“Nói cái gì đây? Ngươi cũng không thay đổi quyết định” Nam Cung Xuân Yến ngẩng đầu, nhìn xuyên qua bức rèm che, hướng về phía thiếu niên đang quỳ thẳng ngoài điện, thở dài một hơi, lẩm bẩm nói “Có đạo lý, quân vô hí ngôn”
Phượng Huyền trông theo ánh mắt của nàng, chậm rãi bảo ” Nhưng trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi “
“Ý kiến của ta à!”. Nam Cung Xuân Yến bĩu môi, suy nghĩ một lát, quyết định cứ nói ra ý nghĩ đích thực trong lòng, ” Ngươi thật sự đã quyết định sao? Có hơi mạo hiểm không? Trong các vị hoàng tử thì Thập lục tuy tài trí đứng đầu, nhưng thân thể hơi yếu, muốn hắn tự mình xử lý quốc sự, chỉ sợ trong mấy năm đầu có chút khó khăn.”
Phượng Huyền tán thành gật đầu, nói: “Ngươi nói rất đúng. Cho nên, trẫm quyết định tìm một người đáng tin giúp đỡ hắn “
“À ” nàng đáp lời lấy lệ, giọng điệu bình thường. Tự nhủ, có một số việc, không biết càng hay, không phải trông nom thì không cần lo. Dù sao, đợi lão già này chết, chuyện trong hoàng cung cũng không liên quan đến nàng.
“Ngươi không hỏi trẫm dự định chọn ai chăng?” Phượng Huyền mong đợi nhìn nàng, hy vọng nàng đối chuyện này tỏ ra một chút hứng thú, cho dù là một chút cũng tốt!
“Không hứng thú” Nam Cung Xuân Yến nói ra ba chữ đơn giản, làm tiêu tan mong đợi của hắn.
Vẻ mặt Phượng Huyền âm u một hồi.
Nhưng sau đó, hắn lập tức cười rộ lên, đắc ý nói: “Chỉ sợ, bất kể có hứng thú hay không, ngươi cũng phải đối mặt với thực tế”
Hồn vía đang dạo chơi của nàng bị câu nói không rõ ràng này triệu hồi. Dự cảm không tốt tràn ngập trong đầu, Nam Cung Xuân Yến mơ hồ cảm giác có chút bất an.
“Ngươi có ý gì?” nàng khó chịu hỏi.
“Ha ha…”, hắn cười xấu xa vài tiếng, mới yếu ớt nói: “Sau khi trẫm tuyên bố người kế vị, liền hạ chỉ, phong ngươi làm hoàng thái hậu, buông rèm chấp chính, trợ giúp tân hoàng đế cai quản thiên hạ, cho đến khi hắn có khả năng tiếp quản mọi việc mới thôi.”
Một tia sét lớn nổ giữa trời quang.
Nam Cung Xuân Yến chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tay chân run rẩy. Nếu không phải đang ngồi ở trên giường, nàng khẳng định bản thân bởi vì chân run mà ngã xuống đất rồi cũng nên.
“Vậy … nếu hắn cả đời không có khả năng tiếp quản thì sao?” Nàng quá kinh ngạc, giọng run run hỏi.
“Thế thì…sẽ chờ tân hoàng có long tử kế thừa ngôi vua, rồi ngươi có thể đem quốc sự giao lại cho đại thần đáng tin cậy, từ đó cởi bỏ trách nhiệm” Phượng Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói.
Còn muốn nàng đợi bao lâu đây? Một năm? Ba năm? Năm năm? hoặc là mười năm. Nam Cung Xuân Yến đối với chuyện này không dám ôm hy vọng quá lớn.
“Ngươi…” Nghĩ đến bản thân – tuổi thanh xuân còn lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lại phải phí thời gian ở lại trong chốn thâm cung này, nàng tức giận không nói nên lời.
Trái lại Phượng Huyền – hắn càng tỏ ra đắc ý dào dạt.
“Thế nào, Xuân Yến, nàng đối với sự sắp đặt của trẫm có hài lòng không?”
Nhìn ngươi kìa, kích động đến nói không ra lời” Hắn cười nói, miệng sắp toét đến mang tai.
“Vừa lòng cái đầu ngươi” Nam Cung Xuân Yến khẽ quát một tiếng, cúi đầu nắm vạt áo của hắn, ghé sát vào lỗ tai, hạ thấp giọng hỏi: “Lão bất tử, ngươi còn nhớ rõ trước đây đã đáp ứng ta cái gì không? “
“Cái gì, trẫm có đáp ứng nàng cái gì sao? ” Phượng Huyền – con mắt liếc sang một bên, nhất định không nhìn nàng.
“Ngươi đã nói, chờ sau khi ngươi bệnh chết, sẽ để ta được tự do!” Nam Cung Xuân Yến nghiến răng, cực kỳ phẫn nộ, ghé sát lỗ tai hắn nói.
“Có chuyện này ư? Sao trẫm không nhớ rõ?” hắn dùng ánh mắt vô tội, nhìn về phía nàng, nhất định không giữ lời hứa.