Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình

Chương 172



Tạ Dao nghi ngờ nhìn hắn.

Vị Thái tử mười ngón tay không dính nước suối này, mà cũng biết pha trà lá sen, chèo thuyền sao?

“Đi thay y phục đi.”

Cố Trường Trạch không giải thích, nắm tay nàng đi về phía trước.

Vào khuê phòng, Tạ Dao thay một bộ váy áo mỏng manh, nàng ngồi trước bàn trang điểm búi tóc lên cao, Cố Trường Trạch nhìn lướt qua phòng nàng, ánh mắt dừng lại trên chiếc giường lớn có thể chứa được hai người.

Hắn cúi người ôm Tạ Dao.

“Hôm nay ta chèo thuyền chở nàng đi hái sen, có được thưởng gì không?”

“Còn chưa hái mà điện hạ đã đòi thưởng rồi sao?”

Tạ Dao buồn cười nhìn hắn.

“Sẽ có mà, ta hỏi trước thôi.”

“Điện hạ muốn gì?”

Cố Trường Trạch ừm một tiếng, cúi đầu, hạ giọng nói:

“Sau khi thành thân, ta vẫn chưa từng ở lại qua đêm cùng nàng ở phủ Tạ Vương, hay là đêm nay... chúng ta cùng nghỉ ngơi trên chiếc giường này nhé?”

Quản gia chuyển thuyền đến, Cố Trường Trạch nắm tay nàng cùng lên thuyền, vung tay áo, nhẹ nhàng chèo thuyền về phía giữa hồ.

Động tác hắn thuần thục, con thuyền nhỏ dưới tay hắn rất vững vàng, Tạ Dao lười biếng ngồi ở đuôi thuyền, ánh mắt nhìn ra xa, nước biếc trời xanh, khắp nơi đều là một màu xanh mướt của lá sen.

Gió nhẹ thổi qua, lay động vài sợi tóc mai, Tạ Dao đưa tay ra, hái một chiếc lá sen theo hướng thuyền đi.

Rễ lá sen mọc rất sâu, nàng dùng sức khá lớn, nước hồ mát lạnh b.ắ.n tung tóe, làm ướt bộ váy áo mỏng manh, Tạ Dao dứt khoát xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn.

Màu xanh lá cây kia in trên người nàng, càng tôn lên vẻ linh động xinh đẹp, diễm lệ động lòng người, hoa tai theo động tác của nàng khẽ đung đưa. Tạ Dao hái được một chiếc lá sen, ngửi mùi thơm ngát trên đó, dường như cũng theo đó trở về thời niên thiếu, cả nhà bốn người vui vẻ trong đình hóng mát.

Bao nhiêu năm trôi qua, nàng một mình ở phủ Tạ Vương, không ngờ lại được hắn chèo thuyền chở đi hái sen.

Trong lòng Tạ Dao bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả, nàng quay đầu lại nhìn Cố Trường Trạch đang chuyên chú chèo thuyền, gọi:

“Điện hạ!”

Cố Trường Trạch ngẩng đầu lên nhìn, liền bị nước nàng hất vào mặt.

Nước hồ tháng sáu mát lạnh, Cố Trường Trạch cũng không thấy giận.

“Đừng nghịch nữa.”

Tạ Dao cười híp mắt nhìn hắn, đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt hắn, nâng mặt hắn lên hôn một cái thật kêu, giọng nói ngọt ngào:

“Phu quân, chàng thật tốt!”

66

Cảm giác mềm mại ấm áp lướt qua má, thoáng chốc rồi biến mất. Nụ hôn vừa rồi khiến cả hai đều ngẩn người.

Tạ Dao hốt hoảng nhìn quanh, thấy thuyền nhỏ đã ra giữa hồ, xung quanh là những lá sen cao lớn che khuất, đám người hầu và nô bộc đi lại trên bờ cũng không ai để ý đến động tĩnh bên này. Nàng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lùi người ra, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, bắt đầu hối hận về hành động táo bạo vừa rồi.

Sao nàng có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?

Gương mặt nàng lúc này đỏ hơn cả ráng chiều, bộ y phục màu xanh lá càng tôn lên dung nhan xinh đẹp, hòa cùng sắc xanh của lá sen, đẹp đến nao lòng.

Cảm giác trên môi vẫn còn vương vấn, Cố Trường Trạch hoàn hồn, đưa tay ôm nàng vào lòng.

Chiếc thuyền khẽ đung đưa trên mặt nước, gợn lên từng tầng sóng. Trước mắt là gương mặt tuấn tú phóng đại, Cố Trường Trạch giữ chặt môi nàng, không cho nàng cơ hội trốn tránh.

“Ở ngoài này... ưm...”

Lời Tạ Dao còn chưa nói hết đã bị chặn lại. Vị ngọt thanh khiết và hơi thở ái muội quấn quýt lấy nhau. Giữa trời xanh nước biếc, trong khóm sen xanh mướt, nàng nằm gọn trong lòng Cố Trường Trạch, chiếc thuyền nhỏ lắc lư, khiến nàng như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, từng chút một bị hắn chiếm lấy hơi thở.

Mặc dù có lá sen che chắn, nhưng Tạ Dao vẫn sợ người khác nhìn thấy, cả người căng thẳng, nắm lấy khoảng khắc hắn buông lỏng để hít thở, vội vàng lên tiếng.

“Điện hạ... đừng...”

“Không phải là Thái tử phi chủ động trước sao?”

Cố Trường Trạch chỉ cho nàng một chút không gian để thở, rồi lại nhanh chóng hôn chặt lấy nàng.

Càng lúc càng sâu, càng lúc càng say đắm, hơi thở của hai người đều trở nên hỗn loạn. Cánh tay Cố Trường Trạch ôm nàng càng thêm siết chặt, cho đến khi Tạ Dao phải cố gắng lắm mới có thể nắm lấy cơ hội hắn rời khỏi môi mình để hít thở, thì bàn tay hắn lại bất ngờ lướt đến eo nàng. Hành động của hắn có chút mất kiểm soát, Tạ Dao bừng tỉnh từ cơn mê đắm, hốt hoảng giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn.

“Không được...”

Đầu óc nàng choáng váng, nhưng vẫn chưa quên mất nơi này là đâu, giọng nói có chút hoảng loạn. Cố Trường Trạch miễn cưỡng ngẩng đầu lên khỏi cổ nàng, dùng hết lý trí để kiềm chế dục vọng đang dâng trào trong lòng. Hắn vùi đầu vào cổ nàng, hít lấy hương thơm thoang thoảng trên người nàng, từng chút một áp chế dục vọng xuống.

Lá sen lay động, hương thơm thoang thoảng, gương mặt cả hai đều đỏ bừng.

Một lúc lâu sau, chiếc thuyền mới tiếp tục di chuyển. Tạ Dao chủ động rời khỏi vòng tay hắn.

Nàng nắm chặt lấy lá sen, từ lúc này cho đến khi quay trở lại bờ, nàng không dám nhìn Cố Trường Trạch thêm lần nào.

Y phục trên người nàng vì chuyện vừa rồi mà bị ướt, nàng đành phải vào phòng thay một bộ khác, rồi lại đi thẳng đến phòng bếp nhỏ.

Nấu chè hạt sen không phải là việc khó, bản thân Tạ Dao cũng biết làm. Nàng sai người hầu lui xuống, một mình bận rộn trong bếp.

Món ăn này trong cung cũng không phải là không có, nhưng cách làm của phủ Tạ Vương khác với bên ngoài, nàng cũng muốn cho Cố Trường Trạch nếm thử.

Ban ngày mùa hè trời rất nóng, bận rộn hồi lâu, trên trán Tạ Dao đã lấm tấm mồ hôi. Nàng vừa định lấy khăn tay ra lau thì một bàn tay thon dài trắng nõn đã đưa tới, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi cho nàng.