Tần Vấn Thiên vẫn ngầng đầu như trước, thần sắc hơi lạnh, Dạ Tử Hiên thiết yến muốn mời tất cả thiên kiêu, duy chỉ có bỏ sót Quân Mộng Trần, hơn nữa Hắc Phong ở đây, khiến cho Tần Vấn Thiên hiểu, xem ra ngày đó chủ mưu sắp xếp đám người Hắc Phong ở khách sạn Thánh tử chính là Dạ Tử Hiên này rồi.
Dù hai người chưa từng gặp qua, nhưng coi như đã kết thù, chỉ là không mời cũng không sao, lúc này Dạ Tử Hiên cố ý nói ra ở trước mặt mọi người thì lại có vẻ đã bỏ qua mặt mũi của Quân Mộng Trần.
Quả nhiên, sau khi thanh âm của hắn vừa dứt, mọi người phía dưới sôi trào, thanh âm liên tiếp vang lên.
- Vì sao Thánh tử không mời Quân Mộng Trần, đáng tiếc ta không biết Vân Châu đại địa, không biết Quân Mộng Trần thiên phú như thế nào, chẳng lẽ là bởi vì Thánh tử Dạ Tử Hiên biết Quân Mộng Trần chỉ là hư danh nói chơi?
- Tất cả mọi người đều mời, chỉ Vân Châu đại địa Quân Mộng Trần là ngoại lệ, tất nhiên là hắn may mắn nhận được thứ hai, hữu danh vô thực, nếu không, làm sao Mục Vân thứ ba cũng nhận được lời mời, cùng thứ nhất Cổ Chiến thiên ngồi chung một chỗ.
Mọi người rối rít suy đoán, bọn họ cũng không biết tình hình Vân Châu đại địa, rất tự nhiên cho là Dạ Tử Hiên không cần thiết nhằm vào Quân Mộng Trần, vô cùng có khả năng bản thân Quân Mộng Trần không được, dù sao Vân Châu đại địa thuộc về một châu tương đối kém trong Đông Thánh mười ba châu, lúc chọn lựa xuất hiện ngoại lệ cũng rất bình thường, Quân Mộng Trần này có lẽ là vận khí tương đối tốt, cướp lấy vị trí thứ hai.
Một câu nói của Dạ Tử Hiên mặc dù để cho Quân Mộng Trần khó chịu, nhưng tựa hồ hắn ngay cả giải thích cũng không muốn, dù sao Dạ Tử Hiên chỉ nói là không có mời hắn, hắn có thể nói gì? Chẳng lẽ một người tự biên tự diễn rằng mình rất lợi hại?
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Quân Mộng Trần, thấy trong mắt sư đệ vẫn mang chấp niệm mãnh liệt, cũng không có bởi vì lời của đối phương mà tức giận, không khỏi trong lòng thầm khen, Quân sư đệ không thèm để ý người khác châm chọc, có thể thấy được ý chí kiên định.
Song, vẽ mặt của Dạ Tử Hiên như thế, hắn không thích đã đành, lại còn khó chịu.
Vì vậy, chỉ nghe Tần Vấn Thiên hắng giọng nói:
- Nghe nói Đông Thánh mười ba châu thứ nhất thiên kiêu là Đông Châu Cô Tô Thiên Kỳ, nay đến đây muốn thấy mà chưa từng thấy, chẳng lẽ Cô Tô Thiên Kỳ cũng không có được mời tới tham gia lần thịnh yến này?
Thanh âm của Tần Vấn Thiên không lớn, nhưng phảng phất như lấn át hết thảy tiếng huyên náo, khiến cho mảnh không gian này đột nhiên yên tĩnh lại.
- Ha ha, ngươi đang nói đùa ư, Cô Tô Thiên Kỳ là nhân vật bực nào, làm sao có thể không được mời.
- Người này….
Mọi người cười lắc đầu, Tần Vấn Thiên là cố ý nói đùa sao?
- Ngươi cho rằng Cô Tô Thiên Kỳ là ngươi sao?
Trong hư không, trên Đông Tiên lâu, thuộc hạ của Dạ Tử Hiên đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên, châm chọc một tiếng.
- Nói như vậy, Cô Tô Thiên Kỳ không phải là không mời mà là cố ý không đến đúng không?
Thần sắc của Tần Vấn Thiên biến đổi, giọng nói lạnh hơn vài phần, khiến cho thanh âm huyên náo giễu cợt xung quanh bỗng nhiên biến mất, rối rít nhìn Tần Vấn Thiên, lời này của hắn tựa hồ có ý gì a?
Quả nhiên, bọn họ chỉ thấy được ánh mắt Tần Vấn Thiên đảo qua mọi người, ánh mắt kia vốn đang cực kỳ bình tĩnh đột nhiên lóe ánh sáng màu, chỉ nghe hắn lạnh giọng nói:
- Cũng đúng, Cô Tô Thiên kỳ đâu phải ai cũng có thể mời được, Thánh tử cũng chỉ là Thánh tử mà thôi.
Dứt lời Tần Vấn Thiên vung ống tay áo, nói với Quân Mộng Trần:
- Quân sư đệ, đã thấy đối thủ tương lai của ngươi, giờ đi thôi.
- Đáng tiếc không thấy được phong thái của Cô Tô Thiên Kỳ.
Quân Mộng Trần thở dài nói, sau đó đoàn người xoay người đi, không nhìn đến tiệc rượu trong hư không mà các tuyệt đại thiên kiêu tụ tập.
Chỉ thấy phía trên từng đạo ánh mắt bắn tới, cực kỳ sắc bén, một người trong đó lại càng lạnh lùng nói:
- Đứng lại.
Thanh âm này rung động trong hư không, cực kỳ vang dội, song bốn người Tần Vấn Thiên phảng phất như không nghe được, bước chậm mà đi, cường giả kia giẫm chân bước ra, trực tiếp đuổi theo đám người Tần Vấn Thiên, cản lại đường đi, người này chính là một trong các thuộc hạ của Thánh tử Dạ Tử Hiên, hôm nay xem ra, hắn tựa hồ là cố ý gây khó dễ.
Hơn nữa, người này tu vi rất mạnh, có tu vi Thiên Tượng bát trọng, khí thế mênh mông.
- Ta bảo các ngươi đứng lại.
Người này trôi nổi ở giữa hư không, lạnh giọng nói.
- Ý của ngươi hay là ý tứ của những người khác ?
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lóe lên lãnh mang, đưa mắt nhìn đối phương, cặp mắt thâm thúy bắn ra hàn mang.
Thần sắc người nọ hơi chậm lại, nhưng ngay sau đó lạnh giọng nói:
- Tự nhiên là ý của ta.
- Ngươi tính là cái gì, mà kêu chúng ta đứng lại?
Tần Vấn Thiên bước về phía trước:
- Nếu ngươi là người Đông Thánh Tiên môn, tự biết quy củ, cút ngay.
- Ngươi càn rỡ.
Người nọ lạnh như băng nói, khí thế mênh mông kéo ra, người này đối với Thánh tử ngôn ngữ bất kính, Thánh tử thân là cường giả Tiên Thai, địa vị tôn quý, không tiện xuất thủ, song hắn làm thuộc hạ lại không thể ngồi yên không lý đến.
- Oanh!
Tần Vấn Thiên vẫn ngầng đầu như trước, thần sắc hơi lạnh, Dạ Tử Hiên thiết yến muốn mời tất cả thiên kiêu, duy chỉ có bỏ sót Quân Mộng Trần, hơn nữa Hắc Phong ở đây, khiến cho Tần Vấn Thiên hiểu, xem ra ngày đó chủ mưu sắp xếp đám người Hắc Phong ở khách sạn Thánh tử chính là Dạ Tử Hiên này rồi.
Dù hai người chưa từng gặp qua, nhưng coi như đã kết thù, chỉ là không mời cũng không sao, lúc này Dạ Tử Hiên cố ý nói ra ở trước mặt mọi người thì lại có vẻ đã bỏ qua mặt mũi của Quân Mộng Trần.
Quả nhiên, sau khi thanh âm của hắn vừa dứt, mọi người phía dưới sôi trào, thanh âm liên tiếp vang lên.
- Vì sao Thánh tử không mời Quân Mộng Trần, đáng tiếc ta không biết Vân Châu đại địa, không biết Quân Mộng Trần thiên phú như thế nào, chẳng lẽ là bởi vì Thánh tử Dạ Tử Hiên biết Quân Mộng Trần chỉ là hư danh nói chơi?
- Tất cả mọi người đều mời, chỉ Vân Châu đại địa Quân Mộng Trần là ngoại lệ, tất nhiên là hắn may mắn nhận được thứ hai, hữu danh vô thực, nếu không, làm sao Mục Vân thứ ba cũng nhận được lời mời, cùng thứ nhất Cổ Chiến thiên ngồi chung một chỗ.
Mọi người rối rít suy đoán, bọn họ cũng không biết tình hình Vân Châu đại địa, rất tự nhiên cho là Dạ Tử Hiên không cần thiết nhằm vào Quân Mộng Trần, vô cùng có khả năng bản thân Quân Mộng Trần không được, dù sao Vân Châu đại địa thuộc về một châu tương đối kém trong Đông Thánh mười ba châu, lúc chọn lựa xuất hiện ngoại lệ cũng rất bình thường, Quân Mộng Trần này có lẽ là vận khí tương đối tốt, cướp lấy vị trí thứ hai.
Một câu nói của Dạ Tử Hiên mặc dù để cho Quân Mộng Trần khó chịu, nhưng tựa hồ hắn ngay cả giải thích cũng không muốn, dù sao Dạ Tử Hiên chỉ nói là không có mời hắn, hắn có thể nói gì? Chẳng lẽ một người tự biên tự diễn rằng mình rất lợi hại?
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Quân Mộng Trần, thấy trong mắt sư đệ vẫn mang chấp niệm mãnh liệt, cũng không có bởi vì lời của đối phương mà tức giận, không khỏi trong lòng thầm khen, Quân sư đệ không thèm để ý người khác châm chọc, có thể thấy được ý chí kiên định.
Song, vẽ mặt của Dạ Tử Hiên như thế, hắn không thích đã đành, lại còn khó chịu.
Vì vậy, chỉ nghe Tần Vấn Thiên hắng giọng nói:
- Nghe nói Đông Thánh mười ba châu thứ nhất thiên kiêu là Đông Châu Cô Tô Thiên Kỳ, nay đến đây muốn thấy mà chưa từng thấy, chẳng lẽ Cô Tô Thiên Kỳ cũng không có được mời tới tham gia lần thịnh yến này?
Thanh âm của Tần Vấn Thiên không lớn, nhưng phảng phất như lấn át hết thảy tiếng huyên náo, khiến cho mảnh không gian này đột nhiên yên tĩnh lại.
- Ha ha, ngươi đang nói đùa ư, Cô Tô Thiên Kỳ là nhân vật bực nào, làm sao có thể không được mời.
- Người này….
Mọi người cười lắc đầu, Tần Vấn Thiên là cố ý nói đùa sao?
- Ngươi cho rằng Cô Tô Thiên Kỳ là ngươi sao?
Trong hư không, trên Đông Tiên lâu, thuộc hạ của Dạ Tử Hiên đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên, châm chọc một tiếng.
- Nói như vậy, Cô Tô Thiên Kỳ không phải là không mời mà là cố ý không đến đúng không?
Thần sắc của Tần Vấn Thiên biến đổi, giọng nói lạnh hơn vài phần, khiến cho thanh âm huyên náo giễu cợt xung quanh bỗng nhiên biến mất, rối rít nhìn Tần Vấn Thiên, lời này của hắn tựa hồ có ý gì a?
Quả nhiên, bọn họ chỉ thấy được ánh mắt Tần Vấn Thiên đảo qua mọi người, ánh mắt kia vốn đang cực kỳ bình tĩnh đột nhiên lóe ánh sáng màu, chỉ nghe hắn lạnh giọng nói:
- Cũng đúng, Cô Tô Thiên kỳ đâu phải ai cũng có thể mời được, Thánh tử cũng chỉ là Thánh tử mà thôi.
Dứt lời Tần Vấn Thiên vung ống tay áo, nói với Quân Mộng Trần:
- Quân sư đệ, đã thấy đối thủ tương lai của ngươi, giờ đi thôi.
- Đáng tiếc không thấy được phong thái của Cô Tô Thiên Kỳ.
Quân Mộng Trần thở dài nói, sau đó đoàn người xoay người đi, không nhìn đến tiệc rượu trong hư không mà các tuyệt đại thiên kiêu tụ tập.
Chỉ thấy phía trên từng đạo ánh mắt bắn tới, cực kỳ sắc bén, một người trong đó lại càng lạnh lùng nói:
- Đứng lại.
Thanh âm này rung động trong hư không, cực kỳ vang dội, song bốn người Tần Vấn Thiên phảng phất như không nghe được, bước chậm mà đi, cường giả kia giẫm chân bước ra, trực tiếp đuổi theo đám người Tần Vấn Thiên, cản lại đường đi, người này chính là một trong các thuộc hạ của Thánh tử Dạ Tử Hiên, hôm nay xem ra, hắn tựa hồ là cố ý gây khó dễ.
Hơn nữa, người này tu vi rất mạnh, có tu vi Thiên Tượng bát trọng, khí thế mênh mông.
- Ta bảo các ngươi đứng lại.
Người này trôi nổi ở giữa hư không, lạnh giọng nói.
- Ý của ngươi hay là ý tứ của những người khác ?
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lóe lên lãnh mang, đưa mắt nhìn đối phương, cặp mắt thâm thúy bắn ra hàn mang.
Thần sắc người nọ hơi chậm lại, nhưng ngay sau đó lạnh giọng nói:
- Tự nhiên là ý của ta.
- Ngươi tính là cái gì, mà kêu chúng ta đứng lại?
Tần Vấn Thiên bước về phía trước:
- Nếu ngươi là người Đông Thánh Tiên môn, tự biết quy củ, cút ngay.
- Ngươi càn rỡ.
Người nọ lạnh như băng nói, khí thế mênh mông kéo ra, người này đối với Thánh tử ngôn ngữ bất kính, Thánh tử thân là cường giả Tiên Thai, địa vị tôn quý, không tiện xuất thủ, song hắn làm thuộc hạ lại không thể ngồi yên không lý đến.