Thái Cổ Thần Vương

Chương 847: - Chói mắt nhất (2)



 

- Giết. 

 

Bàn tay to lớn của Tần Vấn Thiên giống như có thể hái xuống ngôi sao, giết người đoạt mạng. 

 

- Cút ngay. 

 

Vạn Phu Hầu gầm lên một tiếng, một quyền đập tan bầu trời, ánh sáng trên người hắn càng mạnh mẽ nhưng cũng đã cảm nhận được lực lượng chân chính của Tần Vấn Thiên, đó là thẳng tiến không lùi, đè ép cả một vùng trời đất. 

 

Con ngươi của Tần Vấn Thiên đáng sợ đến cực điểm, tinh tượng trấn diệt ập tới, Vạn Phu Hầu chỉ cảm thấy phải dùng toàn lực để đi đỡ, mà chưởng ấn của Tần Vấn Thiên lại liên miên không dứt, cực kỳ mãnh liệt đập tới, hủy diệt đất trời. 

 

- Mạnh thật!- Những người phía dưới chỉ thấy được những chưởng ấn và bàn tay khổng lồ thay nhau đập tới, ép tới Vạn Phu Hầu không thể hít thở, chỉ có thể dùng chiến khí trên người đỡ lấy, nhưng cứ như vậy thì hắn sẽ bị thua mà thôi. 

 

Sau một giây, đã có vô số lần va chạm, cuối cùng mọi người cũng thấy Vạn Phu Hầu không thể đỡ được nữa, đã bị thương, sau đó có một bàn tay khổng lồ đập thẳng vào mặt hắn, sau một tiếng nổ vang, Vạn Phu Hầu đã bị một chưởng đập chết, người bị đánh bay ra khỏi Vân Thiên chiến đài, lại một thiên kiêu rơi xuống dưới. 

 

Thua, rơi xuống. 

 

Tần Vấn Thiên hấp thu trăm trượng chiến khí, lúc này, cả người của Tần Vấn Thiên lơ lửng chiến khí, giống như gió bão rít gào, hắn chậm rãi đi tới ạnh chiến đài, ánh mắt quét nhìn xung quanh, không ai so được. 

 

- Quá yếu, không có gì đáng sợ cả. 

 

Tần Vấn Thiên cao ngạo nói, sau khi nói xong thì có một tiếng hét dài từ phương xa truyền tới, giống như biển gầm làm cho người của Chiến Thiên tiên phủ tức giận, đôi mắt của Chu Chiến cũng nhìn xung quanh, vẻ mặt rất khó nhìn. 

 

Người xem phía xa lại có hào hứng, hình như lại xuất hiện một yêu nghiệt tài năng xuất chúng, hơn nữa người này còn đã trải qua trận chiến ở thành Phiêu Tuyết. 

 


Những người đang tham gia tuyển chọn thì lại đang suy nghĩ nếu đấu với Tần Vấn Thiên thì kết quả sẽ như thế nào? 

 

- Chẳng lẽ Chiến Thiên tiên phủ chúng ta không còn người nào có thể giết hắn tại cùng một cảnh giới sao? 

 

Chu Chiến lạnh lùng nói, những người ở xung quanh cũng không biết trả lời như thế nào. 

 

Vạn Phu Hầu đã là người mạnh nhất tại cảnh giới này rồi, nếu ở cảnh giới khác thì Chiến Thiên tiên phủ sẽ có đệ tử xuất sắc hơn, nhưng mà tại cảnh giới này thì thật sự không có. 

 

- Đáng tiếc là hắn mới chỉ có Thiên Tượng tứ trọng, nếu như là Thiên Tượng ngũ trọng thì hắn chết chắc rồi. 

 

Trưởng lão Lãnh Băng Băng ở cạnh nói, để chuyển hướng đề tài, mặc dù không trả lời trực tiếp nhưng mà Chu Chiến lại hiểu rõ. 

 

- Yếu đuối. 

 

Chu Chiến lạnh lùng nói, những người khác cũng không dám nói tiếp. 

 

- Mọi người yên tâm đi, những người khiêu chiến ta nếu không muốn giết ta thì ta cũng sẽ không giết người, mọi người có thể yên tâm mà chiến đấu. 

 

Tần Vấn Thiên thấy không có người dám khiêu chiến thì đành mở miệng nói, làm cho rất nhiều người yên tâm, những người vừa rồi đúng là định giết Tần Vấn Thiên. 

 

- Ta đã sớm nghe danh Tần Vấn Thiên rồi, nếu vậy thì để ta tới khiêu chiến đi. 

 

Một công tử nhẹ nhàng đi lên chiến đài, cuộc chiến đấu cũng không có bât ngờ, hắn bại, nhưng mà Tần Vấn Thiên chỉ đánh bại hắn và cướp chiến khí đi chứ không làm hắn bị thương quá nặng, chỉ làm cho đối thủ bị vết thương nhẹ, điều này làm cho mọi người càng yên lòng, cho nên càng có nhiều thiên kiêu muốn khiêu chiến Tần Vấn Thiên hơn, nhưng mà đều thua. 

 

Chỉ trong ngắn ngủi vài canh giờ, Tần Vấn Thiên đã liên tục chiến thắng mấy trăm trận chiến, chiến khí đã có hơn năm trăm trượng, lơ lửng xung quanh người hắn, có lực uy hiếp cực kỳ đáng sợ. 

 


Quân Mộng Trần cũng không nhịn lâu được, đã lên chiến đài chiến đấu, ngay bên cạnh Tần Vấn Thiên, trong cùng cảnh giới Thiên Tượng tam trọng thì hắn cực kỳ mạnh mẽ, trong thời gian ngắn đã cướp được trăm trượng chiến khí. 

 

Tử Tình Hiên cũng vậy, nàng cũng ở trên chiến đài cạnh Tần Vấn Thiên, cũng thắng lợi không ít, chỉ là Mộ Nham vẫn chưa ra tay, chỉ mỉm cười mà nhìn ba người, ba sư huynh đệ này vào thế lực nào? Tại sao sư phụ lại mang theo họ, mỗi người lại còn rất mạnh mẽ nữa chứ. 

 

- Sư huynh, rất thoải mái a. 

 

Quân Mộng Trần cười nói với Tần Vấn Thiên, sau đó nhìn về phía Tử Tình Hiên: 

 

- Sư tỷ cố lên, chúng ta phải là người nhiều chiến khí nhất. 

 

- Ngông cuồng. 

 

- Nhóc con càn rỡ. 

 

Từng tiếng nói từ phía dưới truyền tới, bọn họ cũng đã biết ba người này là sư huynh đệ, đúng là cùng một khuôn đúc ra, ngông cuồng không biết trời cao đất dày, lại còn muốn trở thành ba người chói sáng nhất tại Vân Châu sao? 

 

Đây quả thật là khinh thường thiên kiêu của Vân Châu mà, mặc dù họ thật sự chói mắt, nhưng mà nói vậy thì đúng là quá kiêu ngạo. 

 

Nhưng điều này cũng làm cho những người của thế lực lớn có ân oán với Tần Vấn Thiên trở nên hoài nghi, hay là người này đúng là có môn phái mạnh mẽ sao? 

 

 

 

 

 

   

- Giết. 

 

Bàn tay to lớn của Tần Vấn Thiên giống như có thể hái xuống ngôi sao, giết người đoạt mạng. 

 

- Cút ngay. 

 

Vạn Phu Hầu gầm lên một tiếng, một quyền đập tan bầu trời, ánh sáng trên người hắn càng mạnh mẽ nhưng cũng đã cảm nhận được lực lượng chân chính của Tần Vấn Thiên, đó là thẳng tiến không lùi, đè ép cả một vùng trời đất. 

 

Con ngươi của Tần Vấn Thiên đáng sợ đến cực điểm, tinh tượng trấn diệt ập tới, Vạn Phu Hầu chỉ cảm thấy phải dùng toàn lực để đi đỡ, mà chưởng ấn của Tần Vấn Thiên lại liên miên không dứt, cực kỳ mãnh liệt đập tới, hủy diệt đất trời. 

 

- Mạnh thật!- Những người phía dưới chỉ thấy được những chưởng ấn và bàn tay khổng lồ thay nhau đập tới, ép tới Vạn Phu Hầu không thể hít thở, chỉ có thể dùng chiến khí trên người đỡ lấy, nhưng cứ như vậy thì hắn sẽ bị thua mà thôi. 

 

Sau một giây, đã có vô số lần va chạm, cuối cùng mọi người cũng thấy Vạn Phu Hầu không thể đỡ được nữa, đã bị thương, sau đó có một bàn tay khổng lồ đập thẳng vào mặt hắn, sau một tiếng nổ vang, Vạn Phu Hầu đã bị một chưởng đập chết, người bị đánh bay ra khỏi Vân Thiên chiến đài, lại một thiên kiêu rơi xuống dưới. 

 

Thua, rơi xuống. 

 

Tần Vấn Thiên hấp thu trăm trượng chiến khí, lúc này, cả người của Tần Vấn Thiên lơ lửng chiến khí, giống như gió bão rít gào, hắn chậm rãi đi tới ạnh chiến đài, ánh mắt quét nhìn xung quanh, không ai so được. 

 

- Quá yếu, không có gì đáng sợ cả. 

 

Tần Vấn Thiên cao ngạo nói, sau khi nói xong thì có một tiếng hét dài từ phương xa truyền tới, giống như biển gầm làm cho người của Chiến Thiên tiên phủ tức giận, đôi mắt của Chu Chiến cũng nhìn xung quanh, vẻ mặt rất khó nhìn. 

 

Người xem phía xa lại có hào hứng, hình như lại xuất hiện một yêu nghiệt tài năng xuất chúng, hơn nữa người này còn đã trải qua trận chiến ở thành Phiêu Tuyết. 

 

Những người đang tham gia tuyển chọn thì lại đang suy nghĩ nếu đấu với Tần Vấn Thiên thì kết quả sẽ như thế nào? 

 

- Chẳng lẽ Chiến Thiên tiên phủ chúng ta không còn người nào có thể giết hắn tại cùng một cảnh giới sao? 

 

Chu Chiến lạnh lùng nói, những người ở xung quanh cũng không biết trả lời như thế nào. 

 

Vạn Phu Hầu đã là người mạnh nhất tại cảnh giới này rồi, nếu ở cảnh giới khác thì Chiến Thiên tiên phủ sẽ có đệ tử xuất sắc hơn, nhưng mà tại cảnh giới này thì thật sự không có. 

 

- Đáng tiếc là hắn mới chỉ có Thiên Tượng tứ trọng, nếu như là Thiên Tượng ngũ trọng thì hắn chết chắc rồi. 

 

Trưởng lão Lãnh Băng Băng ở cạnh nói, để chuyển hướng đề tài, mặc dù không trả lời trực tiếp nhưng mà Chu Chiến lại hiểu rõ. 

 

- Yếu đuối. 

 

Chu Chiến lạnh lùng nói, những người khác cũng không dám nói tiếp. 

 

- Mọi người yên tâm đi, những người khiêu chiến ta nếu không muốn giết ta thì ta cũng sẽ không giết người, mọi người có thể yên tâm mà chiến đấu. 

 

Tần Vấn Thiên thấy không có người dám khiêu chiến thì đành mở miệng nói, làm cho rất nhiều người yên tâm, những người vừa rồi đúng là định giết Tần Vấn Thiên. 

 

- Ta đã sớm nghe danh Tần Vấn Thiên rồi, nếu vậy thì để ta tới khiêu chiến đi. 

 

Một công tử nhẹ nhàng đi lên chiến đài, cuộc chiến đấu cũng không có bât ngờ, hắn bại, nhưng mà Tần Vấn Thiên chỉ đánh bại hắn và cướp chiến khí đi chứ không làm hắn bị thương quá nặng, chỉ làm cho đối thủ bị vết thương nhẹ, điều này làm cho mọi người càng yên lòng, cho nên càng có nhiều thiên kiêu muốn khiêu chiến Tần Vấn Thiên hơn, nhưng mà đều thua. 

 

Chỉ trong ngắn ngủi vài canh giờ, Tần Vấn Thiên đã liên tục chiến thắng mấy trăm trận chiến, chiến khí đã có hơn năm trăm trượng, lơ lửng xung quanh người hắn, có lực uy hiếp cực kỳ đáng sợ. 

 

Quân Mộng Trần cũng không nhịn lâu được, đã lên chiến đài chiến đấu, ngay bên cạnh Tần Vấn Thiên, trong cùng cảnh giới Thiên Tượng tam trọng thì hắn cực kỳ mạnh mẽ, trong thời gian ngắn đã cướp được trăm trượng chiến khí. 

 

Tử Tình Hiên cũng vậy, nàng cũng ở trên chiến đài cạnh Tần Vấn Thiên, cũng thắng lợi không ít, chỉ là Mộ Nham vẫn chưa ra tay, chỉ mỉm cười mà nhìn ba người, ba sư huynh đệ này vào thế lực nào? Tại sao sư phụ lại mang theo họ, mỗi người lại còn rất mạnh mẽ nữa chứ. 

 

- Sư huynh, rất thoải mái a. 

 

Quân Mộng Trần cười nói với Tần Vấn Thiên, sau đó nhìn về phía Tử Tình Hiên: 

 

- Sư tỷ cố lên, chúng ta phải là người nhiều chiến khí nhất. 

 

- Ngông cuồng. 

 

- Nhóc con càn rỡ. 

 

Từng tiếng nói từ phía dưới truyền tới, bọn họ cũng đã biết ba người này là sư huynh đệ, đúng là cùng một khuôn đúc ra, ngông cuồng không biết trời cao đất dày, lại còn muốn trở thành ba người chói sáng nhất tại Vân Châu sao? 

 

Đây quả thật là khinh thường thiên kiêu của Vân Châu mà, mặc dù họ thật sự chói mắt, nhưng mà nói vậy thì đúng là quá kiêu ngạo. 

 

Nhưng điều này cũng làm cho những người của thế lực lớn có ân oán với Tần Vấn Thiên trở nên hoài nghi, hay là người này đúng là có môn phái mạnh mẽ sao?