Lệ khí trên người Lệ rất nặng, ma khí cuồn cuộn giống như mặc một áo giáp ma đạo trên người, giống như một vị Ma Vương cực kỳ đáng sợ.
Cơ thể hắn run lên, đài chiến đấu nổ vang, trường thương trong tay trực tiếp đâm ra giống như tia chớp đen, tuy còn cách Vô Bi một đoạn nữa, nhưng đám người lại nhìn thấy thanh ma thương màu đen của hắn giống như trực tiếp xuyên qua hư không, không thấy không gian kịch liệt lại mang theo uy lực kinh người trực tiếp đâm tới, không có loạn lưu cuồng bạo, giống như trong thiên địa chỉ có duy nhất thanh trường thương này, tất cả lực lượng ma quỷ đều tập trung trên thân nó.
Vô Bi đánh ra đại chưởng ấn màu vàng kim nhanh như tia chớp, trong nháy mắt cùng thương pháp va chạm, chỉ nghe thấy tiếng nổ vang trời, trong nháy mắt khi trường thương đâm vào chưởng ấn kia lại khiến cho chưởng ấn màu vàng kim vỡ nát. Trường thương tiếp tục đâm xuyên qua, trực tiếp đâm lên cơ thể của Vô Bi.
- Lực công kích của tu sĩ ma đạo mạnh hơn một chút. Bọn họ tu hành càng khó khăn hơn. Người tu ma bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi vào ma đạo, vạn kiếp bất phục, trở thành một công cụ chém giết, mất đi lý trí, thậm chí tự nổ bỏ mạng, số lượng người tu ma cực kỳ ít.
Rất nhiều người nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vô Bi. Hắn giận dữ gầm lên, các Phật Đà xuất hiện cùng lúc đánh ra đại chưởng ấn, đánh nát trường thương.
Nhưng lại chỉ thấy ánh sáng ngập trời bao quanh phía trên người Lệ, cơ thể hắn giống như tăng vọt, hóa thành ma đầu, tinh thần lập lòe, hư không xuất hiện ánh sáng của Tinh Tượng, giống như có Cổ Ma đầu xuất hiện, tay hắn cầm trường thương khuấy động đất trời, xung quanh thiên địa hàng có ngàn vạn thanh trường thương lao nhanh giận dữ.
Lệ bước chân ra, vô cùng mạnh mẽ, vẻ mặt của hắn lạnh lẽo, không một tiếng động, lại đâm ra một thương, nhưng trong nháy mắt khi đâm ra thương này, trong hư không vô số ma quang tụ lại, hóa thành ma thương ngập trời, cùng lúc trên bầu trời giống như có ngàn vạn ma thương mãnh liệt xông về phía Vô Bi.
Trong miệng Vô Bi điên cuồng phát ra phật âm, hội tụ ánh sáng vô lượng, kim thân Phật Đà, phòng ngự vô song, nhưng Lệ liên tục công kích mãnh liệt, ma đầu giẫm lên kim thân, trường thương khuấy động bầu trời, tiếng nổ không ngừng vang lên, muôn vàn sát phạt, kim thân bị nghiền nát.
- Cuồng bạo, đây là công kích đặc biệt của ma đầu, bọn họ am hiểu nhất chính là công kích cuồng bạo, mãi không ngừng nghỉ, cho đến khi đánh bại ngươi mới thôi.
Có người mở miệng khen.
- Không hổ danh là đệ tử của Bất Bại Ma Vương, lợi hại. Đông Thánh Đình bệ hạ lựa chọn Hoa Thái Hư cùng với Lệ nhất định có thâm ý, hai người bọn họ trà trộn là hai cường đại, quá nguy hiểm, đối với một số nhân vật thiên kiêu đến từ mười ba châu của Đông Thánh này là một thử thách to lớn, muốn đột phá hai người bọn họ rất khó.
Có nhân vật Tiên Vương mỉm cười nói, ánh mắt của Đông Thánh Đình sáng quắc, người hắn lựa chọn, đều là cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng, hơn nữa danh tiếng bên trong của bọn họ vô cùng vang dội.
Cuối cùng Vô Bi lại bị đánh bại, tăng nhân khổ hạnh cường đại của Tây Mạc Châu vì thua hai trận nên bị loại ra khỏi cuộc.
Không phải hắn không cường đại, chỉ là hiện tại chiến trường cổ này đã không còn kẻ yếu, hai đối thủ của hắn đều rất đáng sợ.
- Diêm Tử Mặc của Kiềm Châu, đến lượt ngươi rồi, vẫn còn một cơ hội lần này.
Đông Thánh Đình nhìn thấy hai người đi xuống chiến đài, cao giọng nói.
Trước đó Diêm Tử Mặc đã thua một trận, hắn thua bởi đệ nhất Càn châu Diệp Thiên Trần, Diệp Thiên Trần có danh tiếng cực kỳ lớn.
Vì thế trận này khi đến lượt hắn, hắn có được quyền chủ động, trước đó người khác không thể khiêu chiến với hắn.
Nhưng lúc này cũng là lần cơ hội cuối cùng của hắn, chỉ có khiêu chiến thắng lợi, không cho phép khiêu chiến thất bại, hoặc là đánh một trận với người chưa từng đánh, người như vậy chỉ có một người cuối cùng, chính là Hoa Thái Hư.
Áp lực của Diêm Tử Mặc càng lớn hơn.
Hắn thật sự không biết ai có thể khiêu chiến được, hiện tại kẻ chiến thắng lần lượt gồm có: Cô Tô Thiên Kỳ, Vũ Vương, Quân Mộng Trần, Tần Vấn Thiên, Tử Tĩnh Hiên, Diệp Thiên Trần, Thương Ngạo Ly, Độc Cô Tây Sơn, Thái Tháp, Lệ, Mạc Vấn.
Mười một cường giả, hắn nhất định phải thắng một trong số những người đó mới được.
Dù sao mười một người này cũng không phải đều có thể tiến vào vòng trong.
Tử Tĩnh Hiên bước lên Chiến Đài cổ, ánh sáng rực rỡ của thần ưng phóng ra, giờ khắc khai chiến, vô tận thần ưng giang cánh ngợp trời, gào thét điên cuồng giết tới. Tử Tĩnh Hiên giống như hơi giận dữ, Diêm Tử Mặc này lựa chọn nàng trong số mười một người, là cho rằng nàng yếu đuối sao? Thế là nàng trực tiếp phát ra lực công phạt cường đại, không ngừng công kích điên cuồng, nhấn chìm Diêm Tử Mặc.
Cuộc chiến cuối cùng, Diêm Tử Mặc bại trận bị loại ra khỏi cuộc.
Sau đó đệ nhất Nham châu Phách Sơn xuất chiến, trước đó Bá Phách đã thua Thương Ngạo Ly, cũng giống như vậy đây là lần cơ hội cuối cùng của hắn, nhất định phải thắng.
Hắn lựa chọn Thái Tháp của Thiên Thần tộc, rất đáng tiếc hắn căn bản không động được cường giả của Thiên Thần tộc. Tu hành của hắn và Thái Tháp hơi tương tự, công phạt, phòng ngự cường đại, giống như một ngọn núi cổ, nhưng Thái Tháp giống như thiên thần, giống như thần linh hạ phàm đàn áp đánh bại hắn.
Sau khi Diêm Tử Mặc đệ nhất Kiềm Châu bị đánh bại, Phách Sơn đệ nhất Nham Châu bị loại, chiến đấu tàn khốc như vậy tưởng chừng như điên cuồng mất trí.
Sau đó Việt Châu đệ nhất thiên kiêu Cô Hồng xuất chiến, lên đánh một trận, hắn bại bởi Cô Độc Tây Sơn, Xích Dương châu đệ nhất thiên kiêu Cô Độc Tây Sơn.
Trận chiến này lúc Cô Hồng lướt mắt nhìn những người có thể khiêu chiến, trong lòng lại không có được niềm tin chiến thắng, vết xe đổ trước mặt hắn, hai đại đệ nhất thiên kiêu liên tục bị loại.
Cô Hồng lựa chọn Diệp Thiên Trần đệ nhất Càn Châu.
Đương nhiên Diệp Thiên Trần khó chịu, sau khi bước lên Chiến Đài cổ, kiếm khí kinh thiên, thân hình giống như ảnh, phóng ra kiếm pháp kinh thiên, trực tiếp bao phủ Cô Hồng đến vực sâu chết chóc, từng chiêu đoạt mạng, Cô Hồng chịu thua.
Ba nhân vật đệ nhất thiên kiêu liên tục thua trận, đều bị loại.
Lệ khí trên người Lệ rất nặng, ma khí cuồn cuộn giống như mặc một áo giáp ma đạo trên người, giống như một vị Ma Vương cực kỳ đáng sợ.
Cơ thể hắn run lên, đài chiến đấu nổ vang, trường thương trong tay trực tiếp đâm ra giống như tia chớp đen, tuy còn cách Vô Bi một đoạn nữa, nhưng đám người lại nhìn thấy thanh ma thương màu đen của hắn giống như trực tiếp xuyên qua hư không, không thấy không gian kịch liệt lại mang theo uy lực kinh người trực tiếp đâm tới, không có loạn lưu cuồng bạo, giống như trong thiên địa chỉ có duy nhất thanh trường thương này, tất cả lực lượng ma quỷ đều tập trung trên thân nó.
Vô Bi đánh ra đại chưởng ấn màu vàng kim nhanh như tia chớp, trong nháy mắt cùng thương pháp va chạm, chỉ nghe thấy tiếng nổ vang trời, trong nháy mắt khi trường thương đâm vào chưởng ấn kia lại khiến cho chưởng ấn màu vàng kim vỡ nát. Trường thương tiếp tục đâm xuyên qua, trực tiếp đâm lên cơ thể của Vô Bi.
- Lực công kích của tu sĩ ma đạo mạnh hơn một chút. Bọn họ tu hành càng khó khăn hơn. Người tu ma bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi vào ma đạo, vạn kiếp bất phục, trở thành một công cụ chém giết, mất đi lý trí, thậm chí tự nổ bỏ mạng, số lượng người tu ma cực kỳ ít.
Rất nhiều người nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vô Bi. Hắn giận dữ gầm lên, các Phật Đà xuất hiện cùng lúc đánh ra đại chưởng ấn, đánh nát trường thương.
Nhưng lại chỉ thấy ánh sáng ngập trời bao quanh phía trên người Lệ, cơ thể hắn giống như tăng vọt, hóa thành ma đầu, tinh thần lập lòe, hư không xuất hiện ánh sáng của Tinh Tượng, giống như có Cổ Ma đầu xuất hiện, tay hắn cầm trường thương khuấy động đất trời, xung quanh thiên địa hàng có ngàn vạn thanh trường thương lao nhanh giận dữ.
Lệ bước chân ra, vô cùng mạnh mẽ, vẻ mặt của hắn lạnh lẽo, không một tiếng động, lại đâm ra một thương, nhưng trong nháy mắt khi đâm ra thương này, trong hư không vô số ma quang tụ lại, hóa thành ma thương ngập trời, cùng lúc trên bầu trời giống như có ngàn vạn ma thương mãnh liệt xông về phía Vô Bi.
Trong miệng Vô Bi điên cuồng phát ra phật âm, hội tụ ánh sáng vô lượng, kim thân Phật Đà, phòng ngự vô song, nhưng Lệ liên tục công kích mãnh liệt, ma đầu giẫm lên kim thân, trường thương khuấy động bầu trời, tiếng nổ không ngừng vang lên, muôn vàn sát phạt, kim thân bị nghiền nát.
- Cuồng bạo, đây là công kích đặc biệt của ma đầu, bọn họ am hiểu nhất chính là công kích cuồng bạo, mãi không ngừng nghỉ, cho đến khi đánh bại ngươi mới thôi.
Có người mở miệng khen.
- Không hổ danh là đệ tử của Bất Bại Ma Vương, lợi hại. Đông Thánh Đình bệ hạ lựa chọn Hoa Thái Hư cùng với Lệ nhất định có thâm ý, hai người bọn họ trà trộn là hai cường đại, quá nguy hiểm, đối với một số nhân vật thiên kiêu đến từ mười ba châu của Đông Thánh này là một thử thách to lớn, muốn đột phá hai người bọn họ rất khó.
Có nhân vật Tiên Vương mỉm cười nói, ánh mắt của Đông Thánh Đình sáng quắc, người hắn lựa chọn, đều là cảnh giới Thiên Tượng ngũ trọng, hơn nữa danh tiếng bên trong của bọn họ vô cùng vang dội.
Cuối cùng Vô Bi lại bị đánh bại, tăng nhân khổ hạnh cường đại của Tây Mạc Châu vì thua hai trận nên bị loại ra khỏi cuộc.
Không phải hắn không cường đại, chỉ là hiện tại chiến trường cổ này đã không còn kẻ yếu, hai đối thủ của hắn đều rất đáng sợ.
- Diêm Tử Mặc của Kiềm Châu, đến lượt ngươi rồi, vẫn còn một cơ hội lần này.
Đông Thánh Đình nhìn thấy hai người đi xuống chiến đài, cao giọng nói.
Trước đó Diêm Tử Mặc đã thua một trận, hắn thua bởi đệ nhất Càn châu Diệp Thiên Trần, Diệp Thiên Trần có danh tiếng cực kỳ lớn.
Vì thế trận này khi đến lượt hắn, hắn có được quyền chủ động, trước đó người khác không thể khiêu chiến với hắn.
Nhưng lúc này cũng là lần cơ hội cuối cùng của hắn, chỉ có khiêu chiến thắng lợi, không cho phép khiêu chiến thất bại, hoặc là đánh một trận với người chưa từng đánh, người như vậy chỉ có một người cuối cùng, chính là Hoa Thái Hư.
Áp lực của Diêm Tử Mặc càng lớn hơn.
Hắn thật sự không biết ai có thể khiêu chiến được, hiện tại kẻ chiến thắng lần lượt gồm có: Cô Tô Thiên Kỳ, Vũ Vương, Quân Mộng Trần, Tần Vấn Thiên, Tử Tĩnh Hiên, Diệp Thiên Trần, Thương Ngạo Ly, Độc Cô Tây Sơn, Thái Tháp, Lệ, Mạc Vấn.
Mười một cường giả, hắn nhất định phải thắng một trong số những người đó mới được.
Dù sao mười một người này cũng không phải đều có thể tiến vào vòng trong.
Tử Tĩnh Hiên bước lên Chiến Đài cổ, ánh sáng rực rỡ của thần ưng phóng ra, giờ khắc khai chiến, vô tận thần ưng giang cánh ngợp trời, gào thét điên cuồng giết tới. Tử Tĩnh Hiên giống như hơi giận dữ, Diêm Tử Mặc này lựa chọn nàng trong số mười một người, là cho rằng nàng yếu đuối sao? Thế là nàng trực tiếp phát ra lực công phạt cường đại, không ngừng công kích điên cuồng, nhấn chìm Diêm Tử Mặc.
Cuộc chiến cuối cùng, Diêm Tử Mặc bại trận bị loại ra khỏi cuộc.
Sau đó đệ nhất Nham châu Phách Sơn xuất chiến, trước đó Bá Phách đã thua Thương Ngạo Ly, cũng giống như vậy đây là lần cơ hội cuối cùng của hắn, nhất định phải thắng.
Hắn lựa chọn Thái Tháp của Thiên Thần tộc, rất đáng tiếc hắn căn bản không động được cường giả của Thiên Thần tộc. Tu hành của hắn và Thái Tháp hơi tương tự, công phạt, phòng ngự cường đại, giống như một ngọn núi cổ, nhưng Thái Tháp giống như thiên thần, giống như thần linh hạ phàm đàn áp đánh bại hắn.
Sau khi Diêm Tử Mặc đệ nhất Kiềm Châu bị đánh bại, Phách Sơn đệ nhất Nham Châu bị loại, chiến đấu tàn khốc như vậy tưởng chừng như điên cuồng mất trí.
Sau đó Việt Châu đệ nhất thiên kiêu Cô Hồng xuất chiến, lên đánh một trận, hắn bại bởi Cô Độc Tây Sơn, Xích Dương châu đệ nhất thiên kiêu Cô Độc Tây Sơn.
Trận chiến này lúc Cô Hồng lướt mắt nhìn những người có thể khiêu chiến, trong lòng lại không có được niềm tin chiến thắng, vết xe đổ trước mặt hắn, hai đại đệ nhất thiên kiêu liên tục bị loại.
Cô Hồng lựa chọn Diệp Thiên Trần đệ nhất Càn Châu.
Đương nhiên Diệp Thiên Trần khó chịu, sau khi bước lên Chiến Đài cổ, kiếm khí kinh thiên, thân hình giống như ảnh, phóng ra kiếm pháp kinh thiên, trực tiếp bao phủ Cô Hồng đến vực sâu chết chóc, từng chiêu đoạt mạng, Cô Hồng chịu thua.
Ba nhân vật đệ nhất thiên kiêu liên tục thua trận, đều bị loại.