Thái Cổ Thần Vương

Chương 947: - Một Quyền. (1)



 

 

- Có độc! 

 

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều cực kỳ hoảng sợ? Toàn thân của Quân Mộng Trần biến thành màu đen, hơn nữa tất cả máu độc đã xuyên qua áo giáp đi vào thân thể của hắn, mọi người cũng không rõ sẽ xảy ra chuyện gì. 

 

Gần như đồng thời, phân thân của người thanh niên vừa hiện ra ở bên cạnh đã đánh ra một chưởng, chưởng ấn máu màu đen cực lớn trực tiếp khắc trên người Quân Mộng Trần, đánh bay thân thể của Quân Mộng Trần, đồng thời khiến máu độc xâm nhập càng thêm mãnh liệt. 

 

Tất cả những điều này, đều phát sinh trong chớp mắt, nhanh đến mức mọi người căn bản không kịp suy nghĩ. 

 

- Ầm. 

 

Ở trong trận doanh của Vân Châu thành, thân thể của Tần Vấn Thiên và Tử Tình Hiên đột nhiên đứng lên, cả người phóng ra một cảm giác âm hàn mãnh liệt, đôi mắt của Tần Vấn Thiên toát ra sự sắc bén đáng sợ, thậm chí có ý muốn di động. 

 

- Diễm Uyên Tiên Vương! 

 

Tần Vấn Thiên thấy trên người Quân Mộng Trần có máu độc, lập tức hiểu rõ vì sao Diễm Uyên Tiên Vương sẽ để người này ra tay. Người thanh niên lên đài chiến đấu này chính là người am hiểu về độc thuật, hơn nữa còn là máu độc cường đại, căn bản khó có thể phòng bị. Hắn có thể ngưng tụ máu độc thành phân thân, bất kỳ ai chiến đấu với hắn nếu trước khi chiến không hiểu rõ năng lực đối phương đều dễ dàng trúng chiêu, chỉ cần đánh trúng hắn sẽ lập tức trúng độc. 

 

Diễm Uyên Tiên Vương để người thanh niên này xuất chiến, rõ ràng là muốn mạng của Quân Mộng Trần chứ không phải là đơn giản muốn đánh bại hắn. 

 

Điều làm cho Tần Vấn Thiên phẫn nộ chính là người mà Diễm Uyên Tiên Vương căm ghét là Tần Vấn Thiên hắn, trước đây Quân Mộng Trần chỉ chống đối châm chọc Diễm Uyên Tiên Vương, bởi vậy mà trong lòng hắn ghi hận, khi Quân Mộng Trần liên tục chiến đấu hắn mời một nhân vật đại năng cùng thế hệ, nhờ đối phương sai đệ tử ra tay. 

 

- Mộng Trần mau chịu thua đi. 

 


Tần Vấn Thiên nhìn về phía Chiến Đài cổ, quát. Chỉ thấy lúc này Quân Mộng Trần bò từ dưới đất dậy, máu trong người hắn dường như đều muốn đông lại, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều muốn thối rữa, cuối cùng trong cơ thể dường như rỗng tuếch, không có cách nào phát động lực lượng. 

 

- Không... 

 

Quân Mộng Trần trong mắt lộ ra ánh sáng đáng sợ, đó là một loại chấp niệm, nhìn chằm chằm vào người thanh niên phía trước đang bước từng bước về phía hắn. 

 

Toàn thân người thanh niên này đều là máu, bàn tay tối tăm giơ lên, lực lượng hủy diệt đáng sợ tập trung lại, bước từng bước về phía Quân Mộng Trần đang ngồi trên Cổ Chiến Thiên. 

 

- Mộng Trần, buông tha trận chiến này ngươi vẫn còn có cơ hội đi tiếp. 

 

Tần Vấn Thiên lớn tiếng mắng. Dưới tình huống thân trúng kịch độc thế này, Quân Mộng Trần sẽ chiến đấu thế nào đây, người thanh niên kia thật sự sẽ ra tay độc ác giết chết hắn. 

 

- Tuyệt đối không. 

 

Trong mắt của Quân Mộng Trần lộ ra ý niệm điên cuồng. 

 

- Xem ra lời nói của ta lại thật sự ứng nghiệm rồi, thật sự phải chết ở trên chiến đài rồi. 

 

Chu Vũ của Chiến Thiên Tiên Phủ cười lạnh nói. 

 

Giọng nói này lập tức chọc giận Tần Vấn Thiên, ánh mắt của hắn quay qua, nhìn chằm chằm vào Chu Vũ. Chỉ thấy khóe miệng của đối phương cong lên, thần sắc có chút hả hê, bộ dạng xem náo nhiệt, dường như hận không thể lập tức giết chết Quân Mộng Trần. 

 

- Ngươi nói cái gì? 

 


Tần Vấn Thiên bước về phía trước, những tiếng động ầm ầm cực lớn vang lên, không ít bàn rượu trực tiếp nổ tung. Chu Vũ đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, hắn có cảnh giới Thiên Tượng bát trọng, sao phải sợ hãi Tần Vấn Thiên. 

 

- Ha hả. Bây giờ còn không cho người ta nói sao. Trận chiến này, hắn sẽ thành người chết, ngươi cũng không chắc sống thêm bao lâu đâu, vẫn còn không thức thời tiếp tục cuồng vọng tự cao tự đại, đến giờ này còn không biết chịu thua. 

 

Ở trên Chiến Đài cổ ngồi uống rượu tràn ngập lạnh giá âm hàn. 

 

Tiếng ầm ầm đáng sợ không ngừng vang lên, không chỉ Tần Vấn Thiên, Tử Tình Hiên mà Mộ Nham cũng phẫn nộ, trong lúc nhất thời, tiệc rượu trong Vân Châu trận doanh lập tức hỗn loạn không chịu nổi. 

 

- Láo xược. 

 

Một tiếng hét lớn truyền đến, giống như sấm sét giữa trời quang, trong đầu Tần Vấn Thiên bị giọng nói này làm chấn động. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, thân thể của Tử Tình Hiên và Mộ Nham cũng run lên, lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diễm Uyên Tiên Vương: 

 

- Nơi này là Tiên yến của Đông Thánh Tiên môn, trên yến hội mà các ngươi lại to gan càn rỡ như vậy, trong mắt có còn Đông Thánh Tiên môn này hay không. Các ngươi muốn chết sao? 

 

Trong lòng Tần Vấn Thiên lạnh thấu xương, hắn liếc mắt nhìn lướt qua Diễm Uyên Tiên Vương, sau đó ánh mắt lập tức di chuyển về phía Chiến Đài cổ. Lúc này, hắn lo lắng nhất chính là Quân Mộng Trần. 

 

- Sư huynh không cần lo lắng cho ta. 

 

Quân Mộng Trần liếc mắt nhìn lướt qua phía Tần Vấn Thiên, trên người của hắn có Thần Thánh Quang Huy đáng sợ, bóng của một vị chiến thần đáng sợ đứng sau lưng hắn giống như là vị thần bảo vệ vậy. Cơ thể Quân Mộng Trần ngồi dựa vào thân thể của vị kia, mắt nhắm chặt. 

 

 

 

 

   

 

- Có độc! 

 

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều cực kỳ hoảng sợ? Toàn thân của Quân Mộng Trần biến thành màu đen, hơn nữa tất cả máu độc đã xuyên qua áo giáp đi vào thân thể của hắn, mọi người cũng không rõ sẽ xảy ra chuyện gì. 

 

Gần như đồng thời, phân thân của người thanh niên vừa hiện ra ở bên cạnh đã đánh ra một chưởng, chưởng ấn máu màu đen cực lớn trực tiếp khắc trên người Quân Mộng Trần, đánh bay thân thể của Quân Mộng Trần, đồng thời khiến máu độc xâm nhập càng thêm mãnh liệt. 

 

Tất cả những điều này, đều phát sinh trong chớp mắt, nhanh đến mức mọi người căn bản không kịp suy nghĩ. 

 

- Ầm. 

 

Ở trong trận doanh của Vân Châu thành, thân thể của Tần Vấn Thiên và Tử Tình Hiên đột nhiên đứng lên, cả người phóng ra một cảm giác âm hàn mãnh liệt, đôi mắt của Tần Vấn Thiên toát ra sự sắc bén đáng sợ, thậm chí có ý muốn di động. 

 

- Diễm Uyên Tiên Vương! 

 

Tần Vấn Thiên thấy trên người Quân Mộng Trần có máu độc, lập tức hiểu rõ vì sao Diễm Uyên Tiên Vương sẽ để người này ra tay. Người thanh niên lên đài chiến đấu này chính là người am hiểu về độc thuật, hơn nữa còn là máu độc cường đại, căn bản khó có thể phòng bị. Hắn có thể ngưng tụ máu độc thành phân thân, bất kỳ ai chiến đấu với hắn nếu trước khi chiến không hiểu rõ năng lực đối phương đều dễ dàng trúng chiêu, chỉ cần đánh trúng hắn sẽ lập tức trúng độc. 

 

Diễm Uyên Tiên Vương để người thanh niên này xuất chiến, rõ ràng là muốn mạng của Quân Mộng Trần chứ không phải là đơn giản muốn đánh bại hắn. 

 

Điều làm cho Tần Vấn Thiên phẫn nộ chính là người mà Diễm Uyên Tiên Vương căm ghét là Tần Vấn Thiên hắn, trước đây Quân Mộng Trần chỉ chống đối châm chọc Diễm Uyên Tiên Vương, bởi vậy mà trong lòng hắn ghi hận, khi Quân Mộng Trần liên tục chiến đấu hắn mời một nhân vật đại năng cùng thế hệ, nhờ đối phương sai đệ tử ra tay. 

 

- Mộng Trần mau chịu thua đi. 

 

Tần Vấn Thiên nhìn về phía Chiến Đài cổ, quát. Chỉ thấy lúc này Quân Mộng Trần bò từ dưới đất dậy, máu trong người hắn dường như đều muốn đông lại, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều muốn thối rữa, cuối cùng trong cơ thể dường như rỗng tuếch, không có cách nào phát động lực lượng. 

 

- Không... 

 

Quân Mộng Trần trong mắt lộ ra ánh sáng đáng sợ, đó là một loại chấp niệm, nhìn chằm chằm vào người thanh niên phía trước đang bước từng bước về phía hắn. 

 

Toàn thân người thanh niên này đều là máu, bàn tay tối tăm giơ lên, lực lượng hủy diệt đáng sợ tập trung lại, bước từng bước về phía Quân Mộng Trần đang ngồi trên Cổ Chiến Thiên. 

 

- Mộng Trần, buông tha trận chiến này ngươi vẫn còn có cơ hội đi tiếp. 

 

Tần Vấn Thiên lớn tiếng mắng. Dưới tình huống thân trúng kịch độc thế này, Quân Mộng Trần sẽ chiến đấu thế nào đây, người thanh niên kia thật sự sẽ ra tay độc ác giết chết hắn. 

 

- Tuyệt đối không. 

 

Trong mắt của Quân Mộng Trần lộ ra ý niệm điên cuồng. 

 

- Xem ra lời nói của ta lại thật sự ứng nghiệm rồi, thật sự phải chết ở trên chiến đài rồi. 

 

Chu Vũ của Chiến Thiên Tiên Phủ cười lạnh nói. 

 

Giọng nói này lập tức chọc giận Tần Vấn Thiên, ánh mắt của hắn quay qua, nhìn chằm chằm vào Chu Vũ. Chỉ thấy khóe miệng của đối phương cong lên, thần sắc có chút hả hê, bộ dạng xem náo nhiệt, dường như hận không thể lập tức giết chết Quân Mộng Trần. 

 

- Ngươi nói cái gì? 

 

Tần Vấn Thiên bước về phía trước, những tiếng động ầm ầm cực lớn vang lên, không ít bàn rượu trực tiếp nổ tung. Chu Vũ đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, hắn có cảnh giới Thiên Tượng bát trọng, sao phải sợ hãi Tần Vấn Thiên. 

 

- Ha hả. Bây giờ còn không cho người ta nói sao. Trận chiến này, hắn sẽ thành người chết, ngươi cũng không chắc sống thêm bao lâu đâu, vẫn còn không thức thời tiếp tục cuồng vọng tự cao tự đại, đến giờ này còn không biết chịu thua. 

 

Ở trên Chiến Đài cổ ngồi uống rượu tràn ngập lạnh giá âm hàn. 

 

Tiếng ầm ầm đáng sợ không ngừng vang lên, không chỉ Tần Vấn Thiên, Tử Tình Hiên mà Mộ Nham cũng phẫn nộ, trong lúc nhất thời, tiệc rượu trong Vân Châu trận doanh lập tức hỗn loạn không chịu nổi. 

 

- Láo xược. 

 

Một tiếng hét lớn truyền đến, giống như sấm sét giữa trời quang, trong đầu Tần Vấn Thiên bị giọng nói này làm chấn động. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, thân thể của Tử Tình Hiên và Mộ Nham cũng run lên, lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diễm Uyên Tiên Vương: 

 

- Nơi này là Tiên yến của Đông Thánh Tiên môn, trên yến hội mà các ngươi lại to gan càn rỡ như vậy, trong mắt có còn Đông Thánh Tiên môn này hay không. Các ngươi muốn chết sao? 

 

Trong lòng Tần Vấn Thiên lạnh thấu xương, hắn liếc mắt nhìn lướt qua Diễm Uyên Tiên Vương, sau đó ánh mắt lập tức di chuyển về phía Chiến Đài cổ. Lúc này, hắn lo lắng nhất chính là Quân Mộng Trần. 

 

- Sư huynh không cần lo lắng cho ta. 

 

Quân Mộng Trần liếc mắt nhìn lướt qua phía Tần Vấn Thiên, trên người của hắn có Thần Thánh Quang Huy đáng sợ, bóng của một vị chiến thần đáng sợ đứng sau lưng hắn giống như là vị thần bảo vệ vậy. Cơ thể Quân Mộng Trần ngồi dựa vào thân thể của vị kia, mắt nhắm chặt.