Thái Cổ Thần Vương

Chương 871: - Cô Tô Thiên Kỳ (2)



 

 

Tại Thế giới Tiên vực, một người có danh tiếng lớn, ắt phải chân chính hơn người, xuất hiện rất ít trong nhưng nơi lãng đắc hư danh. 

 

Bởi vậy, mà Cô Tô Thiên Kỳ này, hẳn phải bất phàm vô cùng. 

 

- Cái tên này, ta nghe thấy nhiều nhất. 

 

Cố Lưu Phong cười khổ nói. 

 

Trong đáy mắt của Quân Mộng Trần ánh lên một tia, như mơ hồ có ý nghĩ thách đấu mạnh mẽ, chỉ nghe thấy hắn mở miệng nói : 

 

- Thật muốn giao chiến với hắn, hắn tu vi đã đạt đến cảnh giới nào ? 

 

- Thiên tượng lục trọng cảnh, nghe nói, hắn có khả năng chiến đấu chiến lực siêu cường của Thiên tượng cửu trọng. 

 

Giọng điệu của Cố Lưu Phong trịnh trọng, Thiên tượng lục trọng, chiến Thiến Tượng cửu trọng, quả là đáng sợ, thanh danh của hắn vang danh khắp Đông Châu, làm sao có thể không mạnh. 

 

- Ngoài Cô Tô Thiên Kỳ ra, Hạ Cửu Phong của Đông Châu, Diệp Thiên Trần của Càn Châu, Thương Ngạo Ly của Ly Châu, những người này đều có danh tiếng cực lớn bài danh thứ hai của Hạ Cửu Phong tại Đông Châu, thiên kiều có bành danh thứ nhất của Diệp Thiên Trần cùng Thương Ngạo Ly phân biệt tại Càn Châu với Ly Châu, mấy Đại Châu này đều đã đến đây. 

 

Cố Lưu Phong giới thiệu : 

 

- Ngoài những tên đó ra, còn có một nhóm người danh tiếng không kém, chính là những tên đệ tử truyền thân của Tiên Vương cường giả, như Hoa Thái Hư, hắn bái nhập Vạn Hóa Tiên Vương môn hạ, lần này tranh đấu sẽ vô cùng kịch liệt. 

 

Tần Vấn thiên khẽ gật đầu, thầm nghi nhớ những cái tên này, tranh đấu vô cùng kịch liệt như Tần Vấn Thiên dự liệu, toàn bộ thiên kiều trong mười ba Đông Thánh tranh đấu, làm sao có thể không kịch liệt, 

 

- Hiện tại, chỉ còn cách đợi và đợi, đợi đến khi cuộc tranh đấu bắt đầu. 

 


Ánh mắt Tần Vấn Thiên sáng lấp lánh, hạ giọng nói : 

 

- Chúng ta đến phòng khách đi, nghe ngươi nói như vậy, ta chỉ muốn chú tâm củng cố tu vi thân dưới thôi. 

 

- Được rồi, đến phòng khách của ta, nơi nó phong cảnh không tồi. 

 

Cố Lưu Phong đứng dậy, tức khắc mọi người nhao nhao rời khỏi vị trí đi ra bên ngoài, trên thế giới cổ đạo người người qua lại, rất nhiều người đều là thiên kiều của các châu, ngước mắt nhìn nhau, trong đáy mắt họ lộ rõ ánh mắt đấy sắc bén . 

 

Không lâu sau đó, bọn họ Tần Vấn Thiên đến phòng khách của Cố Lưu Phong, bên trong cổ thụ cao trọc trời, môi trường cực kì tốt, bước vào sân khấu phòng khách, Cố Lưu Phong tiến lên hỏi : 

 

bên ta cần ba gian sân nhỏ, có chứ? 

 

- Ân. 

 

Người đứng trước sân khấu gật đầu nói : 

 

- Có, ta sẽ cho người mang đến trước khi các vị đi. 

 

- Được. 

 

Cố Lưu Phong khẽ gật đầu,sau đó có người dẫn bọn họ đi đến trước nơi ở, trong phòng khách mang đậm phong cách cổ xưa, phong cảnh nên thơ, ưu nhã, hoa ngát hương trên con đường nhỏ. 

 

- Phòng khách ở đây rất lớn, Tu sĩ Võ Mệnh cần tu hành, do đó rất cần yên tĩnh, mỗi người một sân nhỏ, vừa to vừa độc lập 

 

- Căn phòng khách này đều là sản nghiệp của Đông Thánh Tiên Môn, yên tĩnh, không ai đến quầy rầy. 

 

Cố Lưu Phong đi đến một cây cầu nhỏ, một đám người vừa đi vừa chuyện trò, lúc này người cùng đi chỉ về phía trước nói : 

 


- Phía trước là ba vị trí sân nhỏ độc lập, các vị đúng là may mắn, đây là ba vị trị độc lập cuối cùng còn xót lại. 

 

- Ân, ở đây rất tốt. 

 

Tử Tình Hiên gật đầu nói, ngay lúc này một đạo thân ảnh cấp tốc với ánh sáng lập lòe đến, dường như có chuyện gì đo rất vội vàng,trong chốc lát đã thấy bóng dáng hắn chắn trước người của Tần Vấn Thiên đang đợi người, mở miệng nói : 

 

- Xin lỗi các vị, vừa nãy là chúng ta nhìn lầm, ba vị trí độc lập này đã có chủ, thỉnh chư các vị đến nơi khác tìm cho. 

 

Tần Vấn Thiên chau mày nhíu mặt, Tu sĩ Võ Mệnh làm việc không thể có khả năng xảy ra tình trạng sai sót như vậy, lời của đối phương lộ rõ vẻ vội vàng gấp gáp. 

 

- Ta thấy cỏ vẻ như nơi này có chủ rồi. 

 

Cố Lưu Phong thần sắc không vui nói. 

 

- Thật sự rất xin lỗi, là ta thất trách, kỳ thực thì nơi này đã có người đặt trước, ta quên không ghi lại. 

 

Lời nói mang theo sự áy náy, lúc này trong hư không có một đoàn người dạo bước đi, có người dẫn đường nói : 

 

- Các vị, ngay phía trước là đến rồi. 

 

Bọn hắn Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, nhìn thấy một màn thần sắc đều dịu xuống, hiển nhiên, những phòng khách này là để dành chỗ cho bọn hắn sau này, chứ không hề nhầm lẫn ! 

 

 

 

 

 

 

   

 

Tại Thế giới Tiên vực, một người có danh tiếng lớn, ắt phải chân chính hơn người, xuất hiện rất ít trong nhưng nơi lãng đắc hư danh. 

 

Bởi vậy, mà Cô Tô Thiên Kỳ này, hẳn phải bất phàm vô cùng. 

 

- Cái tên này, ta nghe thấy nhiều nhất. 

 

Cố Lưu Phong cười khổ nói. 

 

Trong đáy mắt của Quân Mộng Trần ánh lên một tia, như mơ hồ có ý nghĩ thách đấu mạnh mẽ, chỉ nghe thấy hắn mở miệng nói : 

 

- Thật muốn giao chiến với hắn, hắn tu vi đã đạt đến cảnh giới nào ? 

 

- Thiên tượng lục trọng cảnh, nghe nói, hắn có khả năng chiến đấu chiến lực siêu cường của Thiên tượng cửu trọng. 

 

Giọng điệu của Cố Lưu Phong trịnh trọng, Thiên tượng lục trọng, chiến Thiến Tượng cửu trọng, quả là đáng sợ, thanh danh của hắn vang danh khắp Đông Châu, làm sao có thể không mạnh. 

 

- Ngoài Cô Tô Thiên Kỳ ra, Hạ Cửu Phong của Đông Châu, Diệp Thiên Trần của Càn Châu, Thương Ngạo Ly của Ly Châu, những người này đều có danh tiếng cực lớn bài danh thứ hai của Hạ Cửu Phong tại Đông Châu, thiên kiều có bành danh thứ nhất của Diệp Thiên Trần cùng Thương Ngạo Ly phân biệt tại Càn Châu với Ly Châu, mấy Đại Châu này đều đã đến đây. 

 

Cố Lưu Phong giới thiệu : 

 

- Ngoài những tên đó ra, còn có một nhóm người danh tiếng không kém, chính là những tên đệ tử truyền thân của Tiên Vương cường giả, như Hoa Thái Hư, hắn bái nhập Vạn Hóa Tiên Vương môn hạ, lần này tranh đấu sẽ vô cùng kịch liệt. 

 

Tần Vấn thiên khẽ gật đầu, thầm nghi nhớ những cái tên này, tranh đấu vô cùng kịch liệt như Tần Vấn Thiên dự liệu, toàn bộ thiên kiều trong mười ba Đông Thánh tranh đấu, làm sao có thể không kịch liệt, 

 

- Hiện tại, chỉ còn cách đợi và đợi, đợi đến khi cuộc tranh đấu bắt đầu. 

 

Ánh mắt Tần Vấn Thiên sáng lấp lánh, hạ giọng nói : 

 

- Chúng ta đến phòng khách đi, nghe ngươi nói như vậy, ta chỉ muốn chú tâm củng cố tu vi thân dưới thôi. 

 

- Được rồi, đến phòng khách của ta, nơi nó phong cảnh không tồi. 

 

Cố Lưu Phong đứng dậy, tức khắc mọi người nhao nhao rời khỏi vị trí đi ra bên ngoài, trên thế giới cổ đạo người người qua lại, rất nhiều người đều là thiên kiều của các châu, ngước mắt nhìn nhau, trong đáy mắt họ lộ rõ ánh mắt đấy sắc bén . 

 

Không lâu sau đó, bọn họ Tần Vấn Thiên đến phòng khách của Cố Lưu Phong, bên trong cổ thụ cao trọc trời, môi trường cực kì tốt, bước vào sân khấu phòng khách, Cố Lưu Phong tiến lên hỏi : 

 

bên ta cần ba gian sân nhỏ, có chứ? 

 

- Ân. 

 

Người đứng trước sân khấu gật đầu nói : 

 

- Có, ta sẽ cho người mang đến trước khi các vị đi. 

 

- Được. 

 

Cố Lưu Phong khẽ gật đầu,sau đó có người dẫn bọn họ đi đến trước nơi ở, trong phòng khách mang đậm phong cách cổ xưa, phong cảnh nên thơ, ưu nhã, hoa ngát hương trên con đường nhỏ. 

 

- Phòng khách ở đây rất lớn, Tu sĩ Võ Mệnh cần tu hành, do đó rất cần yên tĩnh, mỗi người một sân nhỏ, vừa to vừa độc lập 

 

- Căn phòng khách này đều là sản nghiệp của Đông Thánh Tiên Môn, yên tĩnh, không ai đến quầy rầy. 

 

Cố Lưu Phong đi đến một cây cầu nhỏ, một đám người vừa đi vừa chuyện trò, lúc này người cùng đi chỉ về phía trước nói : 

 

- Phía trước là ba vị trí sân nhỏ độc lập, các vị đúng là may mắn, đây là ba vị trị độc lập cuối cùng còn xót lại. 

 

- Ân, ở đây rất tốt. 

 

Tử Tình Hiên gật đầu nói, ngay lúc này một đạo thân ảnh cấp tốc với ánh sáng lập lòe đến, dường như có chuyện gì đo rất vội vàng,trong chốc lát đã thấy bóng dáng hắn chắn trước người của Tần Vấn Thiên đang đợi người, mở miệng nói : 

 

- Xin lỗi các vị, vừa nãy là chúng ta nhìn lầm, ba vị trí độc lập này đã có chủ, thỉnh chư các vị đến nơi khác tìm cho. 

 

Tần Vấn Thiên chau mày nhíu mặt, Tu sĩ Võ Mệnh làm việc không thể có khả năng xảy ra tình trạng sai sót như vậy, lời của đối phương lộ rõ vẻ vội vàng gấp gáp. 

 

- Ta thấy cỏ vẻ như nơi này có chủ rồi. 

 

Cố Lưu Phong thần sắc không vui nói. 

 

- Thật sự rất xin lỗi, là ta thất trách, kỳ thực thì nơi này đã có người đặt trước, ta quên không ghi lại. 

 

Lời nói mang theo sự áy náy, lúc này trong hư không có một đoàn người dạo bước đi, có người dẫn đường nói : 

 

- Các vị, ngay phía trước là đến rồi. 

 

Bọn hắn Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, nhìn thấy một màn thần sắc đều dịu xuống, hiển nhiên, những phòng khách này là để dành chỗ cho bọn hắn sau này, chứ không hề nhầm lẫn !