Thái Cổ Thần Vương

Chương 971: - Thập cường (1)



 

 

 

 

 

 

Một khắc này, hình ảnh của Quân Mộng Trần càng trở nên cao lớn hơn, 

 

Một kích, tay đứt, lăn xuống khỏi đài chiến đấu. 

 

Khôi giáp vương giả trên người Quân Mộng Trần biến mất, hắn ngưng mắt nhìn về phía Thương Ngạo Ly, nói một cách rất kiêu ngạo: 

 

- Không chịu nổi một kích, ngươi cũng xứng khiêu khích ta sao. 

 

Dứt lời, hắn trở lại vị trí, an tĩnh ngồi xuống. 

 

Giống như đánh bại Thương Ngạo Ly, căn bản không phải chuyện gì đáng kiêu ngạo cả. 

 

- Chỉ còn lại mười một người mạnh, kém một người nữa là thập cường sinh ra, ba người Quân Mộng Trần hẳn là sẽ không ai khiêu khích. 

 

Trong lòng mọi người nghĩ tới, mà trong bữa tiệc, Đông Thánh Đình nhìn thật sâu Lưu Ly công chúa bên cạnh một cái, Lưu Ly công chúa này đúng là danh bất hư truyển, cách cục của các thiên kiêu này bị nàng nói trúng. 

 

Trên cổ chiến đài, lại là một hồi yên tĩnh, mười một vị cường giả, tất cả đều giữ yên lặng, giống như sự việc này không liên quan đến mình. 

 

Không có người nào chủ động đi khiêu khích người khác cả, dù sao, đây đã là cuộc chiến của mười người mạnh nhất rồi, không có ai nắm chắc tuyệt đối là có thể chiến thắng người khác, tất cả đều rất cẩn thận. 

 

Một lần đợi này lại là rất lâu. 

 

Cuối cùng, trên thân một người có hơi thở chấn động, dường như đã có chút không chịu nổi. 

 

Người này chính là đứng thứ nhất Xích Dương Châu, Độc Cô Tây Sơn. 

 


Trong mắt Đông Thánh Đình ánh sáng càng tăng lên, lẩm bẩm, nói nhỏ: 

 

- Ánh mắt công chúa thất độc đáo, nghe nói Lưu Ly công chúa có thể nhìn xem vận mệnh, quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng lẽ, công chúa có thể đoán ra tam giáp? 

 

- Lấy tinh thần để suy diễn số mệnh, cũng chỉ là một loại trong hang nghìn hang vạn võ đạo, cũng không phải tiên tri, không có người có thể biết được hết tất cả, tam giáp, ta không thể nào đoán ra được. 

 

Lưu Ly công chúa bình tĩnh nói. 

 

Trên cổ chiến đài, Độc Cô Tây Sơn khí thế như ẩn như hiện, hắn là thiên kiêu của Xích Dương Châu, tu hành liệt diễm lực, công pháp cuồng bạo, mà công pháp tu sĩ tu luyện sẽ ảnh hưởng đến tính cách của tu sĩ đó, ví dụ như tu sĩ tu luyện công pháp âm độc, hắn cũng sẽ dần dần trở nên âm độc, hay người tu hành công pháp băng hàn, khí chất cả người cũng sẽ nội liễm giống như một khối băng, đây là nhận thức bình thường. 

 

- Chờ đợi như vậy có ý nghĩa gì chứ, Mạc Vấn, ta đứng thứ nhất Xích Dương châu, ngươi đứng thứ nhất Thái Âm châu, lực lượng tu hành hoàn toàn trái ngược nhau, ta và ngươi chiến sao? 

 

Độc Cô Tây Sơn mở miệng nói với Mạc Vấn. 

 

Mạc Vấn thân hình thon gầy, vóc người hoàn mỹ, giống như một mỹ nhân lạnh lành, nhưng trong chiến đấu uy lực thật kinh người. 

 

Nàng bước chân đi ra, nhẹ nhàng như bông tuyết rơi, ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Tây Sơn, nếu Độc Cô Tây Sơn muốn đánh một trận thì nàng chỉ có thể ứng chiến mà thôi. 

 

Trên thân hai người khí thế phóng ra ngoài, một bên nóng bỏng, một bên lạnh thấu xương. 

 

Khí thế của Độc Cô Tây Sơn vô cùng nóng bỏng, dường như muốn thiêu đốt toàn bộ thiên địa, hư không cũng đỏ hẳn lên. 

 

Khí thế của Mạc Vấn thì vô cùng rét lạnh, băng sương lan tràn dường như muốn đóng băng cả thiên địa vậy. 

 

Hai người còn chưa chính thức giao phong, chỉ thấy hai cỗ khí thế một nóng một lạnh trong hư không luân phiên hội tụ,cực kỳ đáng sợ, cuối cùng mơ hồ còn có tiếng vang xuy xuy, mọi người chỉ thấy trên cổ chiến đài phân ra hai khoảng hư không, một bên hư không thì nóng bỏng như lửa, một bên thì rét lạnh như băng sương. 

 

Hai loại khí thế càng ngày càng mạnh va chạm cùng nhau. 

 

Bước chân của Độc Cô Tây Sơn cùng với Mạc Vấn từng bước một đi về phía đối phương. 

 

Hư không phía Độc Cô Tây Sơn xuất hiện vòng quay ngọn lửa, có liệt diễm vô cùng nóng bỏng xuất hiện trong đó, trong tay của hắn cũng là vòng quay ngọn lửa có thể đốt diệt tất cả. 

 


Hư không phía Mạc Vấn, có nữ thần băng sương cầm rong tay trường mâu thủ hộ tại chỗ kia. 

 

Oanh! 

 

Ở bên trong vòng quay liệt diễm, đột nhiên có vô tận liệt diễm giống như hỏa long nổ bắn ra, hóa thành từng chùm tia sáng giết về phía Mạc Vấn, băng sương nữ thần chỗ hư không phía Mạc Vấn cầm trong tay trường mâu đâm ra, thiên địa đóng băng, xuất hiện băng, dường như cũng muốn đóng băng cả liệt diễm lại, âm thanh xuy xuy không ngừng vang lên. 

 

Cuối cùng thân thể Độc Cô Tây Sơn cũng lao ra, vòng quay liệt diễm trong tay xẹt qua không gian, hư không xuất hiện một đạo phong hỏa luân, liệt diễm cũng chặt đứt hư không, cắt rách băng sương, trực tiếp đánh về phía Mạc Vấn. 

 

Trường mâu trong tay Mạc Vấn chợt đam ra, tinh chuẩn vô cùng, trực tiếp đánh trúng phong hỏa luân, ngọn lửa nổ tung, vòng quay bể tan tành. 

 

Nhưng mà lại thấy Độc Cô Tây Sơn điên cuồng tấn công, vô tận phong hỏa luân mang theo vết rách hư không xuy xuy vang lên, đánh thẳng về phía Mạc Vấn, trong một khoảnh khắc hàn băng bị hủy diệt, ánh sáng ngọn lửa ăn mòn ùn ùn kéo đến. 

 

Cả người Mạc Vấn phủ thêm áo choàng băng tuyết, tóc nàng dài như băng sương, phía sau có hư ảnh xuất hiện như hóa thành Băng tuyết nữ thần, chỉ thấy tay nàng cầm trường mâu hàn băng, thân ảnh nhoáng lên, trong phút chốc, phiến hư không băng sương này xuất hiện vô số thân ảnh Băng tuyết nữ thần, theo Mạc Vấn động, trong tay các nàng cầm băng tuyết trường mâu đồng thời đánh ra, một con sông băng sương dài hẹp đáng sợ lao thẳng ra, hai loại lực lương trong hư không không ngừng va chạm giao tranh. 

 

Tất cả mọi thứ đều ibij phá hủy. 

 

Thân thể Mạc Vấn đánh về phía Độc Cô Tây Sơn, hư ảnh phía sau nàng phóng ra ánh sáng thần thánh bao phủ nàng, chỉ trong nháy mắt nàng đã hiện ra ở trước người Độc Cô Tây Sơn. 

 

- Ngươi muốn chết. 

 

Độc Cô Tây Sơn quát lạnh một tiếng, trên người phóng ra tia sáng nóng bỏng vô tận, cả người dường như hóa thân thành liệt diễm, có thể đốt cháy tất cả, trong cơ thể hắn có thanh âm vù vù truyền ra, như có luồng khí lưu cuồn cuộn nóng bỏng đáng sợ bắt đầu khởi động, bàn tay đáng ra, vòng quay đồ án hủy diệt hết tất cả đánh thẳng tới chỗ Mạc Vấn, ngọn lửa kinh khủng kia thật sự có thể đốt hết cả thiên địa. 

 

Song giờ khắc này, trên người Mạc Vấn phóng ra một luồng rét lạnh cực hạn, giống như hàn vương hang lâm đến đây, pho tượng Băng tuyết nữ thần kia thủ hộ cho nàng, vì nàng phủ thêm ánh sáng thần thánh, bất tử bất diệt, liệt diễm không đến gần, ngọn lửa điên cuồng đáng thẳng vào ánh sáng băng tuyết, nhưng không có cách nào đột phá được, mà trường mâu của Mạc Vấn đã đánh tới. 

 

Vẻ mặt Độc Cô Tây Sơn kinh hãi, nhìn thân ảnh Mạc Vấn như một thần linh, vòng quay đáng sợ ngăn cản ở phía trước nhưng bị trường mâu trực tiếp đâm trúng, ngay sau đó bị đóng băng, răng rắc một tiếng đã bể tan tành, thân thể hắn cũng dần dần bị đông lại vì hàn băng, cả một cánh tay đã bị đong băng. 

 

- Ta nhận thua. 

 

 

 

 

   

 

 

 

 

 

Một khắc này, hình ảnh của Quân Mộng Trần càng trở nên cao lớn hơn, 

 

Một kích, tay đứt, lăn xuống khỏi đài chiến đấu. 

 

Khôi giáp vương giả trên người Quân Mộng Trần biến mất, hắn ngưng mắt nhìn về phía Thương Ngạo Ly, nói một cách rất kiêu ngạo: 

 

- Không chịu nổi một kích, ngươi cũng xứng khiêu khích ta sao. 

 

Dứt lời, hắn trở lại vị trí, an tĩnh ngồi xuống. 

 

Giống như đánh bại Thương Ngạo Ly, căn bản không phải chuyện gì đáng kiêu ngạo cả. 

 

- Chỉ còn lại mười một người mạnh, kém một người nữa là thập cường sinh ra, ba người Quân Mộng Trần hẳn là sẽ không ai khiêu khích. 

 

Trong lòng mọi người nghĩ tới, mà trong bữa tiệc, Đông Thánh Đình nhìn thật sâu Lưu Ly công chúa bên cạnh một cái, Lưu Ly công chúa này đúng là danh bất hư truyển, cách cục của các thiên kiêu này bị nàng nói trúng. 

 

Trên cổ chiến đài, lại là một hồi yên tĩnh, mười một vị cường giả, tất cả đều giữ yên lặng, giống như sự việc này không liên quan đến mình. 

 

Không có người nào chủ động đi khiêu khích người khác cả, dù sao, đây đã là cuộc chiến của mười người mạnh nhất rồi, không có ai nắm chắc tuyệt đối là có thể chiến thắng người khác, tất cả đều rất cẩn thận. 

 

Một lần đợi này lại là rất lâu. 

 

Cuối cùng, trên thân một người có hơi thở chấn động, dường như đã có chút không chịu nổi. 

 

Người này chính là đứng thứ nhất Xích Dương Châu, Độc Cô Tây Sơn. 

 

Trong mắt Đông Thánh Đình ánh sáng càng tăng lên, lẩm bẩm, nói nhỏ: 

 

- Ánh mắt công chúa thất độc đáo, nghe nói Lưu Ly công chúa có thể nhìn xem vận mệnh, quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng lẽ, công chúa có thể đoán ra tam giáp? 

 

- Lấy tinh thần để suy diễn số mệnh, cũng chỉ là một loại trong hang nghìn hang vạn võ đạo, cũng không phải tiên tri, không có người có thể biết được hết tất cả, tam giáp, ta không thể nào đoán ra được. 

 

Lưu Ly công chúa bình tĩnh nói. 

 

Trên cổ chiến đài, Độc Cô Tây Sơn khí thế như ẩn như hiện, hắn là thiên kiêu của Xích Dương Châu, tu hành liệt diễm lực, công pháp cuồng bạo, mà công pháp tu sĩ tu luyện sẽ ảnh hưởng đến tính cách của tu sĩ đó, ví dụ như tu sĩ tu luyện công pháp âm độc, hắn cũng sẽ dần dần trở nên âm độc, hay người tu hành công pháp băng hàn, khí chất cả người cũng sẽ nội liễm giống như một khối băng, đây là nhận thức bình thường. 

 

- Chờ đợi như vậy có ý nghĩa gì chứ, Mạc Vấn, ta đứng thứ nhất Xích Dương châu, ngươi đứng thứ nhất Thái Âm châu, lực lượng tu hành hoàn toàn trái ngược nhau, ta và ngươi chiến sao? 

 

Độc Cô Tây Sơn mở miệng nói với Mạc Vấn. 

 

Mạc Vấn thân hình thon gầy, vóc người hoàn mỹ, giống như một mỹ nhân lạnh lành, nhưng trong chiến đấu uy lực thật kinh người. 

 

Nàng bước chân đi ra, nhẹ nhàng như bông tuyết rơi, ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Tây Sơn, nếu Độc Cô Tây Sơn muốn đánh một trận thì nàng chỉ có thể ứng chiến mà thôi. 

 

Trên thân hai người khí thế phóng ra ngoài, một bên nóng bỏng, một bên lạnh thấu xương. 

 

Khí thế của Độc Cô Tây Sơn vô cùng nóng bỏng, dường như muốn thiêu đốt toàn bộ thiên địa, hư không cũng đỏ hẳn lên. 

 

Khí thế của Mạc Vấn thì vô cùng rét lạnh, băng sương lan tràn dường như muốn đóng băng cả thiên địa vậy. 

 

Hai người còn chưa chính thức giao phong, chỉ thấy hai cỗ khí thế một nóng một lạnh trong hư không luân phiên hội tụ,cực kỳ đáng sợ, cuối cùng mơ hồ còn có tiếng vang xuy xuy, mọi người chỉ thấy trên cổ chiến đài phân ra hai khoảng hư không, một bên hư không thì nóng bỏng như lửa, một bên thì rét lạnh như băng sương. 

 

Hai loại khí thế càng ngày càng mạnh va chạm cùng nhau. 

 

Bước chân của Độc Cô Tây Sơn cùng với Mạc Vấn từng bước một đi về phía đối phương. 

 

Hư không phía Độc Cô Tây Sơn xuất hiện vòng quay ngọn lửa, có liệt diễm vô cùng nóng bỏng xuất hiện trong đó, trong tay của hắn cũng là vòng quay ngọn lửa có thể đốt diệt tất cả. 

 

Hư không phía Mạc Vấn, có nữ thần băng sương cầm rong tay trường mâu thủ hộ tại chỗ kia. 

 

Oanh! 

 

Ở bên trong vòng quay liệt diễm, đột nhiên có vô tận liệt diễm giống như hỏa long nổ bắn ra, hóa thành từng chùm tia sáng giết về phía Mạc Vấn, băng sương nữ thần chỗ hư không phía Mạc Vấn cầm trong tay trường mâu đâm ra, thiên địa đóng băng, xuất hiện băng, dường như cũng muốn đóng băng cả liệt diễm lại, âm thanh xuy xuy không ngừng vang lên. 

 

Cuối cùng thân thể Độc Cô Tây Sơn cũng lao ra, vòng quay liệt diễm trong tay xẹt qua không gian, hư không xuất hiện một đạo phong hỏa luân, liệt diễm cũng chặt đứt hư không, cắt rách băng sương, trực tiếp đánh về phía Mạc Vấn. 

 

Trường mâu trong tay Mạc Vấn chợt đam ra, tinh chuẩn vô cùng, trực tiếp đánh trúng phong hỏa luân, ngọn lửa nổ tung, vòng quay bể tan tành. 

 

Nhưng mà lại thấy Độc Cô Tây Sơn điên cuồng tấn công, vô tận phong hỏa luân mang theo vết rách hư không xuy xuy vang lên, đánh thẳng về phía Mạc Vấn, trong một khoảnh khắc hàn băng bị hủy diệt, ánh sáng ngọn lửa ăn mòn ùn ùn kéo đến. 

 

Cả người Mạc Vấn phủ thêm áo choàng băng tuyết, tóc nàng dài như băng sương, phía sau có hư ảnh xuất hiện như hóa thành Băng tuyết nữ thần, chỉ thấy tay nàng cầm trường mâu hàn băng, thân ảnh nhoáng lên, trong phút chốc, phiến hư không băng sương này xuất hiện vô số thân ảnh Băng tuyết nữ thần, theo Mạc Vấn động, trong tay các nàng cầm băng tuyết trường mâu đồng thời đánh ra, một con sông băng sương dài hẹp đáng sợ lao thẳng ra, hai loại lực lương trong hư không không ngừng va chạm giao tranh. 

 

Tất cả mọi thứ đều ibij phá hủy. 

 

Thân thể Mạc Vấn đánh về phía Độc Cô Tây Sơn, hư ảnh phía sau nàng phóng ra ánh sáng thần thánh bao phủ nàng, chỉ trong nháy mắt nàng đã hiện ra ở trước người Độc Cô Tây Sơn. 

 

- Ngươi muốn chết. 

 

Độc Cô Tây Sơn quát lạnh một tiếng, trên người phóng ra tia sáng nóng bỏng vô tận, cả người dường như hóa thân thành liệt diễm, có thể đốt cháy tất cả, trong cơ thể hắn có thanh âm vù vù truyền ra, như có luồng khí lưu cuồn cuộn nóng bỏng đáng sợ bắt đầu khởi động, bàn tay đáng ra, vòng quay đồ án hủy diệt hết tất cả đánh thẳng tới chỗ Mạc Vấn, ngọn lửa kinh khủng kia thật sự có thể đốt hết cả thiên địa. 

 

Song giờ khắc này, trên người Mạc Vấn phóng ra một luồng rét lạnh cực hạn, giống như hàn vương hang lâm đến đây, pho tượng Băng tuyết nữ thần kia thủ hộ cho nàng, vì nàng phủ thêm ánh sáng thần thánh, bất tử bất diệt, liệt diễm không đến gần, ngọn lửa điên cuồng đáng thẳng vào ánh sáng băng tuyết, nhưng không có cách nào đột phá được, mà trường mâu của Mạc Vấn đã đánh tới. 

 

Vẻ mặt Độc Cô Tây Sơn kinh hãi, nhìn thân ảnh Mạc Vấn như một thần linh, vòng quay đáng sợ ngăn cản ở phía trước nhưng bị trường mâu trực tiếp đâm trúng, ngay sau đó bị đóng băng, răng rắc một tiếng đã bể tan tành, thân thể hắn cũng dần dần bị đông lại vì hàn băng, cả một cánh tay đã bị đong băng. 

 

- Ta nhận thua.