Thái Cổ Thần Vương

Chương 907: - Sát niệm mãnh liệt (2)



 

 

Giờ phút này, đôi cánh của đối phương chém ngang trời, chém ra một khe hở, lập tức có con thú tức giận lao nhanh, áp lực xông ra long trời nở đất, Tần Vấn Thiên điên cuồng chống lại, ngăn cản từng đòn công kích, đối phương lại có một đường kiếm sắc bén chói lóa xuyên qua các lực lượng công phạt trong không gian, trực tiếp đâm về phía trái tim của Tần Vấn Thiên, dường như chỉ cần một chớp mắt, đã đủ để cướp đi tính mạng của Tần Vấn Thiên, một đòn này nhìn như sắp đâm vào vị trí trái tim của Tần Vấn Thiên. 

 

- Chết đi. 

 

Người đó nổi giận gầm lên một tiếng, lại thấy trong khoảnh khắc này có tiếng chuông coong coong truyền ra, trước người Tần Vấn Thiên đột nhiên xuất hiện từng chiếc chuông cổ, cứng rắn ngăn cản công kích của hắn lại. 

 

Chuông cổ xoay quanh phát ra ánh sáng chói lóa, bàn tay của Tần Vấn Thiên vung lên, tức giận vỗ ra, tiếng chuông coong coong không dứt vang lên, từng chiếc chuông cổ điên cuồng chấn động trên người đối phương, trực tiếp khiến đối phương phun ra máu tươi, tiếp đó, đệ tử nội môn Đông Thánh Tiên môn này chỉ nhìn thấy một chiếc chuông cổ khổng lồ chụp về phía hắn. 

 

- Coong... 

 

Một tiếng động rất lớn vang lên, dường như hồn phách cũng bị đạp nát, trên người có kiếp quang vô tận đập xuống trên thân, xé rách thân thể hắn, chỉ trong nháy mắt, thân thể cường giả này trực tiếp tan vỡ, tiêu tan thành mây khói, bị hủy diệt và rơi xuống. 

 

Từ trước tới nay, Tần Vấn Thiên không phải người từ bi, hắn đối với người thân bằng hữu thậm chí người xa lạ đều có thể thân thiện, chỉ có duy nhất đối với người muốn lấy tính mạng của hắn, hắn sẽ không có bất kỳ hạ thủ lưu tình nào, còn về lòng kính sợ càng là chuyện tức cười. 

 

Sau khi giết chết bốn người, ánh mắt của hắn đột nhiên nhìn qua một phía nào đó, ở đó đang có vài người xem chừng. 

 

Nhưng ánh mắt Tần Vấn Thiên lập tức phong tỏa về một phía, ở đó có một bóng người bước tới, ánh mắt sát phạt sắc bén nhìn vào người của Tần Vấn Thiên, nói: 

 

- Đặc sắc, thật sự đặc sắc. 

 


Người đi ra này chính là Hắc Phong, lúc này khí thế của hắn cường đại cùng uy thế ngập trời. 

 

Năm đó, Tần Vấn Thiên và Hắc Phong đã chạm mặt nhau khi Đông Thánh thu nạp đồ đệ, đối phương đã đạt cảnh giới Thiên Tượng bát trọng, sau khi bái Diễm Uyên làm sư phụ, từng trải qua mấy năm tu hành, Hắc Phong dù chưa phá cảnh vào cửu trọng nhưng khí tức của hắn đã là Thiên Tượng bát trọng đỉnh phong với khí thế ngập trời, trước đây bởi vì tu vi của tất cả mọi người ở trong Đông Thánh Nhai là tương đồng, nhưng ở đây, sự chênh lệch lập tức hiện ra rõ ràng, khí thế của Hắc Phong có thể lập tức ép ngã Tần Vấn Thiên. 

 

Nhưng thần sắc Tần Vấn Thiên bình tĩnh vô cùng, hắn đương nhiên biết tu vi của Hắc Phong, nhưng ở Đông Thánh Nhai hắn vẫn bỏ qua cho đối phương, có thể thấy trong lòng Tần Vấn Thiên, hắn không quan tâm, hắn giữ lại Hắc Phong, giữ lại không giết đệ tử của Diễm Uyên Tiên Vương. 

 

Tần Vấn Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, lập tức phẩy tay áo, bước chân, trực tiếp rời khỏi đó, trận chiến này đã kinh động không ít người, có lẽ ở nơi này không có cách nào yên tâm tu hành, chỉ có thể rời đi một nơi khác. 

 

- Giúp ta theo dõi hắn. 

 

Hắc Phong mở miệng nói một tiếng, bên cạnh hắn có một vị đệ tử Đông Thánh Tiên môn bước ra. Người này đạt cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng. Tuy rằng Tần Vấn Thiên rời khỏi, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy đối phương di chuyển về hướng nào, chỉ thấy hắn khe khẽ gật đầu, nói: 

 

- Ta sẽ chú ý. 

 

- Giúp ta triệu tập tinh anh đệ tử, ta muốn tính mạng của người này. 

 

Hắc Phong lạnh lùng mở miệng, khiến cho thần sắc đệ tử Đông Thánh Tiên môn đó chợt nghiêm lại, nhưng hắn vẫn gật đầu, hắn lấy ra một món bảo vật giống với người trước đó phóng ra một đường ánh sáng, chỉ có điều đường ánh sáng này càng chói lóa hơn. 

 

Tuy rằng đệ tử tinh anh gia nhập nơi đây, nhưng nói chung sẽ không dễ dàng ra tay đối phó với những người đến thí luyện, chỉ có điều Hắc Phong là đệ tử Diễm Uyên Tiên Vương này, dường như có thù hận thâm độc với người này. 

 

Sau một lát, có không ít cường giả đến nơi này, các cảnh giới đều có người, trong đó bao gồm cả mấy đệ tử tinh anh khoác trường bào lộng lẫy, chỉ thấy có một người nhìn Hắc Phong nói: 

 

- Hắc Phong, sao ngươi lại ở nơi này, tín hiệu này không phải là do ngươi phát ra chứ? 


 

- Vừa rồi, trong số các ngươi có năm vị sư đệ bị một người cường thế giết chết, trong đó bao gồm cả một đệ tử nòng cốt. 

 

Hắc Phong nhìn đối phương mở miệng nói, người bên cạnh hắn khẽ gật đầu, thể hiện mình tận mắt nhìn thấy. 

 

- Nói như vậy, người này có thiên phú không tồi, nhất định có thể xếp vào hàng ngũ đệ tử nòng cốt. 

 

Đệ tử tinh anh đó nói. 

 

- Nhưng ta muốn hắn chết. 

 

Hắc Phong nói: 

 

- Ngươi có thể giúp ta một việc không? Triệu tập người có cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng đi giết chết hắn, coi như ta nợ ngươi một ân huệ. 

 

Hắc Phong hắn một khắc cũng đợi không được, muốn lấy mạng của Tần Vấn Thiên, bất kể người này chết như thế nào cũng được, hắn tình nguyện nợ ân huệ, cũng muốn Tần Vấn Thiên phải chết! 

 

 

 

 

 

   

 

Giờ phút này, đôi cánh của đối phương chém ngang trời, chém ra một khe hở, lập tức có con thú tức giận lao nhanh, áp lực xông ra long trời nở đất, Tần Vấn Thiên điên cuồng chống lại, ngăn cản từng đòn công kích, đối phương lại có một đường kiếm sắc bén chói lóa xuyên qua các lực lượng công phạt trong không gian, trực tiếp đâm về phía trái tim của Tần Vấn Thiên, dường như chỉ cần một chớp mắt, đã đủ để cướp đi tính mạng của Tần Vấn Thiên, một đòn này nhìn như sắp đâm vào vị trí trái tim của Tần Vấn Thiên. 

 

- Chết đi. 

 

Người đó nổi giận gầm lên một tiếng, lại thấy trong khoảnh khắc này có tiếng chuông coong coong truyền ra, trước người Tần Vấn Thiên đột nhiên xuất hiện từng chiếc chuông cổ, cứng rắn ngăn cản công kích của hắn lại. 

 

Chuông cổ xoay quanh phát ra ánh sáng chói lóa, bàn tay của Tần Vấn Thiên vung lên, tức giận vỗ ra, tiếng chuông coong coong không dứt vang lên, từng chiếc chuông cổ điên cuồng chấn động trên người đối phương, trực tiếp khiến đối phương phun ra máu tươi, tiếp đó, đệ tử nội môn Đông Thánh Tiên môn này chỉ nhìn thấy một chiếc chuông cổ khổng lồ chụp về phía hắn. 

 

- Coong... 

 

Một tiếng động rất lớn vang lên, dường như hồn phách cũng bị đạp nát, trên người có kiếp quang vô tận đập xuống trên thân, xé rách thân thể hắn, chỉ trong nháy mắt, thân thể cường giả này trực tiếp tan vỡ, tiêu tan thành mây khói, bị hủy diệt và rơi xuống. 

 

Từ trước tới nay, Tần Vấn Thiên không phải người từ bi, hắn đối với người thân bằng hữu thậm chí người xa lạ đều có thể thân thiện, chỉ có duy nhất đối với người muốn lấy tính mạng của hắn, hắn sẽ không có bất kỳ hạ thủ lưu tình nào, còn về lòng kính sợ càng là chuyện tức cười. 

 

Sau khi giết chết bốn người, ánh mắt của hắn đột nhiên nhìn qua một phía nào đó, ở đó đang có vài người xem chừng. 

 

Nhưng ánh mắt Tần Vấn Thiên lập tức phong tỏa về một phía, ở đó có một bóng người bước tới, ánh mắt sát phạt sắc bén nhìn vào người của Tần Vấn Thiên, nói: 

 

- Đặc sắc, thật sự đặc sắc. 

 

Người đi ra này chính là Hắc Phong, lúc này khí thế của hắn cường đại cùng uy thế ngập trời. 

 

Năm đó, Tần Vấn Thiên và Hắc Phong đã chạm mặt nhau khi Đông Thánh thu nạp đồ đệ, đối phương đã đạt cảnh giới Thiên Tượng bát trọng, sau khi bái Diễm Uyên làm sư phụ, từng trải qua mấy năm tu hành, Hắc Phong dù chưa phá cảnh vào cửu trọng nhưng khí tức của hắn đã là Thiên Tượng bát trọng đỉnh phong với khí thế ngập trời, trước đây bởi vì tu vi của tất cả mọi người ở trong Đông Thánh Nhai là tương đồng, nhưng ở đây, sự chênh lệch lập tức hiện ra rõ ràng, khí thế của Hắc Phong có thể lập tức ép ngã Tần Vấn Thiên. 

 

Nhưng thần sắc Tần Vấn Thiên bình tĩnh vô cùng, hắn đương nhiên biết tu vi của Hắc Phong, nhưng ở Đông Thánh Nhai hắn vẫn bỏ qua cho đối phương, có thể thấy trong lòng Tần Vấn Thiên, hắn không quan tâm, hắn giữ lại Hắc Phong, giữ lại không giết đệ tử của Diễm Uyên Tiên Vương. 

 

Tần Vấn Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, lập tức phẩy tay áo, bước chân, trực tiếp rời khỏi đó, trận chiến này đã kinh động không ít người, có lẽ ở nơi này không có cách nào yên tâm tu hành, chỉ có thể rời đi một nơi khác. 

 

- Giúp ta theo dõi hắn. 

 

Hắc Phong mở miệng nói một tiếng, bên cạnh hắn có một vị đệ tử Đông Thánh Tiên môn bước ra. Người này đạt cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng. Tuy rằng Tần Vấn Thiên rời khỏi, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy đối phương di chuyển về hướng nào, chỉ thấy hắn khe khẽ gật đầu, nói: 

 

- Ta sẽ chú ý. 

 

- Giúp ta triệu tập tinh anh đệ tử, ta muốn tính mạng của người này. 

 

Hắc Phong lạnh lùng mở miệng, khiến cho thần sắc đệ tử Đông Thánh Tiên môn đó chợt nghiêm lại, nhưng hắn vẫn gật đầu, hắn lấy ra một món bảo vật giống với người trước đó phóng ra một đường ánh sáng, chỉ có điều đường ánh sáng này càng chói lóa hơn. 

 

Tuy rằng đệ tử tinh anh gia nhập nơi đây, nhưng nói chung sẽ không dễ dàng ra tay đối phó với những người đến thí luyện, chỉ có điều Hắc Phong là đệ tử Diễm Uyên Tiên Vương này, dường như có thù hận thâm độc với người này. 

 

Sau một lát, có không ít cường giả đến nơi này, các cảnh giới đều có người, trong đó bao gồm cả mấy đệ tử tinh anh khoác trường bào lộng lẫy, chỉ thấy có một người nhìn Hắc Phong nói: 

 

- Hắc Phong, sao ngươi lại ở nơi này, tín hiệu này không phải là do ngươi phát ra chứ? 

 

- Vừa rồi, trong số các ngươi có năm vị sư đệ bị một người cường thế giết chết, trong đó bao gồm cả một đệ tử nòng cốt. 

 

Hắc Phong nhìn đối phương mở miệng nói, người bên cạnh hắn khẽ gật đầu, thể hiện mình tận mắt nhìn thấy. 

 

- Nói như vậy, người này có thiên phú không tồi, nhất định có thể xếp vào hàng ngũ đệ tử nòng cốt. 

 

Đệ tử tinh anh đó nói. 

 

- Nhưng ta muốn hắn chết. 

 

Hắc Phong nói: 

 

- Ngươi có thể giúp ta một việc không? Triệu tập người có cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng đi giết chết hắn, coi như ta nợ ngươi một ân huệ. 

 

Hắc Phong hắn một khắc cũng đợi không được, muốn lấy mạng của Tần Vấn Thiên, bất kể người này chết như thế nào cũng được, hắn tình nguyện nợ ân huệ, cũng muốn Tần Vấn Thiên phải chết!