Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình

Chương 170



Cố Trường Trạch biết nàng buồn chán nhiều ngày nay, bây giờ hai người đã khỏe hơn, vết thương của hắn cũng gần khỏi hẳn rồi, nên muốn dẫn nàng ra ngoài dạo chơi.

“Giang Trân...”

“Bẩm Điện hạ, nương nương, Thái hậu nương nương phái người mang thuốc đến.”

Giọng nói của hai người đồng thời vang lên, Giang Trân đứng ngoài cửa bẩm báo.

Thuốc?

Tạ Dao và Cố Trường Trạch nhìn nhau, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

“Thuốc gì?”

Giang Trân bước vào từ ngoài cửa, phía sau là hai nha hoàn.

“Nương nương nói Điện hạ và Thái tử phi thân thể yếu ớt cần bồi bổ, cho nên đã sai người sắc canh nhân sâm.”

65

Tạ Dao nghe vậy, sắc mặt liền sa sầm. Sao hai ngày nay Thái hậu lại thích đưa canh nhân sâm thế này?

Tối qua, nàng bị nóng bức cả nửa đêm mới dịu đi, lại bị Cố Trường Trạch lăn qua lộn lại giày vò một hồi lâu. Tạ Dao đã được chứng kiến kết quả của việc người bình thường bổ sung quá nhiều khí huyết, giờ phút này nào còn dám uống thêm nữa?

Nhưng từ chối hảo ý của Thái hậu cũng không ổn.

Nàng khó xử nhìn Cố Trường Trạch.

“Để ta.”

Cố Trường Trạch tiến lên muốn bưng hai bát canh nhân sâm uống hết, Tạ Dao nhíu mày vội vàng ngăn hắn lại.

Tình huống thế này, Cố Trường Trạch uống hay nàng uống, có gì khác biệt?

Ai uống nhiều quá thì đều có cách giải quyết giống nhau thôi.

“Để đó đã, đa tạ hảo ý của Hoàng tổ mẫu.”

Tiễn bước hạ nhân, Tạ Dao nhìn canh nhân sâm, vẻ mặt khó xử.

Thứ này là đại bổ chi phẩm, rất quý giá, đổ đi thì lãng phí, uống vào thì không ổn.

“Ngày mai chàng bảo người nói với Hoàng tổ mẫu, đừng đưa những thứ này đến nữa.”

Cố Trường Trạch chậm rãi bưng một bát canh lên, nhìn Tạ Dao đầy ẩn ý.

“Nhưng hôm nay đã đưa đến rồi thì không thể lãng phí.”

Tạ Dao cắn răng, bưng bát canh lên uống cạn.

Nàng vừa đứng dậy muốn đi tắm rửa, eo đã bị một bàn tay to ôm lấy.

“Thái tử phi, ta thấy nóng quá.”

Dây lưng trên eo bị rút ra, Tạ Dao nhìn Cố Trường Trạch mặt dày mày dạn nói lời giả dối, nhíu mày đẩy hắn ra.

“Đừng náo nữa.”

Chỉ là một bát canh nhân sâm thôi mà, cũng không phải xuân dược, tối qua là do một bữa dược thiện cộng thêm hai bát canh nhân sâm mới khiến nàng không kiềm chế được, hôm nay nào có hiệu quả lớn như vậy.

Cố Trường Trạch không buông nàng ra, cọ cằm vào tai nàng.

“Thái tử phi không nóng sao? Ta thấy mặt nàng hơi đỏ, người cũng có vẻ nóng.”

“Nước tắm không mát, hay là để ta giúp nàng giải nhiệt.”

“Đừng... ưm...”

Tạ Dao còn chưa nói hết câu đã bị hắn chặn môi, ôm đến bên giường.

Hôm nay hắn lại mượn cớ “canh nhân sâm” để giở trò lưu manh.

Sáng sớm hôm sau, hai người thay một bộ y phục đơn giản xuất cung.

Đã lâu Tạ Dao không về phủ Tạ Vương, hôm nay nàng rất phấn khởi. Xe ngựa dừng ở cửa phủ, nàng vừa định xuống xe, bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo.

“Được rồi, Ngộ Cảnh ca ca, huynh đừng chạy nữa, muội thề, chỉ hôm nay thôi, huynh đi với muội một chuyến là được rồi. Muội đã đánh cược với vị tiểu quận chúa kia rồi, nếu huynh không đi, nàng ta sẽ cười nhạo muội mất.”

“Hoằng Nhi?”

Tạ Dao thò đầu ra ngoài, ánh mắt bắt gặp một bóng dáng màu hồng phấn.

Cố Hoằng đang đưa tay kéo tay áo một nam tử, giọng điệu không còn ngang ngược như ngày thường, ngược lại có thêm vài phần dè dặt cẩn thận.

Nam tử đứng trước mặt nàng ta mặc một thân cẩm y hoa phục, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vài phần không kiên nhẫn.

“Công chúa, thần công vụ bề bộn, thật sự không có hứng thú chơi những trò nhàm chán này với người.”

Hắn hất tay áo ra, động tác mạnh đến mức Cố Hoằng không kịp phòng bị, loạng choạng suýt ngã.

“Ta... A Dao?”

Nàng ta bị Tạ Dao gọi một tiếng, theo bản năng quay đầu lại. Cố Trường Trạch đi theo sau lưng Tạ Dao, thò đầu ra, nhìn thấy người Cố Hoằng đang kéo, lông mày không khỏi nhíu lại.

“Hoàng huynh, Hoàng tẩu.”

Cố Hoằng le lưỡi, buông tay áo ra, ngoan ngoãn đứng thẳng người.

Trần Ngộ Cảnh chỉnh lại nếp gấp trên tay áo, cúi đầu lạnh nhạt hành lễ.

“Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương, Ngũ công chúa, thần xin cáo lui trước.”

Hắn nói xong liền xoay người rời đi, Cố Hoằng ở phía sau gọi một tiếng, không thấy hắn quay đầu lại, lập tức bĩu môi, hai mắt đỏ hoe.

“Ngộ Cảnh ca ca.”

Giọng nàng ta mang theo tiếng khóc nức nở, Trần Ngộ Cảnh không hề dừng bước, dường như căn bản không nghe thấy.

“Bớt hơi.”

Cố Trường Trạch xuống xe ngựa, thấy nàng ta sắp khóc, nhíu mày quát.

“Chuyện gì vậy?”

Tạ Dao còn chưa biết đầu đuôi câu chuyện, liếc Cố Trường Trạch một cái, ngăn lời hắn, tiến lên kéo Cố Hoằng.

Cố Hoằng quay đầu vùi vào lòng nàng.

“Muội cũng không làm lỡ việc công của huynh ấy, huynh ấy có thể đi xem bệnh cùng tiểu quận chúa phủ Tần Vương, sao không thể đi du ngoạn cùng muội?”

Giọng nói nàng ta đầy ủy khuất, còn chưa nói hết câu, trong mắt đã ngấn lệ.

“Tiểu quận chúa kia hôm qua còn chế nhạo muội, nói muội ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau Trần Ngộ Cảnh mà không thấy người ta ngoái đầu lại, muội đường đường là công chúa, sao có thể chịu thua kém nàng ta? Muội chỉ muốn hôm nay huynh ấy giúp muội ra oai một chút, không ngờ huynh ấy lại hung dữ với muội như vậy.”

Nàng ta nức nở kể lại, Tạ Dao rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Từ mấy năm trước, nàng đã biết trong lòng Cố Hoằng có người mình thích, nhưng trong số những công tử quý tộc ở Thượng Kinh, Tạ Dao chưa từng thấy nàng ta thân thiết với ai, vốn tưởng chỉ là lời đồn đại, không ngờ hôm nay lại được gặp người thật.