Từ đỉnh Tiềm Phong phi hành chọn một tháng về hướng đông nam sẽ đến vùng cảng nổi tiếng Yanba, nối liền ra cửa biển đông một trong hai đại dương lớn nhất của đại lục. Ở đây cũng là một vùng biên giới quan trọng thuộc Liên Minh Cửu phái để chấn cửa biển Đông, phòng tránh thuỷ quái tiến vào đất liền gây thiệt hại to lớn cho nhân tộc.
Mặt khác kề bên đó luôn là những nguồn khoán sản quý hiếm dồi dào thu được từ biển cả vô cùng có lợi cho việc tu luyện của tu sĩ. Do đó ở đây tam lưu hay thậm chí nhị lưu môn phái và các đại gia tộc thi nhau mọc lên như nấm, dẫn đến nhiều tranh chấp chém giết xảy ra liên miên trong vùng như cơm bữa.
"Trình dâng gia tổ, đây là phong thư do gia chủ Tống gia sai người đưa đến sáng nay, họ yêu cầu chúng ta xuất binh." Một gã gầy gò đầu đội mũ vải giấy đen hai chân đang quỳ trên sàng gỗ tay nâng một phong thư mạ vàng lên quá đầu nói.
"Có bao nhiêu nhà cùng nhận được phong thư như thế này?" Một phụ nhân sắc diện tươi tắn nhàn nhã hấp một ngụm trà thơm rồi nói.
"Thưa gia tổ là toàn bộ... tất cả bác đại gia tộc phụ thuộc Nham Lam thành của Tống gia đều đã nhận được." Gã gầy nhấn mạnh lời đáp lại.
"Xem ra lần này không thể thoái thác được... Dạo này bên đó có dị động gì không? Nói, nói hết việc lớn nhỏ gì đã xảy ra mà chưa được báo lại, không được thiếu sót điểm nào." Người nữ nhân không còn tâm tình bình phẩm trà nữa, hối giục thuộc hạ.
"Theo điều tra và tình báo của chúng ta, trên dưới Nham Lam thành của Tống gia vẫn như thường. Không hề có xảy ra huyết thù nào với các nhị lưu thế lực khác... Chỉ...là..."
"Chỉ là chuyện gì? Nói mau!"
Gã gầy lúng túng nói. "Chỉ là cách đây hai tuần, thiếu gia Tống Tinh Thông có một lần ra ngoài du lãm nhưng sau đó vẫn chưa thấy trở về."
"Có chuyện này sao? Sao chuyện quan trọng như vậy bây giờ ngươi mới nói?" Phụ Nhân tức giận mặt méo xệch đứng dậy nhìn gã âm trầm nói.
"Thuộc hạ thiếu sót, cứ tưởng tên thiếu gia đó chỉ đi hẹn hò với nữ nhân kia vài ngày rồi trở về, nhưng không ngờ lần này đi tận hai tuần sau mà vẫn biệt tâm vô tích."
"Được rồi tội ngươi cứ để đó, mau đi truyền lệnh triệu tập tất cả cửu đại trưởng lão chuẩn bị cùng ta đi tụ hợp với Tống gia." Gia tổ thần sắc âm tình bất định phân phó.
Cùng lúc đó việc như vậy cũng xảy ra tương tự ở cả bảy tam lưu gia tộc phụ thuộc vào Nham Lam thành của Tống gia.
Nửa ngày sau, bóng râm cây đa vừa nghiêng đổ dài trên sân đá xanh rộng lớn của doanh trại tập kết trong Nham Lam thành một trong năm đại thành của Tống gia, có hàng chục thân ảnh già có trẻ có đứng chia đều thành tám đoàn, mỗi đoàn do một tu sĩ Nguyên Anh kỳ dẫn đầu.
Khi số lượng đã tập hợp đông đủ không để họ chờ đợi lâu thì một luồng khí tức khủng bố ập xuống tám người đứng đầu chỉ hơi rung nhẹ một cái bất quá 72 Kim Đan còn lại thì không được thoải mái như vậy. Cả đám khuôn mặt trắng toát không cắt ra được giọt máu, chân tay bủn rủn, thậm chí có người khuỵu xuống hay té lăn ra đất.
Từ phía sau những ngói đình đài các ánh vàng do nắng chiều tà chiếu xuống, một đoàn mười người như thiên binh thiên tướng hạ phàm lơ lửng nhìn xuống đám người ô hợp ở dưới đất.
Một tên mũi ưng có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ đứng ra nhìn mọi người rồi mở miệng hùng hồn nói. "Các đại trưởng lão, các trưởng lão của bác đại gia tộc, Tống gia lần này không may gặp phải một kẻ đối đầu nguy hiểm có thực lực tương đương cấp bậc Nguyên Anh kỳ, còn ở giai phẩm nào thì vẫn chưa được làm rõ, nhưng kề bên kẻ này còn có hai đại xà tinh linh thú cấp 4. Vì muốn bắt sống người này về nghiêm trị đền tội cho vong linh của thiếu chủ và 23 vị anh kiệt đã tử trận, Tống gia rất cầu sự viện trợ của bác đại gia tộc, sau này nhất định sẽ luôn cùng các vị kề vai sát chiến với kẻ thù để bảo vệ an nguy con cháu của gia tộc chúng ta..."
Bên dưới ai cũng bình lặng lắng nghe, không có tiếng phản bác gì, mặt khác cũng không có hô hào hưởng ứng. Ở đây toàn là cáo già đã thành tinh đã trải qua bao nhiêu sương gió bão bùng, điều là từ trong huyết chiến mới tu luyện nên một thân tu vi ngày nay, ý chí cứng cỏi đâu dễ bi lung lay do vài lời sáo ngữ này.
Nói được hồi lâu cũng đã thấy mỏi miệng người mũi ưng mới kết thúc bài diễn văn và lui xuống đứng sau lưng một lão tóc trắng búi cao gương mặt hiền hoà. Người này là Tống Vân Hoàng Nguyên Anh đỉnh được gia tộc bổ cấp làm lãnh đạo cho nhiệm vụ vây bắt địch lần này. Nói bắt chứ thật ra trong quá trình đấu pháp ai dám đảm bảo sẽ không có chuyện hối tiếc gì đó xảy ra? Mà chẳng ai quan tâm dù là người sống hay chết, dù sao thì đem xác về cũng đã rửa nhục cho gia tộc rồi.
"Cũng không sai biệt lắm, Thập Bát liên đội, lập!" Tống Vân Hoàng ngẩn nhìn trời rồi nhàn nhạt quát một tiếng.
Tất cả 89 người còn lại không dám chậm trễ cùng vâng dạ rồi theo hướng đội của mình đã được phân bố tứ trước mà bay đi. Nhanh chóng mười tám đội hình năm người lần lượt tổ hợp, mỗi đội có một Nguyên Anh kỳ dẫn đầu theo sau là bốn Kim Đan kỳ.
Tống Vân Hoàng lãnh khốc chỉ thẳng về phương bắc mà ra lệnh. "Hướng thẳng Hắc Mã thành!"
...
Đêm xuống Huy Tân muốn vào các tửu quán của thành thị để mua thêm linh tửu, mà là vạn dặm xung quanh đây lại chỉ có mỗi một thành thị gần nhất là Hắc Mã thành. Với thể chất của hắn bây giờ rượu thường ở dân gian đã không thể lọt vào mắt hắn nữa rồi, uống vào chỉ để căn bụng và đi tiểu cho nhiều hơn mà thôi, chẳng thể ảnh hưởng được bao nhiêu tới thân thể tựa như yêu thú cấp 3 của hắn.
Sau khi mua được thượng hạng linh tửu xong thì linh thạch trên người Huy Tân cũng chỉ còn vài ba khối trung phẩm, nhiêu đó không đủ cho hắn uống thêm được hai ngày nữa. Đang cầm bầu rượu đi đổ xiêu đổ vẹo trên đường, hắn thật muốn kiếm cớ đập phá đánh nhau với một ai đó để vơi bớt nỗi trống vắng trong lòng.
Đang loay hoay tìm kiếm mục tiêu thì có một cô gái mặt mũi lam lũ trạc mười lăm mười sáu gì đó đang cầm bản ‘bán thân cứu cha’ đang từ trong con hẻm nhỏ chạy ra tông vào người hắn, nhưng liền bị cơ thể cứng như thép của hắn hất ngược lại té xuống đất trầy da tróc vẩy chảy máu đầm đìa.
Huy Tân chỉ nhìn xem cô ta còn sống không rồi liền nhúng vai bỏ đi, bước chân vừa nhấc lên thì đã bị hai tay người con gái kia nắm chặt lấy dùng ánh mắt cầu cứu nhìn hắn.
"Không quen không biết đừng nhìn ta bằng ánh mắt đòi nợ như vậy, trên người ta cũng không còn bao nhiêu tinh thạch không đủ cho cô đâu." Huy Tân lạnh nhạt lắc chân dễ dàng thoát khỏi vòng tay bị bầm tím bầm xanh gầy gò vô lực đó.
"Làm ơn... Xin cứu..."
Cô gái vừa mở miệng nói được hai câu đã bị hai tên đại hán có tướng mạo giống nhau như hai giọt nước có cùng nước da ngâm đen chạy tới nắm lấy tóc cô bé giữ lại.
"Ngươi chết chắc rồi, mẹ khiếp lấy đâu ra bao nhiêu sức lực mà nó chạy nhanh thế." Hai tên song sinh cười ha hả rồi đồng thanh nói.
"Bán thân còn làm giá nữa hả mày... linh thạch của ông... có phải là đồ giả đâu mà chê bai. Ông đã đưa mày hai trăm linh thạch như trên bản ghi, mày còn muốn gì nữa?" Phía sau còn một tên béo hồng hộc vật vã với cái bụng mỡ vừa lê lết đi tới vừa mắng chửi cô gái.
Tên mập phất tay ra hiệu cho hai người kia bắt lấy đem cô ta về. "Ông không cần biết, đã đưa tinh thạch dù mày có lấy hay không cũng phải đi với ông."
"Ê! Béo, ngươi cũng biết nhìn hàng đấy, chỉ có điều... Tiếc thật!" Huy Tân đứng vân vê cằm nhìn cô gái săm soi lắc đầu bảo với tên chủ nhân.
"Hử, tiếc? Tiếc cái gì?" Tên mập cũng nhìn kĩ người con gái lại không biết có gì không ổn.
"Tiếc là...ngươi không có mạng mà hưởng" Nói rồi Huy Tân thình lình nghiêng người tung một cú đá đánh gót chân trái về sau, tạo thành đường cong từ dưới lên trên trúng ngay chỗ giữa háng của tên mập.
Tiếp theo sau đó là một tiếng rú của heo nọc bị thiến vang dội cả thành. Thấy chủ nhân mình bị đánh đến nát hạ thể, hai tên da đen liền bỏ cố bé ra tế ra linh khí bao vây Huy Tân lại.
Một tên đứng bên trái trong hai người trợn mắt nhìn Huy Tân hăm dọa. "Ngươi chết chắc rồi, ngươi biết chủ nhân ta là ai không?"
Tên còn lại cũng cười âm hàn ý nói. "Người chết chắc rồi, dám ở trong thành giết người?"
"Mật Liên Vương, lăn ra đây cho ta!" Chẳng qua đáp lại chúng lại là một tiếng hét ầm ầm từ trên tảng mây vọng xuống khiến cả tường thành run rẩy như sắp đổ đến nơi.
Bốn người Huy Tân (Tên mập bận lo cho thằng cu tí) tò mò ngước mặt nhìn lên cao thì phải hít một hơi cả kinh, bầu trời ngoài những áng sao đêm là hàng tá vệt sáng đủ màu sắc do pháp bảo pháp khí toả ra lung linh sáng rực cả góc thành vô cùng khí thế.
Đúng lúc này thì trời chợt ầm ầm đổi sắc, mới vừa đó trăng thanh gió mát giờ đây mây mù không biết từ đâu rủ nhau kéo lũ lượt về đây, từng tia lôi điện loằng ngoằng chạy chằng chịt chớp loé liên hồi.
Thiên địa đang không ngừng giao nhau giữa sáng và tối, thì một đạo cầu vòng từ trong giữa thành bay lên cao nói. "Là ai to gan dẫn người tới đây thách thức uy nghiêm của Chu Đạo giáo ta? Chán sống hết rồi àh?"
"Hừm, là Tống gia Tống Vân Hoàng ta đang chán sống đây, ngươi khôn hồn mau mở đại trận mang người của ngươi cút hết cho ta. Hôm nay Tống gia ta muốn huyết tẩy toàn thành"
"Sát thành? Các ngươi... nhưng là vì sao?"
"Ta hành sự cũng phải bẩm báo với ngươi sao? Nếu không nể mặt Chu Đạo nhân thì ngươi nghĩ ta lại rãnh rỗi đi nói nhiều với một tên như ngươi? Không thích ngươi cũng đừng đi nữa, có thể ở lại bồi mạng cùng với họ."
"Ta... Haha... Được được, tốt lắm... ta sẽ đi." Nói rồi Liên Vương chu miệng hút sáo một tiếng ra hiệu gọi tất cả cấp dưới và vệ binh thủ thành dưới trướng mình cùng bỏ đi.
"Một tên thủ hạ của tam lưu giáo cũng dám chất vấn chúng ta? Không cho hắn nếm mùi đau khổ không biết uy nghiêm của gia tộc ta." Tên mũi ưng lầm bầm vài tiếng bên tai Vân Hoàng, thấy lão không gật đầu cũng không lắc đầu, thì hắn cười hắc hắc giơ tay ra hiệu cho đám thuộc hạ phía sau.
"Không còn nhiều thời gian nữa, bắt đầu đi" Tống Vân Hoàng chán nản phất tay nói.
"Các ngươi nghe rõ rồi đó, sống phải thấy người chết phải thấy xác, có gì sơ suất thì chính gia tộc các ngươi sẽ phải gánh chịu." Tên mũi ưng lại rống họng quát một tiếng truyền mệnh lệnh xuống.
"Hai vị tiền bối an tâm, chúng vãn bối nhất quyết dốc hết sức hoàn thành sứ vụ" Mười sáu đội tám mươi người cúi đầu tuyên thệ rồi chia nhau dùng hết tuyệt kỹ của mình mà bắt đầu cuộc chém giết vô cùng khốc liệt.
Phút chốc tiếng niệm chú ngữ của hàng chục cường giả cùng râm ran lên như tiếng của ác quỷ đòi mạng nửa đêm khiến lòng người trong thành hoảng hốt xô đẩy chen lấn như ngày tận thế đã tới.
Linh quang của pháp bảo phi kiếm, phi đao, phi châm, và các pháp thuật hoả đạn, băng chùy, sương độc đủ loại màu sắc nhiều như mưa tạc ồ ạt ập xuống. Tiếng gào thét, tiếng cầu cứu, tiếng nổ bạo liệt như căn bệnh dịch lây lan khắp cả thành. Tất cả chỉ có thể dùng một chữ ‘loạn’ để hình dung.
Trong chớp mắt một chốn bình yên cho hàng ngàn đê giai tu sĩ tụ tập an cư lập nghiệp đã biến thành một lò huyết ngục ở trần gian.
"Kỳ này thì chết chắc rồi, còn không mau chạy!" Hai tên song sinh liếc nhìn nhau một cái rồi không chút do dự bỏ lại tên chủ nhân đang vẫn còn ôm vùng dưới háng đẫm máu lăn lộn trên đất, mà cùng đạp lấy pháp bảo phi hành phóng lên cao hy vọng tìm cơ hội đột phá vòng vây mà trốn ra ngoài,. chẳng qua hai người còn chưa đi được bao lâu đã bị một đội năm người Tống gia gần đó chú ý đến ra tay diệt sát.
Huy Tân nhanh chóng nhận ra tất cả những tu sĩ nào cố liều mạng dùng phi kiếm bay ra ngoài sẽ đều biến thành nạn nhân đầu tiên cho cuộc huyết tẩy thành lần này.
"Cô không sao chứ, còn đi được không?" Huy Tân chạy lại nâng cô gái lên hỏi thăm.
"Không... Tiểu nữ không sao đa tạ huynh!" Ánh mắt cô bé tỏ ra hoảng loạn sợ hãi, người không ngừng rung lên từng hồi.
Khi vô tình chạm phải tay nàng, Huy Tân chỉ cảm thấy một cổ hàn khí từ cô ta không ngừng truyền ra. Hắn liền đưa tay lên áp vào trán cô bé thì lại nóng ran như than đỏ. Chau mày một chút đã thấy hắn lật tay lấy ra hai viên linh đan đặt vào tay cô ta nói. "Ăn vào sẽ lấy lại được chút sức lực thì mới chạy thoát được khỏi nơi đây."
"Cảm ơn huynh." Như bị lây nhiễm từ thần sắc bình thản thong dong của hắn, cô bé lấy được chút yên tâm, gật đầu nhận lấy đan dược bỏ ngay vào miệng trực tiếp nuốt xuống.
Thấy vậy Huy Tân gật đầu hài lòng bảo nàng đi sát theo phía sau rồi cùng đứng núp nào thành tường của một cửa hiệu bán phù gần đó.
Ló đầu xem xét hoàn cảnh xung quanh một chút Huy Tân mới quay lại giải thích cho cô ta. "Bây giờ chưa phải lúc để thoát thân, tạm thời chúng ta sẽ tìm chỗ chú ẩn lại nghỉ ngơi. Khi tình hình dịu xuống mới tính đến việc chạy trốn."
"Ah, thật ngại quá, tên ta là Trần Huy Tân, nếu muốn cô có thể gọi là Trần đại ca." Chợt nhớ tới mình còn chưa biết tên cô bé, Huy Tân gãi đầu tự giới thiệu.
"Tiểu nữ là Tôn Khắc Vi, thật là biết ơn Trần huynh. Không có huynh thật không biết muội phải làm sao." Khắc Vi mặt ửng hồng nhỏ nhẹ nói.
"Chuyện đó tính sau, trước hết chúng ta cần tìm một chỗ thật kín đáo để ẩn náu, càng sâu xuống lòng đất càng tốt, muội có quen thuộc hoàn cảnh ở đây không?" Huy Tân vừa khum người chạy qua một con hẻm vừa hỏi.
"Cái đó thì muội không rõ, nhưng có lần tình cờ thấy ở gần thành tường phía đông có một cái giếng hoang." Cô bé ngập ngừng liếc nhìn Huy Tân nói.
"Đây cũng là một cách, được, chúng ta đi mau." Huy Tân dẫn Khắc Vi chạy dọc theo con phố đổ nát.
Khắp nơi là băng chùy, hoả cầu, gai đất, khí độc, mỗi lần đi qua một góc phố là lại thấy một thảm cảnh khác. Tiếng nổ tạc, tiếng kêu la, tiếng cầu cứu, tiếng mắng chửi cùng hòa lại với mùi máu tanh, mùi thịt người bị chết cháy khét đen lủi, mùi chất bài tiết hôi hám của người bị tường đá đè nát, có cả người bị chém làm đôi nội tạng xương trắng phiếu đều phơi ra giữa đường. Nhìn mà khiến lòng người phải quặn đau tê tái.
Khắc Vi dùng tay bịt mũi miệng lại quay đầu đi không dám nhìn thêm nữa, sợ sẽ lại nôn thốc nôn tháo ra hai viên đan dược vừa mới uống. Huy Tân nhìn thấy cảnh thê lương này thì cũng chỉ đành bất lực nhắm mắt thở dài.
Khi hai người vừa đi đến đại lộ ở Đông thành thì bị một màng chướng khí xanh lục phong toả không có cách nào đi vòng qua được.
"Chúng ta làm sao đây? Dùng vòng linh lực bảo hộ ngăn cản khí độc có thể dễ dàng đi qua, nhưng sẽ tạo ra chấn động hấp dẫn chú ý của đám ma quỷ trên không trung kia" Tôn Khắc Vi kinh hoàng nói.
"Không còn đường nào khác sao?"
Thấy cô bé lắc cái đầu tóc bù xù của mình tỏ ý không còn cách nào, thì hắn nói tiếp. "Ở quanh đây có linh dược lâu nào không, chúng ta hãy đến đó tìm thuốc giải độc."
"Có, đi hết con đường bên kia rẽ phải hai lần sẽ tới Lan Chi Tạp quán, ở đó bán rất nhiều linh dược có thể sẽ tìm được thứ huynh cần." Tôn Khắc Vi chỉ về phía sau nói.
"Hay lắm! Muội dẫn đường nhanh."
Năm phút sau khi Huy Tân và Khắc Vi đến được trước cửa dược lâu thì cả toà nhà bây giờ chỉ còn là một đống hoang tàn. Huy Tân không bỏ cuộc, cố đi vào đào bới tìm kiếm, nhưng không được gì.
"Trần đại ca, bên đây có người!" Khắc Vi bỗng hoảng sợ la toán lên.
Huy Tân phóng người qua xem thì thấy đó là một phụ nhân dù đã quá tứ tuần tuy nhiên vẫn còn xuân sắc, từ đan điền trở xuống bà ta đã bị mái nhà hoàn toàn phủ lấp không thể cứu vãn được nữa. Nhưng hắn vẫn đặc tay lên ngực chuyền linh lực vào cứu tỉnh bà dậy.
"Các ngươi... Các vị, ta... Xin hãy mau đi cứu con trai ta, ta cầu xin các vị..." Người mẹ dùng hết chút hơi tàn vừa van xin vừa dùng tay cố chỉ về hướng hậu sảnh, nhưng nói được vài câu thì đã tắt thở.
"Chúng ta đi!" Huy Tân lao ra phòng trước, đi tới phía sau là một sân vườn rộng điêu tàn, nhưng nếu nhìn kĩ vào sự bố trí tài tình của vườn hoa, ao hồ, và cây cối xung quanh có thể hình dung ra được một phần vẻ sinh tươi thơ mộng trước đây của nó.
Phía xa trên thềm bậc cửa tam cấp dẫn vào hậu điện, có một cậu bé chỉ khoảng 9-10 tuổi đang nằm bất tỉnh trên đất. Huy Tân kiểm tra nhịp tim thấy vẫn còn đập thì thở dài một hơi nói. "Không sao còn sống."
"Các ngươi là ai? Phụ thân phụ mẫu ta đâu?" Đứa bé hét lên một tiếng mở mắt kinh hãi nhìn Huy Tân rồi vừa khóc vừa hỏi.
"Tiểu đệ đáng thương, lại đây với tỷ..." Tôn Khắc Vi dang tay ôm đứa nhỏ vào lòng nói. "Phụ thân phụ mẫu phải bận việc, đã đi đến một nơi rất xa...rất xa... Không sao có tỷ ở đây với đệ..."
"Hai người phải rời khỏi đây ngay, mấy cây cột này không còn chống đỡ được bao lâu nữa đâu." Huy Tân thầm liếc mấy cây cột xung quanh rồi nói.
"Huynh định làm gì?"
"Đừng lo, huynh chỉ lưu lại một lúc, tìm được thuốc sẽ ra sau ngay, hai người đi nhanh kẻo không kịp"
"Huynh nhớ cẩn trọng..." Nói rồi cô bé dắt tay cậu nhóc thoát bằng cửa sau ra ngoài trước.
Chứng kiến hình ảnh này khiến Huy Tân nhớ lại hoài niệm xưa, Julian cũng đã từng luôn nắm tay chăm lo cho hắn như vậy, một sự bực tức vô cớ bỗng nổi lên trong lòng hắn.
Chạy quanh lục soát từng căn phòng được hồi lâu cuối cùng Huy Tân mới tìm thấy một cái xác cháy đen, trên tay có đeo một cái giới chỉ to đùng. Mừng rỡ hắn hối hả lao tới thì bị một cột xà ngang chắn ngay trước đường rơi ầm một tiếng.
Bụi khói cùng những tia lửa đỏ như đom đóm mang theo hơi nóng bốc lên hừng hực, chưa hết tiếp theo sau đó là hàng chục cây cột như vậy đang ầm ầm rơi xuống.
Nhận ra cả căn phòng đang bắt đầu sụp đổ, sẽ phá huỷ luôn cả thi thể và giới chỉ với nhau, Huy Tân liền nhảy phi người qua hàng rào lửa bảo vệ lấy bàn tay nguyên vẹn có mang giới chỉ.
Tiếng rầm rầm nổi lên như tiếng đạn dội liên tục xuống, thoáng một lúc toàn bộ toà nhà đã đổ ngả nghiêng hoàn toàn bị lửa đỏ nuốt trọn. Từ trong lò hoả luyện đi ra, quần áo Huy Tân đã bị cháy trụi để lộ ra bộ nội giáp đen tuyền bao bọc lấy toàn thân, cầm lấy chiếc nhẫn mới kiếm được trong tay mà hắn thầm hô may mắn không thôi.
Vài phút sau Huy Tân đã tụ hợp lại được với hai người Khắc Vi rồi cùng nhau mò theo lối cũ quay lại Đông thành.
Lấy ra ba tấm chăn lớn ra rồi đổ dung dịch tìm được trong giới chỉ lên trên Huy Tân nói. "Đây là bách hợp thuỷ rất hiệu nghiệm với các loại chướng khí như thế này, chúng ta đã có thể an tâm đi vào mà không sợ bị nhiễm độc."
Giúp hai người khoát chăn lên người, Huy Tân cũng phủ ình một cái kín mít từ đầu đến chân, kiểm tra có không sơ sót mới ra hiệu cho Khắc Vi đi dẫn đường trước.
Nhờ vào tinh thần lực Luyện Khí kỳ của mình, Tôn Khắc Vi tiêu phí non nửa cả tiếng mới tìm ra được lối vào giếng nước ngay giữa đám khí độc. Để hai người lần lượt ngồi trong giỏ múc nước chầm chậm thả dây xuống đáy giếng, Huy Tân mới tung mình nhảy theo sau.
Cậu bé khi thấy đã an toàn định tháo khăn xuống liền bị Huy Tân ngăn lại. "Đừng manh động, không ai dám bảo đảm dưới này không có độc, cẩn trọng vẫn tốt hơn, nếu cậu muốn báo thù cho phụ thân phụ mẫu thì phải biết tự bảo vệ bản thân mình trước." Huy Tân nói từ kinh nghiệm xương máu của mình.
Thằng bé không đáp lại chỉ gật đầu như đã hiểu rồi tiếp tục cố nhịn mùi hôi thúi đi sát theo sau người chị nó mới quen.
Lần mò trong bóng tối lạnh tê, ngoài tiếng đạp nước đi vội thì cũng chỉ còn tiếng hít thở của ba người. Do hệ thống nước ngầm dưới thành chằng chịt như một mê cung nhỏ, phải mất hồi lâu mới tìm được đúng phương hướng.
Thấy được áng sáng ở đầu bên kia con hầm, Khắc Vi thở nhẹ ra một hơi cười với Huy Tân, nhưng lại bị hắn đưa tay chặn lại ra hiệu đừng manh động hãy dùng vải nhét vào tai.
Cô nàng gật đầu ngồi xuống giúp bé trai bịch hai tai lại, rồi dõi theo thân ảnh Huy Tân đang nhẹ nhàng bước từng bước một, cẩn thận như một con báo săn mồi đi về hướng áng sáng không gây ra tiếng động nào.
Chỉ thấy khi còn cách cửa hang không bao xa thì Huy Tân lại từ giới chỉ lấy ra hai cổ khỗi lôi có hình dáng như con người, rồi thả trôi theo dòng nước đục đi ra ngoài.
Khỗi lôi vừa từ miệng cống rơi ra ngoài, đột nhiên có rất nhiều thanh âm pháp khí pháp thuật va chạm đùng đùng với nhau rồi có tiếng người nam hô. "Có hai người theo lối này ra, trời tối qua không nhìn rõ nhưng hình như đã bị pháp bảo của chúng ta phân thay."
"Hai ngươi không nhớ lệnh của Tống gia àh? Sống phải thấy người chết phải thấy xác, còn không mau đi xuống sông mò lên cho ta." Giọng một người nam tử khác đầy khí lực truyền tới, làm người nghe có cảm tưởng đó là một đại hán khỏe mạnh.
"Nhưng đáy sông này..."
"Ngươi dám trái lệnh?"
"Chúng tiểu bối không dám, lão Ninh đi với ta." Theo sau đó là hai tiếng bùm bùm như có hai vật gì rơi mạnh xuống nước.
"Lũ khốn, lại giao cho ta đi canh bãi sông phân thúi này..."
Cùng lúc đó khi tên cầm đầu Nguyên Anh kỳ vừa nói đến đây thì hai tên Kim Đan kỳ còn lại bỗng nghe một tiếng "bang" chói tai cùng với một đạo sáng đỏ như máu đâm xuyên vùng đan điền tên hán tử, đánh hắn rơi ra khỏi phi kiếm dưới chân.
Dù sợ hãi tột cùng nhưng động tác của hai người này không hề chậm trễ, đã cùng thi pháp gọi ra một vòng năng lượng bao bọc mình vào trong, rồi mới nhìn lại chỗ thoát nước nơi tia áng sáng kia được bắn ra thì chỉ thấy một vệt tím đỏ đang dùng một tốc độ khó tin lao về phía bên này.
Khi dùng thần niệm đảo qua cả hai không khỏi cả kinh, vốn đạo cầu vòng màu tím đỏ đó là do một người không có mắt mũi miệng từ trên xuống dưới đen tuyền xung quanh được bao bọc trong lôi linh lực và hoả linh lực, nhằm thẳng vào tên bên trái mà bay tới.
Tên bên phải thấy vậy yên tâm lấy bản mệnh pháp bảo là một cây thương có mũi nhọn phát ra linh quang đỏ hồng như máu ra điều động đâm thẳng tới. Tên còn lại thì lo vận hành một cái thuẫn lớn do nhiều tấm khiên nhỏ hơn ghép lại thành bảo vệ lấy toàn thân.
Tuy nhiên tên dị nhân đen tuyền kia khi bay được nữa đường thì lại gập tay phóng ra một thanh lôi đao trong tay đi về phía người bên phải.
Thời gian gấp rút không kịp làm gì nhiều, tên đó chỉ đành bỏ mặc phòng hộ mà tập trung tinh thần dồn hết linh lực trong người vào cây thương trước mặt, với hy vọng có thể chống đỡ được một kích này.
Bất quá thanh lôi đao kia lại sắc bén vô bỉ nhẹ nhàn đi xuyên qua mũi thương rồi cán thương tiếp tục đâm thẳng tới cuống họng tên kia.
Chưa hết, người không có mặt kia lại tiếp tục lấy ra một đoản kiếm khác phóng đâm thẳng vào tu sĩ kim đan kỳ bên trái còn lại.
Đoản kiếm đánh lên tấm thuẫn kiên cố chỉ lại chỉ phát ra những tia lửa điện kêu leng keng rồi dừng lại, thấy thế chủ nhân tấm thuẫn nhẹ lòng đi thầm nghĩ. May là có món cổ bảo này, không thì lần này tiêu thật.
Đây là một là bài tẩy khác của y, do một lần y đi lạc vào một đền cổ phủ tìm được tấm phụ tử thuẫn này, chỉ cần điều khiển tấm khiên chính sẽ điều động được những tấm khiên phụ còn lại ghép thành một lớp phòng ngự vô cùng cứng rắn.
Tuy nhiên khi y ngước nhìn lên một lần nữa thì đã không còn thấy dị nhân kia đâu nữa, mà chỉ cảm thấy dưới đan điền mình tự nhiên nóng ran lên như có lửa đốt vậy.
Bụp một tiếng, một bàn tay ma quỷ năm ngón đen xì không dấu hiệu nào nắm chặt lấy kim đan của hắn chui ra ngoài. Ý thức y sau đó như bị một hố đen băng giá hút đi mất không còn biết gì nữa.
Cầm kim đan không còn nguyên thần nào ẩn náu trong đó, Huy Tân trực tiếp bỏ vào miệng nuốt xuống luyện hoá mất.
Thoáng liếc nhìn qua hai cái xác còn lại đã thấy Khắc Vi đang khống chế phi kiếm cùng đứa bé bay qua giúp hắn đi thu thập tàn cuộc.
Sau khi xác định không còn nguy hiểm, căn dặn hai người họ vài câu rồi Huy Tân tung mình nhảy bùm xuống sông đi truy sát hai tên Kim Đan còn lại...
"Vừa rồi đệ thấy Trần ca ca đã ăn Kim Đan, rất có thể huynh ấy là một tên đại ma đầu nào đó đang bị đám người Tống gia tìm kiếm." Cậu bé một mực vẫn luôn giữ im lặng bỗng mở miệng hỏi.
"Đệ còn nhỏ đừng nói lung tung, Trần đại ca là người tốt nên mới cứu chúng ta thoát khỏi tai kiếp lần này. Lát nữa đệ không nên nói như vậy trước mặt đại ca." Khắc Vi trong lòng cũng có chút lo sợ, nhưng phải cố trấn tỉnh để khuyên dạy cậu nhóc.
"Đệ đâu có nói gì sai đâu mà bảo không được nói..." Cậu bé trề môi lầm bầm một mình.
Không để hai người chờ đợi lâu, vài phút sau Huy Tân đã một mình nhảy ra khỏi mặt nước. Nhưng dường như đã có việc gì xảy ra dưới sông khi này hắn hai mắt đỏ ngầu giận dữ nói. "Lần này Huy Tân ta phải liều mạng thề tiêu diệt hết lũ Tống gia khốn khiếp này!"