Đông Thánh Đình cũng không quá để ý, hắn biết Mộng Yểm vương nghe được, Mộng Yểm vương này là cơn ác mộng của rất nhiều cường giả, hắn có thể ở trong mộng giết người, ở trong Đông Thánh Tiên môn là một tồn tại cực kỳ đáng sợ.
- Chính xác, Mộng Yểm vương tới khảo nghiệm là vô cùng thích hợp.
Mọi người cười đáp.
- Chẳng qua bây giờ còn sớm, lại để cho bọn họ nghỉ ngơi trong chốc lát, chúng ta tiếp tục uống rượu.
Đông Thánh Đình nâng chén, mời rượu chư vị cường giả, đoàn người trò chuyện không khí rất hòa hợp.
- Sư huynh.
Lúc này, Quân Mộng Trần nhìn về phái Tần Vấn Thiên mở miệng nói, Tần Vấn Thiên nhìn về phía hắn, lại nghe Quân Mộng Trần truyền âm nói:
- Tần su huynh, ngươi có ân oán với Đông Thánh Đình cùng với Diễm Uyên tiên vương, lúc trước Diễm Uyên tiên vương có ám chỉ qua, ngươi nhất định không vào được tam giáp, hơn nữa Đông Thánh Đình vẫn rất khách khí, giống như khẩu phật tâm xà, có thể hay không tại một vòng cuối cùng này cố ý nhằm vào ngươi.
Trong con mắt Tần Vấn Thiên có ánh sáng lưu chuyển, không nghĩ tới Quân Mộng Trần cũng đã nghĩ tới điểm này, lúc trước nghe Đông Thánh Đình nói, lần này có ba vòng khảo hạch, một vòng cuối cùng mới là chính diện chiến đấu, quy tắc cũng là do Đông Thánh Đình tới định đoạt, nếu như nói nhằm vào hắn cũng không phải là không có loại khả năng này.
- Mộng Trần, nếu là muốn nhằm vào mà nói, ba người chúng ta đều có thể bị nhằm vào, binh tới tướng đỡ, tận hết khả năng, tại vòng chiến đấu cuối cùng, bọn họ nghĩ muốn nhằm vào cũng không được.
Tần Vấn Thiên trả lời, Quân Mộng Trần gật đầu nói:
- Nếu bọn họ chơi xấu, vậy chúng ta sẽ náo cho long trời lở đất.
Ba người trò chuyện với nhau, lại nghe bên kia có thanh âm Đông Thánh Đình truyền đến:
- Chư vị, quy tắc tranh đoạt thập cường đã định ra, vòng thứ nhất để cho Mộng Yểm vương tới thử nghiệm, hiện tại mười thiên kiêu tất cả lên Cổ chiến đài .
Mười đại thiên kiêu nghe được lời ấy, đều đi lên Cổ chiến đài, chia ra đứng ở vị trí bất đồng.
Mộng Yểm vương như cũ còn đang ngủ, dường như hắn chưa từng tỉnh dậy.
- Một vòng khảo nghiệm này, do Mộng Yểm vương xuất thủ, người nào không kiên trì được trước sẽ xếp hạng cuối cùng, người nào kiên trì đến cuối cùng sẽ xếp hạng thứ nhất, dĩ nhiên đây là vòng xếp hạng thứ nhất, kế tiếp ba vòng khảo nghiệm đều có xếp hạng, cuối cùng tổng hợp lại để lấy ra xếp hạng.
Đông Thánh Đình chậm rãi mở miệng, nhìn về phía Mộng Yểm vương nói:
- Hiện tại, tiền bối có thể rat ay rồi.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, cũng không có bất kỳ khí tức, Mộng Yểm vương cũng không động, song ở trong nháy mắt này, trên chiến đài của mười đại thiên kiêu, trong lúc bất chợt cảm giác hình ảnh trước mắt biến ảo, bọn họ đã không có ở trên Cổ chiến đài.
- Cảnh trong mơ.
Vẻ mặt Tần Vấn Thiên chợt loé, ở chung quanh hắn lúc này là cả vùng đất rộng lớn, hắn bị dẫn vào mộng cảnh của Mộng Yểm vương.
Không một tiếng động nào, trong nháy mắt đã đi vào giấc mộng, quá mạnh mẽ.
Tần Vấn Thiên xem xét khắp nơi, nơi này không có gì cả, hắn tìm một chỗ thạch đài khoanh chân mà ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, không một tiếng động nào, thậm chí không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào, dường như hắn bị trục xuất oở cảnh trong mơ này.
Thời gian dường như qua thật lâu, Tần Vấn Thiên tập trung tư tưởng, không hỏi đến việc bên ngoài..
Nhưng vào lúc này, đôi mắt của hắn mở ra, tại trước người hắn xuất hiện một đạo thân ảnh, thân ảnh ấy thuần khiết vô cùng, như hoa sen ở trên núi băng, thân thể hoàn mỹ kia không chút tỳ vết, đôi mắt thanh tịnh thông suốt.
Biểu tình trên mặt Thanh nhi hơi mềm lại, cuối cùng hiện ra một nụ cười rung động lòng người.
- Đây chỉ là mộng, ngươi làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Tần Vấn Thiên tự giễu cười một tiếng, nhưng thật sự có chút nhớ Thanh nhi rồi, nghĩ tới đây, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười, trước mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh, từng hình ảnh năm đó ở chung với Thanh nhi cũng lục tục hiện ra trước mắt, từ lần đầu tiên ở Tiên Trì cung gặp nhau, Thanh nhi vẫn bị Thanh Mị tiên tử phân phó đi theo hắn.
Dần dần, trong phạm vi tầm nhìn không ngừng hiện ra, dường như hắn đã đưa thân vào trong hồi ức, khóe mắt Tần Vấn Thiên mang theo từng đợt tưởng niệm.
- Đây là đang trong giấc mộng của Mộng yểm vương, ta nhưng lại không cso cách nào ổn định tâm thần ư, thế nhưng cũng quá nhớ Thanh nhi rồi.
Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, hắn phát hiện giờ phút này hắn không ở trong hoang dã nữa, mà là bị vây ở trong hồi ức, lần nhớ lại này giống như là một giấc mộng đang xảy ra.
Đột nhiên, Tần Vấn thiên cảm giác cả người lạnh như băng, sau lưng cũng mơ hồ xuất hiện mồ hôi lạnh, hắn cũng tu hành lực lượng mộng, đây không phải là mộng của Mộng Yểm vương mà là của chính hắn.
Mộng Yểm vương nhìn trộm giấc mộng của hắn, nhìn trộm trí nhớ của hắn.
- Không…
Tần Vấn Thiên bảo vệ chặt tâm thần, muốn che đậy tất cả tạp niệm, nhưng mà hắn phát hiện những chuyện cũ không ngừng hiện ra trước mắt, giờ khắc này đã không chỉ là về Thanh nhi mà còn về tất cả của hắn.
Bên ngoài tự nhiên không biết trên người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, thập đjai thiên kiêu vẫn đứng ở trên Cổ chiến đài không nhúc nhích, Mộng Yểm vương từ đầu đến cuối dường như chưa từng động tới, duy chỉ có Đông Thánh Đình ánh mắt sáng quắc, quét nhìn mọi người, ánh mắt thỉnh thoang rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, lại có tinh mang lóe lên.
Đông Thánh Đình cũng không quá để ý, hắn biết Mộng Yểm vương nghe được, Mộng Yểm vương này là cơn ác mộng của rất nhiều cường giả, hắn có thể ở trong mộng giết người, ở trong Đông Thánh Tiên môn là một tồn tại cực kỳ đáng sợ.
- Chính xác, Mộng Yểm vương tới khảo nghiệm là vô cùng thích hợp.
Mọi người cười đáp.
- Chẳng qua bây giờ còn sớm, lại để cho bọn họ nghỉ ngơi trong chốc lát, chúng ta tiếp tục uống rượu.
Đông Thánh Đình nâng chén, mời rượu chư vị cường giả, đoàn người trò chuyện không khí rất hòa hợp.
- Sư huynh.
Lúc này, Quân Mộng Trần nhìn về phái Tần Vấn Thiên mở miệng nói, Tần Vấn Thiên nhìn về phía hắn, lại nghe Quân Mộng Trần truyền âm nói:
- Tần su huynh, ngươi có ân oán với Đông Thánh Đình cùng với Diễm Uyên tiên vương, lúc trước Diễm Uyên tiên vương có ám chỉ qua, ngươi nhất định không vào được tam giáp, hơn nữa Đông Thánh Đình vẫn rất khách khí, giống như khẩu phật tâm xà, có thể hay không tại một vòng cuối cùng này cố ý nhằm vào ngươi.
Trong con mắt Tần Vấn Thiên có ánh sáng lưu chuyển, không nghĩ tới Quân Mộng Trần cũng đã nghĩ tới điểm này, lúc trước nghe Đông Thánh Đình nói, lần này có ba vòng khảo hạch, một vòng cuối cùng mới là chính diện chiến đấu, quy tắc cũng là do Đông Thánh Đình tới định đoạt, nếu như nói nhằm vào hắn cũng không phải là không có loại khả năng này.
- Mộng Trần, nếu là muốn nhằm vào mà nói, ba người chúng ta đều có thể bị nhằm vào, binh tới tướng đỡ, tận hết khả năng, tại vòng chiến đấu cuối cùng, bọn họ nghĩ muốn nhằm vào cũng không được.
Tần Vấn Thiên trả lời, Quân Mộng Trần gật đầu nói:
- Nếu bọn họ chơi xấu, vậy chúng ta sẽ náo cho long trời lở đất.
Ba người trò chuyện với nhau, lại nghe bên kia có thanh âm Đông Thánh Đình truyền đến:
- Chư vị, quy tắc tranh đoạt thập cường đã định ra, vòng thứ nhất để cho Mộng Yểm vương tới thử nghiệm, hiện tại mười thiên kiêu tất cả lên Cổ chiến đài .
Mười đại thiên kiêu nghe được lời ấy, đều đi lên Cổ chiến đài, chia ra đứng ở vị trí bất đồng.
Mộng Yểm vương như cũ còn đang ngủ, dường như hắn chưa từng tỉnh dậy.
- Một vòng khảo nghiệm này, do Mộng Yểm vương xuất thủ, người nào không kiên trì được trước sẽ xếp hạng cuối cùng, người nào kiên trì đến cuối cùng sẽ xếp hạng thứ nhất, dĩ nhiên đây là vòng xếp hạng thứ nhất, kế tiếp ba vòng khảo nghiệm đều có xếp hạng, cuối cùng tổng hợp lại để lấy ra xếp hạng.
Đông Thánh Đình chậm rãi mở miệng, nhìn về phía Mộng Yểm vương nói:
- Hiện tại, tiền bối có thể rat ay rồi.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, cũng không có bất kỳ khí tức, Mộng Yểm vương cũng không động, song ở trong nháy mắt này, trên chiến đài của mười đại thiên kiêu, trong lúc bất chợt cảm giác hình ảnh trước mắt biến ảo, bọn họ đã không có ở trên Cổ chiến đài.
- Cảnh trong mơ.
Vẻ mặt Tần Vấn Thiên chợt loé, ở chung quanh hắn lúc này là cả vùng đất rộng lớn, hắn bị dẫn vào mộng cảnh của Mộng Yểm vương.
Không một tiếng động nào, trong nháy mắt đã đi vào giấc mộng, quá mạnh mẽ.
Tần Vấn Thiên xem xét khắp nơi, nơi này không có gì cả, hắn tìm một chỗ thạch đài khoanh chân mà ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, không một tiếng động nào, thậm chí không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào, dường như hắn bị trục xuất oở cảnh trong mơ này.
Thời gian dường như qua thật lâu, Tần Vấn Thiên tập trung tư tưởng, không hỏi đến việc bên ngoài..
Nhưng vào lúc này, đôi mắt của hắn mở ra, tại trước người hắn xuất hiện một đạo thân ảnh, thân ảnh ấy thuần khiết vô cùng, như hoa sen ở trên núi băng, thân thể hoàn mỹ kia không chút tỳ vết, đôi mắt thanh tịnh thông suốt.
Biểu tình trên mặt Thanh nhi hơi mềm lại, cuối cùng hiện ra một nụ cười rung động lòng người.
- Đây chỉ là mộng, ngươi làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Tần Vấn Thiên tự giễu cười một tiếng, nhưng thật sự có chút nhớ Thanh nhi rồi, nghĩ tới đây, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười, trước mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh, từng hình ảnh năm đó ở chung với Thanh nhi cũng lục tục hiện ra trước mắt, từ lần đầu tiên ở Tiên Trì cung gặp nhau, Thanh nhi vẫn bị Thanh Mị tiên tử phân phó đi theo hắn.
Dần dần, trong phạm vi tầm nhìn không ngừng hiện ra, dường như hắn đã đưa thân vào trong hồi ức, khóe mắt Tần Vấn Thiên mang theo từng đợt tưởng niệm.
- Đây là đang trong giấc mộng của Mộng yểm vương, ta nhưng lại không cso cách nào ổn định tâm thần ư, thế nhưng cũng quá nhớ Thanh nhi rồi.
Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, hắn phát hiện giờ phút này hắn không ở trong hoang dã nữa, mà là bị vây ở trong hồi ức, lần nhớ lại này giống như là một giấc mộng đang xảy ra.
Đột nhiên, Tần Vấn thiên cảm giác cả người lạnh như băng, sau lưng cũng mơ hồ xuất hiện mồ hôi lạnh, hắn cũng tu hành lực lượng mộng, đây không phải là mộng của Mộng Yểm vương mà là của chính hắn.
Mộng Yểm vương nhìn trộm giấc mộng của hắn, nhìn trộm trí nhớ của hắn.
- Không…
Tần Vấn Thiên bảo vệ chặt tâm thần, muốn che đậy tất cả tạp niệm, nhưng mà hắn phát hiện những chuyện cũ không ngừng hiện ra trước mắt, giờ khắc này đã không chỉ là về Thanh nhi mà còn về tất cả của hắn.
Bên ngoài tự nhiên không biết trên người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, thập đjai thiên kiêu vẫn đứng ở trên Cổ chiến đài không nhúc nhích, Mộng Yểm vương từ đầu đến cuối dường như chưa từng động tới, duy chỉ có Đông Thánh Đình ánh mắt sáng quắc, quét nhìn mọi người, ánh mắt thỉnh thoang rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, lại có tinh mang lóe lên.