Nơi kiếm thuật va chạm trên không xuất hiện lực lượng trấn diệt bá đạo không gì sánh được, trên Vân Thiên Chiến Đài ánh sang hủy diệt bùng nổ đáng sợ, mọi người chỉ thấy vô tận tia sáng công phạt phát ra, từng chiêu thức giống như thần đuổi giết về hướng Lý Dục, đồng thời mỗi chưởng ấn mà Tần Vấn Thiên xuất ra mỗi lần đánh giết thời gian đều kinh thiên động địa.
Kiếm đồ hiện lên trên đỉnh đầu Lý Dục, chân đạp kiếm trận, thất tinh lượn quanh, trên kiếm đồ nhảy múa, từng kiếm một xuất ra, mỗi một kiếm đều chứa uy lực tuyệt thế, tiếng kiếm rít chấn động trời đất.
- Va chạm thật mạnh, hai người đó đấu đến điên rồi.
Mọi người đều dõi mắt nhìn về tòa Vân Thiên Chiến Đài kia, Tần Vấn Thiên bước ra từng bước, thể hiện uy lực tuyệt thế, trấn áp lực lượng mạnh mẽ, bước đi tiến về phía trước, hắn muốn lấy lực lượng trấn diệt, phá hủy hết tất cả, đem đối phương ấn áp dưới kiếm thuật.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên vẫy tay một cái, một thanh trường thương hơn ba trăm trượng được tạo thành, thân thể hắn lao đến, một thương xuất ra, vô tận ánh sáng lưu động, thời điểm đó, phía trước tựa như có một sức mạnh vô hình, bao phủ vùng hư không đó, âm thanh trấn diệt vang vong đất trời, phảng phất hư không đều vì vậy mà vỡ vụn.
Ánh kiếm từng tấc từng tấc biến mất, trường thương của Tần Vấn Thiên như chất chứa sức mạnh đáng sợ, khiến cho kiếm thuật của Lý Dục phảng phất đều bị đánh đến rối loạn.
- Đùng.
Lại tiến về phía trước một bước, thân thể Tần Vấn Thiên không ngừng tiếp cận Lý Dục, trường thương của hắn như hút vào vạn trượng hào quang, ánh sáng Tinh thần thiên tượng chiếu rọi phía trên trường thương, chuyển động quanh mũi thương, như ẩn chứa lực lượng diệu kì.
- Ầm.
Lại là một thương, thương này như chứa đựng lĩnh ngộ hai năm ở Chiến giới của Tần Vấn Thiên, vô tận lực lượng hội tụ tại mũi thương, lại từ mũi thương mà khuếch tán, mang theo vô số tia sáng hiện ra, cả không gian dường như chỉ có mình nó, kiếm pháp va chạm vào lập tức vỡ vụn, Lý Dục cảm thấy thân thể như đụng phải lực lượng không thể chống lại, Thất Tinh Kiếm nổ tung, kiếm đồ cũng không ngừng nứt ra, mà dưới mũi nhọn của trường thương lập tức vỡ nát.
Tuy rằng trường thương rất nhỏ, nhưng mũi thương kia, như sỡ hữu lực lượng sức mạnh Tinh Hồn và Tinh Thần thiên tượng của Tần Vấn Thiên, tập trung tại một điểm, sản sinh ra uy lực làm người ta sợ hãi.
- Ầm, ầm, ầm…
Thương này thế như chẻ tre, phía trước tất cả đều bị phá hủy, kiếm đồ vỡ vụn, thân thể lui nhanh về phía sau, trường kiếm rung động, rồi trực tiếp bị phá vỡ.
-Phốc!
Một tiếng vang nhỏ, trường thương trực tiếp đâm vào ngực Lý Dục, khiến thân thể hắn cũng ngừng lại, gầm lên giận dữ, mười bảy vòng sáng chiến khí cắn nuốt vạn trượng, mang chiến khí trên người Lý Dục dần dần nuốt hết, uy áp phá hủy trời đất đột nhiên biến mất, Tần Vấn Thiên tay nắm trường thương đứng đó, nhìn Lý Dục nói:
- Ngươi bại.
Lý Dục nhìn thoáng qua vết thương trước ngực, mặc dù xuyên qua thân thể hắn, nhưng vẫn chưa phá hủy thân thể hắn, hiển nhiên là Tần Vấn Thiên đã nương tay, chút thương tích này, đối với một cường đại tu sĩ Võ mệnh cảnh Thiên tượng mà nói, hoàn toàn không đủ để trí mạng.
Lý Dục nhìn thật sâu vào Tần Vấn Thiên, rồi lập tức xoay người, đi xuống dưới Vân Thiên Chiến Đài, trận chiến này, hắn bị bại không lời nào để nói.
- Sáu cảnh giới của Thiên tượng đều thua trong tay hắn, quá cường đại.
Mọi người kinh thán trong lòng, thời khắc này trên đỉnh đầu Tần Vấn Thiên, có mười tám vạn trượng tử kim vòng sáng chiến khí, vô cùng rực rỡ.
Nhưng mà, Tần Vấn Thiên vẫn như trước không phải là người chói sáng nhất, thời điểm hắn và Lý Dục chiến đấu, Cổ Chiến Thiên liên lục đánh bại hai gã đối thủ, chiến khí trên người đã đạt hai mươi vạn trượng, thông thiên triệt địa, nhưng mà màu sắc không chói mắt bằng vòng sáng trên người Tần Vấn Thiên, bởi vì Tần Vấn Thiên vượt qua hai cảnh đánh bại Lý Dục, màu sắc rực rỡ hơn, hơn nữa, chiến khí tăng thì uy lực cũng có thể càng mạnh.
Lúc này Cổ Chiến Thiên liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên trên Vân Thiên Chiến Đài, thấp giọng nói:
- Đáng tiếc, cảnh giới của ngươi vẫn còn thấp.
Vừa nói xong, lập tức có vô số ánh mắt nhìn về phía Cổ Chiến Thiên.
Giữa hai người mơ hồ có sự tranh đấu, mặc dù Tần Vấn Thiên không có ý này, nhưng hành động của hắn lại khiến mọi người cho rằng hắn cùng với Cổ Chiến Thiên đối chọi gay gắt, tranh đoạt vòng sáng chiến khí chói mắt nhất, mà lời nói của Cổ Chiến Thiên vào lúc này, tựa hồ như nói với Tần Vấn Thiên, vị trí thứ nhất của hắn, không người nào có thể chiếm được.
-Nếu cảnh giới cao hơn, thì đã không đến lượt ngươi rồi.
Chỉ nghe tiếng nói vọng đến, mọi người đều nhìn về phía Quân Mộng Trần ở trên một chiến đài khác, hắn nhếch khóe môi nhàn nhạt cười nhẹ, nhìn chằm chằm Cổ Chiến Thiên, ánh mắt lóe sáng, không để Cổ Chiến Thiên vào mắt chút nào, mặc dù lúc này vòng sáng chiến khí của đối phương là chói mắt nhất.
-Vòng sáng chiến khí của ngươi chói mắt nhất, cũng chẳng qua là vì ngươi cứ chiến đấu ở dưới, thấy vòng sáng chiến khí của ai nhiều thì đến cướp đoạt, mà ta và Tần sư huynh thì lại chiến đấu trên Vân Thiên chiến đài, chưa bao giờ đi xuống, tiếp thu hết mọi khiêu chiến, từ đầu đến giờ chiến đấu không được mấy trận, mới bắt đầu chân chính thu vét vòng sáng chiến khí, dù vậy đều gần bằng ngươi, nếu sử dụng thủ đoạn như ngươi, thì vô luận là ta hay Tần sư huynh, vòng sáng chiến khí có lẽ đã trên hai mươi vạn trượng.
Quân Mộng Trần tùy ý nói, Cổ Chiến Thiên liền nhìn về phía hắn, cười nói:
-Thật sao? Vậy bây giờ các ngươi có hãy thử xem, có thể cướp đoạt vòng sáng chiến khí của ta không?
-Hừ.
Quân Mộng Trần hừ lạnh một tiếng, bước nhanh về phía trước, định mở miệng ứng chiến, lại nghe Tần Vấn Thiên nói:
-Mộng Trần.
-Sư huynh.
Quân Mộng Trần nhìn về phía Tần Vấn Thiên.
-Chiến khí đối với chúng ta có tác dụng gì?
Tần vấn Thiên mở miệng nói:
Nơi kiếm thuật va chạm trên không xuất hiện lực lượng trấn diệt bá đạo không gì sánh được, trên Vân Thiên Chiến Đài ánh sang hủy diệt bùng nổ đáng sợ, mọi người chỉ thấy vô tận tia sáng công phạt phát ra, từng chiêu thức giống như thần đuổi giết về hướng Lý Dục, đồng thời mỗi chưởng ấn mà Tần Vấn Thiên xuất ra mỗi lần đánh giết thời gian đều kinh thiên động địa.
Kiếm đồ hiện lên trên đỉnh đầu Lý Dục, chân đạp kiếm trận, thất tinh lượn quanh, trên kiếm đồ nhảy múa, từng kiếm một xuất ra, mỗi một kiếm đều chứa uy lực tuyệt thế, tiếng kiếm rít chấn động trời đất.
- Va chạm thật mạnh, hai người đó đấu đến điên rồi.
Mọi người đều dõi mắt nhìn về tòa Vân Thiên Chiến Đài kia, Tần Vấn Thiên bước ra từng bước, thể hiện uy lực tuyệt thế, trấn áp lực lượng mạnh mẽ, bước đi tiến về phía trước, hắn muốn lấy lực lượng trấn diệt, phá hủy hết tất cả, đem đối phương ấn áp dưới kiếm thuật.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên vẫy tay một cái, một thanh trường thương hơn ba trăm trượng được tạo thành, thân thể hắn lao đến, một thương xuất ra, vô tận ánh sáng lưu động, thời điểm đó, phía trước tựa như có một sức mạnh vô hình, bao phủ vùng hư không đó, âm thanh trấn diệt vang vong đất trời, phảng phất hư không đều vì vậy mà vỡ vụn.
Ánh kiếm từng tấc từng tấc biến mất, trường thương của Tần Vấn Thiên như chất chứa sức mạnh đáng sợ, khiến cho kiếm thuật của Lý Dục phảng phất đều bị đánh đến rối loạn.
- Đùng.
Lại tiến về phía trước một bước, thân thể Tần Vấn Thiên không ngừng tiếp cận Lý Dục, trường thương của hắn như hút vào vạn trượng hào quang, ánh sáng Tinh thần thiên tượng chiếu rọi phía trên trường thương, chuyển động quanh mũi thương, như ẩn chứa lực lượng diệu kì.
- Ầm.
Lại là một thương, thương này như chứa đựng lĩnh ngộ hai năm ở Chiến giới của Tần Vấn Thiên, vô tận lực lượng hội tụ tại mũi thương, lại từ mũi thương mà khuếch tán, mang theo vô số tia sáng hiện ra, cả không gian dường như chỉ có mình nó, kiếm pháp va chạm vào lập tức vỡ vụn, Lý Dục cảm thấy thân thể như đụng phải lực lượng không thể chống lại, Thất Tinh Kiếm nổ tung, kiếm đồ cũng không ngừng nứt ra, mà dưới mũi nhọn của trường thương lập tức vỡ nát.
Tuy rằng trường thương rất nhỏ, nhưng mũi thương kia, như sỡ hữu lực lượng sức mạnh Tinh Hồn và Tinh Thần thiên tượng của Tần Vấn Thiên, tập trung tại một điểm, sản sinh ra uy lực làm người ta sợ hãi.
- Ầm, ầm, ầm…
Thương này thế như chẻ tre, phía trước tất cả đều bị phá hủy, kiếm đồ vỡ vụn, thân thể lui nhanh về phía sau, trường kiếm rung động, rồi trực tiếp bị phá vỡ.
-Phốc!
Một tiếng vang nhỏ, trường thương trực tiếp đâm vào ngực Lý Dục, khiến thân thể hắn cũng ngừng lại, gầm lên giận dữ, mười bảy vòng sáng chiến khí cắn nuốt vạn trượng, mang chiến khí trên người Lý Dục dần dần nuốt hết, uy áp phá hủy trời đất đột nhiên biến mất, Tần Vấn Thiên tay nắm trường thương đứng đó, nhìn Lý Dục nói:
- Ngươi bại.
Lý Dục nhìn thoáng qua vết thương trước ngực, mặc dù xuyên qua thân thể hắn, nhưng vẫn chưa phá hủy thân thể hắn, hiển nhiên là Tần Vấn Thiên đã nương tay, chút thương tích này, đối với một cường đại tu sĩ Võ mệnh cảnh Thiên tượng mà nói, hoàn toàn không đủ để trí mạng.
Lý Dục nhìn thật sâu vào Tần Vấn Thiên, rồi lập tức xoay người, đi xuống dưới Vân Thiên Chiến Đài, trận chiến này, hắn bị bại không lời nào để nói.
- Sáu cảnh giới của Thiên tượng đều thua trong tay hắn, quá cường đại.
Mọi người kinh thán trong lòng, thời khắc này trên đỉnh đầu Tần Vấn Thiên, có mười tám vạn trượng tử kim vòng sáng chiến khí, vô cùng rực rỡ.
Nhưng mà, Tần Vấn Thiên vẫn như trước không phải là người chói sáng nhất, thời điểm hắn và Lý Dục chiến đấu, Cổ Chiến Thiên liên lục đánh bại hai gã đối thủ, chiến khí trên người đã đạt hai mươi vạn trượng, thông thiên triệt địa, nhưng mà màu sắc không chói mắt bằng vòng sáng trên người Tần Vấn Thiên, bởi vì Tần Vấn Thiên vượt qua hai cảnh đánh bại Lý Dục, màu sắc rực rỡ hơn, hơn nữa, chiến khí tăng thì uy lực cũng có thể càng mạnh.
Lúc này Cổ Chiến Thiên liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên trên Vân Thiên Chiến Đài, thấp giọng nói:
- Đáng tiếc, cảnh giới của ngươi vẫn còn thấp.
Vừa nói xong, lập tức có vô số ánh mắt nhìn về phía Cổ Chiến Thiên.
Giữa hai người mơ hồ có sự tranh đấu, mặc dù Tần Vấn Thiên không có ý này, nhưng hành động của hắn lại khiến mọi người cho rằng hắn cùng với Cổ Chiến Thiên đối chọi gay gắt, tranh đoạt vòng sáng chiến khí chói mắt nhất, mà lời nói của Cổ Chiến Thiên vào lúc này, tựa hồ như nói với Tần Vấn Thiên, vị trí thứ nhất của hắn, không người nào có thể chiếm được.
-Nếu cảnh giới cao hơn, thì đã không đến lượt ngươi rồi.
Chỉ nghe tiếng nói vọng đến, mọi người đều nhìn về phía Quân Mộng Trần ở trên một chiến đài khác, hắn nhếch khóe môi nhàn nhạt cười nhẹ, nhìn chằm chằm Cổ Chiến Thiên, ánh mắt lóe sáng, không để Cổ Chiến Thiên vào mắt chút nào, mặc dù lúc này vòng sáng chiến khí của đối phương là chói mắt nhất.
-Vòng sáng chiến khí của ngươi chói mắt nhất, cũng chẳng qua là vì ngươi cứ chiến đấu ở dưới, thấy vòng sáng chiến khí của ai nhiều thì đến cướp đoạt, mà ta và Tần sư huynh thì lại chiến đấu trên Vân Thiên chiến đài, chưa bao giờ đi xuống, tiếp thu hết mọi khiêu chiến, từ đầu đến giờ chiến đấu không được mấy trận, mới bắt đầu chân chính thu vét vòng sáng chiến khí, dù vậy đều gần bằng ngươi, nếu sử dụng thủ đoạn như ngươi, thì vô luận là ta hay Tần sư huynh, vòng sáng chiến khí có lẽ đã trên hai mươi vạn trượng.
Quân Mộng Trần tùy ý nói, Cổ Chiến Thiên liền nhìn về phía hắn, cười nói:
-Thật sao? Vậy bây giờ các ngươi có hãy thử xem, có thể cướp đoạt vòng sáng chiến khí của ta không?
-Hừ.
Quân Mộng Trần hừ lạnh một tiếng, bước nhanh về phía trước, định mở miệng ứng chiến, lại nghe Tần Vấn Thiên nói: