“Hôm đó, lúc người đi Thái miếu, khi bà ta cho Hoàng tổ mẫu uống thuốc, Hoàng tổ mẫu lỡ tay làm đổ bát thuốc, sau đó ta đã lệnh người đi dọn dẹp, có lẽ trong thuốc có gì đó không ổn, đã làm c.h.ế.t một con mèo, bị một cung nữ bắt gặp. Trong thuốc có độc sao?”
Tạ Dao đưa tay nắm lấy tay áo Cố Trường Trạch. Nàng đã suy nghĩ về chuyện này từ hôm qua, nhưng nếu có độc, lẽ ra Hoàng hậu phải xử lý sạch sẽ mới đúng.
“Không có độc.”
Cố Trường Trạch lắc đầu.
Thái y lệnh đã đem bã thuốc đó so sánh với thuốc Tạ Dao sắc, đến nay vẫn chưa thể xác định hoàn toàn sự thật, Cố Trường Trạch cũng không nói nhiều với Tạ Dao.
Hắn thấp giọng an ủi Tạ Dao vài câu, thấy thời gian đã không còn sớm, Cố Trường Trạch cũng không nán lại lâu.
Ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, hắn buông tay Tạ Dao ra, đưa cho nàng một miếng ngọc bội.
“Người canh giữ cổng trực đầu tiên ở phía đông vườn hoa Từ Ninh cung là người của ta nếu nàng có thể ra ngoài hoặc có chuyện gì, hãy dùng miếng ngọc bội này. Ngày mai ta sẽ lại đến.”
Bàn tay đang nắm lấy tay nàng buông ra, Tạ Dao cảm thấy ngay cả trong lòng cũng trống rỗng, nàng hạ giọng gọi.
“Điện hạ, người bảo trọng.”
Tạ Dao nhìn Cố Trường Trạch đi khuất, lúc này mới đóng cửa sổ lại, yên lặng ngồi trong phòng. Nàng nhất định phải nghĩ cách gặp cung nữ luôn đi theo Hoàng hậu, người có mùi thuốc kia.
Ánh mắt nàng đảo một vòng, nhìn ra ngoài theo hướng cửa sổ của chính điện.
Vừa lúc canh ba, trong Từ Ninh cung yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng thét chói tai.
“Nương nương, Từ Ninh cung vừa truyền tin tức, nói Thái tử phi ngất xỉu rồi.”
Bên trong Phượng Nghi cung, Hoàng hậu đang nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe thấy câu này, bà ta có chút kinh ngạc.
“Bị sao mà ngất?”
“Hai ngày nay trời mưa liên miên, cung điện người giam chân nàng ta lại là nơi cũ nát nhất, bên trong cũng không có chăn ấm, nơi âm u ẩm thấp đó, ban đêm còn có chuột… Rất có thể là do nàng ta bị dọa, lại nhiễm lạnh nên bị sốt cao.”
Hoàng hậu cười khẩy một tiếng.
“Chưa c.h.ế.t là được rồi.”
“Nói thì nói vậy, nhưng đúng lúc Thái tử phi ngất xỉu, Hoàng thượng trước khi lâm triều đã đến thăm Thái hậu, động tĩnh ồn ào, Hoàng thượng cũng biết được. Dù sao cũng chỉ là giam chân, cũng chưa định tội, Hoàng thượng đã gọi thái y đến xem bệnh cho Thái tử phi, còn nói người hãy xem xét đổi sang một gian điện khác cho nàng ta.”
Hoàng hậu lập tức cau mày.
“Chuyện cứ dây dưa thế này cũng không phải cách, bổn cung phải nhanh chóng giải quyết nàng ta mới được.”
Tuy rằng trong thời gian ngắn, lão già Thái hậu kia sẽ không tỉnh lại, nhưng cũng chưa chắc trong khoảng thời gian này sẽ không có biến cố gì.
Ánh mắt Hoàng hậu đảo một vòng.
“Chọn cho nàng ta một nơi gần Thái hậu mà ở.”
“Vâng.”
“Tên thái giám kia xử lý rồi chứ?”
“Người yên tâm, ngày thứ hai sau khi truyền tin tức về đã giải quyết rồi.”
“Cung nữ kia bây giờ vẫn còn chút tác dụng, nhưng bổn cung cũng không thể giữ nàng ta lại lâu. Ngươi bảo nàng ta thay bổn cung làm một việc.”
Tạ Dao mơ màng tỉnh dậy, bên cạnh có một cung nữ đang hầu hạ.
“Người tỉnh rồi.”
Tạ Dao ngẩng đầu lên, không hề bất ngờ khi nhìn thấy Thu Cúc. Chính là cung nữ đứng sau Hoàng hậu, trên người có mùi thuốc kia.
Khóe môi nàng khẽ cong lên một nụ cười khó nhận ra, rất nhanh sau đó đã biến mất, nàng yếu ớt hỏi.
“Ta… bị sao vậy?”
“Người bị sốt cao, lại còn hôn mê bất tỉnh, đây là thuốc thái y kê cho người.”
“Lúc đó ta chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, không ngờ lại bị sốt cao, may mà ngươi phát hiện ra.”
Thu Cúc cúi đầu, cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, Tạ Dao lại ngất xỉu đúng lúc nàng ta đang trực.
Đây là lần đầu tiên nàng ta gặp phải chuyện này, lại thêm người hôn mê là Tạ Dao, trong lòng nàng ta không khỏi có chút chột dạ, vội vàng chạy ra ngoài gọi người, nhưng lại vừa vặn gặp phải Hành Đế đến đây trước khi lâm triều.
Hành Đế thuận miệng nói, bảo nàng ta ở lại điện này hầu hạ Tạ Dao.
Đương nhiên Thu Cúc không muốn, nàng ta không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với vị Thái tử phi này, nhân lúc nàng còn đang hôn mê, nàng ta đã đi cầu xin Hoàng hậu nương nương cho mình rời đi, nhưng không ngờ Hoàng hậu sau khi biết chuyện này, lại bảo nàng ta ở lại.
Tạ Dao đưa tay nhận lấy bát thuốc trong tay Thu Cúc.
“Ta thật sự phải cảm ơn ngươi, nếu không e là đến tối cũng không ai phát hiện ra.”
“Đều là nô tỳ nên làm.”
“Ngươi là cung nữ của Từ Ninh cung?”
“Vâng, nô tỳ Thu Cúc, là cung nữ quét dọn của Từ Ninh cung.”
“Ta thấy ngươi lanh lợi như vậy, còn tưởng là người thường xuyên hầu hạ trong cung Hoàng tổ mẫu.”
“Nương nương nói đùa rồi, nô tỳ chỉ là người quét dọn bên ngoài điện, sao có phúc phận được vào chính điện hầu hạ.”
Nhắc đến Thái hậu, Tạ Dao buông bát thuốc trong tay xuống với vẻ mặt u ám.
“Tuy rằng ngươi ở bên ngoài điện hầu hạ, nhưng cũng tốt hơn ta bị nhốt trong đại lao này, ngay cả tình hình của Hoàng tổ mẫu cũng không biết.”
Thu Cúc mím chặt môi không nói gì.
“Ngươi hầu hạ bên ngoài điện, có thể biết Hoàng tổ mẫu hiện giờ thế nào rồi không? Ta ngày ngày lo lắng, trong lòng áy náy, chỉ mong Hoàng tổ mẫu sớm ngày tỉnh lại.”