Thái Cổ Thần Vương

Chương 936: - Thiên kiêu như mây (2)



 

- Diệp Thiên Trần đứng đầu Càn Châu phiêu dật, Thương Ngạo Ly đứng đầu Ly Châu bá đạo, Cửu Phong đứng thứ hai của Đông Châu điên cuồng, mỗi một nhân vật thiên kiêu này đều không hổ danh là cường giả xếp hạng sát đầu, tất cả đều kinh diễm, lần này ngoại trừ Cô Tô Thiên Kỳ ra, các vị coi trọng người nào hơn? 

 

Theo chiến đấu không ngừng bạo phát, càng lúc càng nhiều nhân vật thiên kiêu kinh diễm bước lên đài chiến đấu thượng cổ, bầu không khí của Tiên yến cũng dần dần sôi động lên. 

 

- Hắc Phong đệ tử của Diễm Uyên Tiên Vương thật sự không tệ. 

 

Có người mở miệng nói, đặc biệt cho Diễm Uyên Tiên Vương mặt mũi. 

 

- Thương Ngạo Ly rất xuất chúng, ta tương đối coi trọng hắn. 

 

- Rất khó lựa chọn, Độc Cô Tây Sơn đứng đầu Xích Dương Châu này có toàn thân thần hoa nóng cháy, quả thực đáng sợ. 

 

- Mạc Vấn của Thái Âm Châu, chiến thắng đối thủ vô cùng dễ dàng, nàng mặc dù còn chưa có phát ra tất cả thực lực, nhưng các ngươi chắc hẳn cũng có thể cảm nhận được loại khí chất trên người nàng chắc là một loại thể chất hiếm thấy. 

 

Có nhân vật Tiên Vương mắt nhìn chằm chằm vào một vị nữ nhân vật thiên kiêu, nữ tử này chính nhân vật thiên kiêu xếp thứ hạng đứng đầu Thái Âm Châu. 

 

- Đệ nhất thiên kiêu Tây Mạc Châu ra thi đấu. 

 

Lúc này, đám người lại nhìn về phía trên Chiến Đài cổ, đệ nhất thiên kiêu của Tây Mạc Châu không giống với người bình thường, sau lưng hắn mọc ra hai cánh, toàn thân hình như có ma văn lập lòe, giống như là trên người khoác ma khôi, thân hắn cao hai thước, trên thân thể lộ ra cảm giác lực lượng vô tận, cặp mắt kia hiện lên ánh sáng đáng sợ, trấn áp lòng người. 

 

- đệ nhất thiên kiêu Tây Mạc Châu, Vũ Vương, người này, hình như là cường giả của Vũ Ma tộc. 

 

Có đại năng Tiên Vương nhìn thấy được Vũ Vương ra thi đấu, thần sắc đột nhiên bắn ra ánh sáng vô cùng sắc bén. 

 

- Đúng vậy, Vũ Vương chính là vương trong thế hệ trẻ của Vũ Ma tộc, tộc trưởng Vũ Ma tộc ban tên cho hắn cái tên là Vũ Vương. 


 

Trên Tiên yến, nhân vật Tiên Vương đứng đầu Tây Mạc Châu mở miệng nói, khiến cho không ít Tiên Vương đều cẩn thận nhìn chằm chằm vào Vũ Vương. 

 

Vũ Ma tộc, một trong ba tộc cường đại của Tây Mạc Châu, thậm chí có danh hiệu là tộc mạnh nhất Tây Mạc. 

 

Cường giả trong tộc này ở trong tinh không thí luyện, luyện ra cánh chim vô song, thân thể hoàn mỹ, trong tộc có bí pháp, tuyệt đối không truyền ra ngoài, Đông Thánh Tiên môn từng nhiều lần mời cường giả của Vũ Ma tộc vào tiên môn, đều bị Vũ Ma tộc từ chối, hiện tại Vũ Vương tới tham gia thí luyện của Đông Thánh Tiên môn, chẳng lẽ là Vũ Ma tộc bọn họ đã suy nghĩ thông suốt rồi sao? 

 

- Càng lúc càng thú vị. Tây Mạc Châu không hổ danh là nơi nghèo nàn cường tộc mọc lên như rừng, thiên kiêu thứ hạng đứng đầu Tây Mạc Châu là cường giả của Vũ Ma tộc, thiên kiêu thứ hai là cường giả của Thiên Thần tộc, người tộc này hình thể vô cùng khổng lồ, có thể hóa thành người khổng lồ, bọn họ tự xưng là hậu duệ của thiên thần, nắm giữ thần lực trời sinh, thiên kiêu thứ ba là tăng nhân khổ hạnh, có lẽ có thể là mật tu. 

 

Mọi người bàn luận ầm ĩ, lúc này Vũ Vương đã bắt đầu chiến đấu, đối thủ của hắn cũng một vị nhân vật thiên kiêu xếp hạng thứ năm, thực lực mạnh mẽ, nhưng thấy phía sau Vũ Vương có cánh chim màu tím vàng loá mắt chớp hiện, căn bản không nhìn thấy được bóng dáng của hắn, quá nhanh, nhanh đến mức độ không thể tưởng tượng nổi, cánh chim của hắn chém ra, giống như một đạo đao quang tuyệt thế, bổ ra thiên địa, đối thủ của hắn vội vàng chống đỡ một đòn này, đã thấy hai tay của Vũ Vương ấn xuống, phóng ra ma văn loá mắt, có tiếng nổ vang phát ra, đối thủ của hắn kêu thảm một tiếng, bàn tay ngăn cản bị nổ tung, thân thể bị đánh xuống Chiến Đài cổ. 

 

Thân thể của Vũ Vương lơ lửng ở giữa khoảng không, cánh chim kích động, một đạo ánh sáng tím vàng lập lòe lao qua, bóng dáng của hắn trở lại trên ghế của Tiên yến, lại là một nhân vật yêu nghiệt phong hoa tuyệt đại đỉnh cấp. 

 

- Đây là thực lực của thiên kiêu của Vũ Ma tộc sao, thật đáng sợ. 

 

Mọi người thầm nghĩ. 

 

- Vũ Vương này có lẽ cũng có thiên phú cùng Cô Tô Thiên Kỳ tranh hùng. 

 

Những đại năng giả Tiên Vương kia đều sinh ra ý nghĩ thu đồ đệ, không hổ danh là thiên kiêu do mười ba châu của Đông Thánh tuyển chọn ra, quả nhiên có nhân vật vô cùng kinh diễm. 

 

- Đúng, Vũ Vương có thể là một nhân vật trong tam giáp, nói như vậy, gần như chỉ còn lại một danh ngạch, không biết ai có thể có kinh diễm như thế. 

 

- Không phải mới vừa rồi có mấy người dùng ngôn từ sắc bén, sao hiện tại còn chưa ra khỏi hàng chiến đấu. 

 

Lúc này, ánh mắt của Diễm Uyên Tiên Vương nhìn lướt qua đám người Tần Vấn Thiên, Quân Mộng Trần hừ lạnh một tiếng lại muốn đứng dậy, đã thấy Tần Vấn Thiên mở miệng nói: 


 

- Mộng Trần, để cho ta tới. 

 

- Được. 

 

Quân Mộng Trần nhìn thấy được Tần Vấn Thiên muốn ra tay, lại ngồi xuống, Tần Vấn Thiên lập tức rời khỏi ghế, bước chậm ra, lần đầu tiên đi tới trên Chiến Đài cổ. 

 

Ánh mắt của hắn đảo mắt mọi người, những cường giả cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng đều chứng kiến qua thực lực Tần Vấn Thiên, hiếm có người nào dám khiêu chiến với hắn. 

 

- Cho đến tận bây giờ, đệ tử của các Tiên Vương cũng còn chưa từng ra thi đấu, cũng nên ra biểu diễn đại chiến một phen chứ. 

 

Diễm Uyên Tiên Vương nhỏ giọng nói, khiến cho thần sắc không ít người nghiêm lại, xem ra Diễm Uyên Tiên Vương chính là nín nghiẹn, hiện tại, cuối cùng muốn nắm lấy người này trút giận. 

 

- Luyện Ngục Tiên Vương, đệ tử của ngươi được xưng là thừa kế y bát của ngươi, sao không để cho chúng ta mở mang tầm mắt đi. 

 

Diễm Uyên Tiên Vương nhìn về phía một vị nhân vật Tiên Vương hình thể khổng lồ bên cạnh, toàn thân hắn tràn ngập một sự uy nghiêm kinh người, người này cùng Diễm Uyên Tiên Vương đều là chiến tướng dưới trướng của Đông Thánh Tiên Đế, thực lực siêu phàm, hắn có một đệ tử chính là cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng, thực lực rất mạnh. 

 

- Được, nếu Diễm Uyên ngươi muốn xem thử, lại để cho tiểu tử ra tay. 

 

Tiếng nói của Luyện Ngục Tiên Vương như chuông lớn, người thanh niên bên cạnh hắn đi ra, đôi mắt giống như luyện ngục, đáng sợ đến cực điểm. 

 

 

 

 

 

   

- Diệp Thiên Trần đứng đầu Càn Châu phiêu dật, Thương Ngạo Ly đứng đầu Ly Châu bá đạo, Cửu Phong đứng thứ hai của Đông Châu điên cuồng, mỗi một nhân vật thiên kiêu này đều không hổ danh là cường giả xếp hạng sát đầu, tất cả đều kinh diễm, lần này ngoại trừ Cô Tô Thiên Kỳ ra, các vị coi trọng người nào hơn? 

 

Theo chiến đấu không ngừng bạo phát, càng lúc càng nhiều nhân vật thiên kiêu kinh diễm bước lên đài chiến đấu thượng cổ, bầu không khí của Tiên yến cũng dần dần sôi động lên. 

 

- Hắc Phong đệ tử của Diễm Uyên Tiên Vương thật sự không tệ. 

 

Có người mở miệng nói, đặc biệt cho Diễm Uyên Tiên Vương mặt mũi. 

 

- Thương Ngạo Ly rất xuất chúng, ta tương đối coi trọng hắn. 

 

- Rất khó lựa chọn, Độc Cô Tây Sơn đứng đầu Xích Dương Châu này có toàn thân thần hoa nóng cháy, quả thực đáng sợ. 

 

- Mạc Vấn của Thái Âm Châu, chiến thắng đối thủ vô cùng dễ dàng, nàng mặc dù còn chưa có phát ra tất cả thực lực, nhưng các ngươi chắc hẳn cũng có thể cảm nhận được loại khí chất trên người nàng chắc là một loại thể chất hiếm thấy. 

 

Có nhân vật Tiên Vương mắt nhìn chằm chằm vào một vị nữ nhân vật thiên kiêu, nữ tử này chính nhân vật thiên kiêu xếp thứ hạng đứng đầu Thái Âm Châu. 

 

- Đệ nhất thiên kiêu Tây Mạc Châu ra thi đấu. 

 

Lúc này, đám người lại nhìn về phía trên Chiến Đài cổ, đệ nhất thiên kiêu của Tây Mạc Châu không giống với người bình thường, sau lưng hắn mọc ra hai cánh, toàn thân hình như có ma văn lập lòe, giống như là trên người khoác ma khôi, thân hắn cao hai thước, trên thân thể lộ ra cảm giác lực lượng vô tận, cặp mắt kia hiện lên ánh sáng đáng sợ, trấn áp lòng người. 

 

- đệ nhất thiên kiêu Tây Mạc Châu, Vũ Vương, người này, hình như là cường giả của Vũ Ma tộc. 

 

Có đại năng Tiên Vương nhìn thấy được Vũ Vương ra thi đấu, thần sắc đột nhiên bắn ra ánh sáng vô cùng sắc bén. 

 

- Đúng vậy, Vũ Vương chính là vương trong thế hệ trẻ của Vũ Ma tộc, tộc trưởng Vũ Ma tộc ban tên cho hắn cái tên là Vũ Vương. 

 

Trên Tiên yến, nhân vật Tiên Vương đứng đầu Tây Mạc Châu mở miệng nói, khiến cho không ít Tiên Vương đều cẩn thận nhìn chằm chằm vào Vũ Vương. 

 

Vũ Ma tộc, một trong ba tộc cường đại của Tây Mạc Châu, thậm chí có danh hiệu là tộc mạnh nhất Tây Mạc. 

 

Cường giả trong tộc này ở trong tinh không thí luyện, luyện ra cánh chim vô song, thân thể hoàn mỹ, trong tộc có bí pháp, tuyệt đối không truyền ra ngoài, Đông Thánh Tiên môn từng nhiều lần mời cường giả của Vũ Ma tộc vào tiên môn, đều bị Vũ Ma tộc từ chối, hiện tại Vũ Vương tới tham gia thí luyện của Đông Thánh Tiên môn, chẳng lẽ là Vũ Ma tộc bọn họ đã suy nghĩ thông suốt rồi sao? 

 

- Càng lúc càng thú vị. Tây Mạc Châu không hổ danh là nơi nghèo nàn cường tộc mọc lên như rừng, thiên kiêu thứ hạng đứng đầu Tây Mạc Châu là cường giả của Vũ Ma tộc, thiên kiêu thứ hai là cường giả của Thiên Thần tộc, người tộc này hình thể vô cùng khổng lồ, có thể hóa thành người khổng lồ, bọn họ tự xưng là hậu duệ của thiên thần, nắm giữ thần lực trời sinh, thiên kiêu thứ ba là tăng nhân khổ hạnh, có lẽ có thể là mật tu. 

 

Mọi người bàn luận ầm ĩ, lúc này Vũ Vương đã bắt đầu chiến đấu, đối thủ của hắn cũng một vị nhân vật thiên kiêu xếp hạng thứ năm, thực lực mạnh mẽ, nhưng thấy phía sau Vũ Vương có cánh chim màu tím vàng loá mắt chớp hiện, căn bản không nhìn thấy được bóng dáng của hắn, quá nhanh, nhanh đến mức độ không thể tưởng tượng nổi, cánh chim của hắn chém ra, giống như một đạo đao quang tuyệt thế, bổ ra thiên địa, đối thủ của hắn vội vàng chống đỡ một đòn này, đã thấy hai tay của Vũ Vương ấn xuống, phóng ra ma văn loá mắt, có tiếng nổ vang phát ra, đối thủ của hắn kêu thảm một tiếng, bàn tay ngăn cản bị nổ tung, thân thể bị đánh xuống Chiến Đài cổ. 

 

Thân thể của Vũ Vương lơ lửng ở giữa khoảng không, cánh chim kích động, một đạo ánh sáng tím vàng lập lòe lao qua, bóng dáng của hắn trở lại trên ghế của Tiên yến, lại là một nhân vật yêu nghiệt phong hoa tuyệt đại đỉnh cấp. 

 

- Đây là thực lực của thiên kiêu của Vũ Ma tộc sao, thật đáng sợ. 

 

Mọi người thầm nghĩ. 

 

- Vũ Vương này có lẽ cũng có thiên phú cùng Cô Tô Thiên Kỳ tranh hùng. 

 

Những đại năng giả Tiên Vương kia đều sinh ra ý nghĩ thu đồ đệ, không hổ danh là thiên kiêu do mười ba châu của Đông Thánh tuyển chọn ra, quả nhiên có nhân vật vô cùng kinh diễm. 

 

- Đúng, Vũ Vương có thể là một nhân vật trong tam giáp, nói như vậy, gần như chỉ còn lại một danh ngạch, không biết ai có thể có kinh diễm như thế. 

 

- Không phải mới vừa rồi có mấy người dùng ngôn từ sắc bén, sao hiện tại còn chưa ra khỏi hàng chiến đấu. 

 

Lúc này, ánh mắt của Diễm Uyên Tiên Vương nhìn lướt qua đám người Tần Vấn Thiên, Quân Mộng Trần hừ lạnh một tiếng lại muốn đứng dậy, đã thấy Tần Vấn Thiên mở miệng nói: 

 

- Mộng Trần, để cho ta tới. 

 

- Được. 

 

Quân Mộng Trần nhìn thấy được Tần Vấn Thiên muốn ra tay, lại ngồi xuống, Tần Vấn Thiên lập tức rời khỏi ghế, bước chậm ra, lần đầu tiên đi tới trên Chiến Đài cổ. 

 

Ánh mắt của hắn đảo mắt mọi người, những cường giả cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng đều chứng kiến qua thực lực Tần Vấn Thiên, hiếm có người nào dám khiêu chiến với hắn. 

 

- Cho đến tận bây giờ, đệ tử của các Tiên Vương cũng còn chưa từng ra thi đấu, cũng nên ra biểu diễn đại chiến một phen chứ. 

 

Diễm Uyên Tiên Vương nhỏ giọng nói, khiến cho thần sắc không ít người nghiêm lại, xem ra Diễm Uyên Tiên Vương chính là nín nghiẹn, hiện tại, cuối cùng muốn nắm lấy người này trút giận. 

 

- Luyện Ngục Tiên Vương, đệ tử của ngươi được xưng là thừa kế y bát của ngươi, sao không để cho chúng ta mở mang tầm mắt đi. 

 

Diễm Uyên Tiên Vương nhìn về phía một vị nhân vật Tiên Vương hình thể khổng lồ bên cạnh, toàn thân hắn tràn ngập một sự uy nghiêm kinh người, người này cùng Diễm Uyên Tiên Vương đều là chiến tướng dưới trướng của Đông Thánh Tiên Đế, thực lực siêu phàm, hắn có một đệ tử chính là cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng, thực lực rất mạnh. 

 

- Được, nếu Diễm Uyên ngươi muốn xem thử, lại để cho tiểu tử ra tay. 

 

Tiếng nói của Luyện Ngục Tiên Vương như chuông lớn, người thanh niên bên cạnh hắn đi ra, đôi mắt giống như luyện ngục, đáng sợ đến cực điểm.