bộ đồ ôm sát cơ thể, những đường cong nhấp nhô nổi bật mê người. 

 

- Đây là người ngươi muốn dẫn vào môn phái? 

 

Mỹ phụ kia nhìn về phía Tử Vong Đao Khách,mở miệng hỏi. 

 

Nhân vật Tiên Vương, mới có tư cách dẫn người khác tiến vào, hiển nhiên mỹ phụ này cũng là một vị cường giả Tiên Vương, mà nữ tử trẻ tuổi, chính là người bà ta dẫn nhập môn, yêu cầu đầu tiên là phải có Tinh Hồn màu tím, thứ hai chính là thiên tư xuất chúng. 

 

- Không phải. 

 

Tử Vong Đao Khách lắc đầu nói: 

 

- Ta còn chưa dẫn vào, nhưng mà kẻ này không phải tầm thường, nếu ta gặp được hắn sớm hơn thì cũng sẽ dẫn nhập môn. 

 

- Vậy à, ngươi coi trọng hắn ta thế sao? 

 

Đôi lông mày của mỹ phụ hơi nhíu lại, ẩn ẩn ẩn ẩn một chút sắc bén. 

 

- Người xuất chúng đương nhiên đáng để cho ta coi trọng. 

 

Tử Vong Đao Khách cười nói: