Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình

Chương 177



Yến Minh sảnh từ năm ngoái đến giờ vẫn chưa mở cửa lần nào. Sau khi nàng thành thân, hạ nhân trong phủ Tạ Vương cũng giảm đi rất nhiều. Tạ Dao bước vào Yến Minh sảnh, nhìn những vết m.á.u loang lổ trên đất cùng mảnh vỡ bình sứ vương vãi khắp nơi, sắc mặt có chút kinh hãi.

Năm ngoái khi tổ chức yến tiệc đính hôn, Tạ Vương đã cực kỳ xa hoa treo rất nhiều bức tranh đàn ca múa hát của các danh gia trong Yến Minh sảnh, còn có bình sứ bài trí tượng trưng cho phu thê hòa thuận. Vậy mà hiện tại, những thứ này đều bị đập nát trên mặt đất, ngay cả những bức tranh treo trên cao cũng không một cái nào nguyên vẹn.

“Nô tài… nô tài cũng không biết ạ! Vương phủ chúng ta luôn có thị vệ canh giữ, vậy mà không ai phát hiện đêm qua có thích khách đột nhập!”

Quản gia ứa nước mắt.

Kẻ nào dám lén lút vào phủ đập phá đồ đạc trong Yến Minh sảnh? Hắn ta có mục đích gì?

Tạ Dao có chút bất an.

“Đừng sợ, nếu thật sự muốn trộm cắp tài vật, hắn ta đã không chỉ đập phá Yến Minh sảnh rồi lặng lẽ rời đi. ta chớ lo, lát nữa ta sẽ lệnh cho người tăng cường thêm thị vệ trong phủ. Nơi này cứ để quản gia cho người dọn dẹp trước. Đồ đạc vỡ nát khắp nơi, không thấy có điềm lành gì, cứ để vậy cũng khiến người ta phiền lòng.”

Cố Trường Trạch dịu dàng an ủi nàng.

Trong lòng Tạ Dao tuy còn lo lắng nhưng cũng chỉ có thể nghe theo lời Cố Trường Trạch. Quản gia gọi người vào, dọn dẹp sạch sẽ mảnh vỡ và vết máu.

Cố Trường Trạch nhìn đồ đạc trong phòng lần lượt được chuyển đi, cho đến khi Yến Minh sảnh trở lại sạch sẽ như cũ, đám mây đen giăng kín trong lòng hắn suốt đêm qua mới tan đi. Hắn đảo mắt, dừng lại ở một góc khuất trong cùng.

“Trên lầu ba còn có một bức tranh Loan Phượng Hòa Minh, cũng chuyển đi luôn đi.”

Hai nha hoàn vội vàng tiến lên chuyển đồ. Tạ Dao đang dùng khăn tay lau bụi trên tay, nghe vậy bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Điện hạ sao biết trên lầu ba có bức tranh đó?”

Bức tranh Loan Phượng Hòa Minh kia là do một vị họa sĩ nổi tiếng thời tiên đế vẽ, sau này tình cờ rơi vào tay Tạ Vương. Năm ngoái được treo trong Yến Minh sảnh, lúc đó khách khứa đến dự tiệc đều vây quanh bức tranh khen ngợi. Nhưng Cố Trường Trạch không nên biết mới đúng.

Bắt gặp ánh mắt của nàng, Cố Trường Trạch thản nhiên đáp.

“Vừa rồi lúc bước vào ta nhìn thấy.”

Hắn đứng dậy đi lên lầu.

“Ta lên trên xem còn đồ gì nữa không, bức tranh quý giá như vậy không nên để ở đây, lỡ như bị hủy hoại thì thật đáng tiếc.”

Bóng lưng hắn biến mất ở đầu cầu thang, Tạ Dao vừa định đi theo, ánh mắt chợt lóe, dừng lại trên góc khuất của tay vịn, nơi đó có một mảnh vải nhuốm máu.

Nàng bỗng nhiên tiến lên nhặt mảnh vải màu tím kia lên.

Chưa đầy một lát sau, Cố Trường Trạch đã từ trên lầu đi xuống, phía sau là mấy nha hoàn, mỗi người bưng theo một thứ, xem ra đã chuyển hết đồ đạc trên lầu xuống.

Áo bào màu tím lóe lên, hắn cong môi đi đến trước mặt Tạ Dao.

“Đi thôi, lát nữa ta sẽ lệnh cho người lục soát kỹ càng khắp vương phủ một lượt.”

Tạ Dao nhìn hắn.

“Y phục của Điện hạ nhăn rồi.”

Nếp nhăn trên tay áo hắn đặc biệt rõ ràng. Tạ Dao đưa tay muốn vuốt phẳng, bỗng nhiên mỉm cười.

“Điện hạ ngày thường rất chú trọng đến việc ăn mặc chỉnh tề, y phục hôm nay không chỉ nhăn nhúm, mà vạt áo còn bị rách mất một mảng, sao còn mặc?”

Cố Trường Trạch khựng lại một chút, thản nhiên nắm lấy tay nàng.

“Không sao, có lẽ là tối qua lúc tiễn Tiêu công tử ra ngoài vô ý bị mắc vào đâu đó.”

“Tối qua ta đã nói rồi, chàng tiễn Tử Hành ca ca ra ngoài lâu như vậy.”

“Dù sao cũng là khách quý, ta tiễn hắn ra tận cổng, muốn tiễn chân hắn cho chu đáo.”

Hai người rời khỏi Yến Minh sảnh, Cố Trường Trạch gọi Giang Trân lấy một bộ y phục sạch sẽ khác đến. Nhìn cánh cửa đóng lại, trên mặt Tạ Dao hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Ngươi chắc chắn tối qua lúc nhìn thấy Điện hạ và Tử Hành ca ca cùng nhau đi ra, trên người bọn họ có mùi m.á.u tanh?”

“Không thể nhầm được. Lúc đó nô tài sợ hãi vô cùng, còn tưởng ai bị thương. Nhưng Điện hạ nói là mùi gà bị g.i.ế.c trong phòng bếp nhỏ bay ra.”

Quản gia cúi đầu đáp.

Cách một bức tường, Cố Trường Trạch siết c.h.ặ.t t.a.y đang cài thắt lưng.

Tạ Dao lại nhớ đến mảnh vải áo bào mình nhặt được ở góc cầu thang.

Rõ ràng là của Cố Trường Trạch. Tối qua hắn và Tiêu Hoa rốt cuộc đã ở đâu?

Cố Trường Trạch thay y phục xong đi ra, phu thê hai người trở về Đông cung.

Tạ Dao vẫn còn lo lắng chuyện Yến Minh sảnh, nhịn không được thăm dò hỏi thêm vài câu.

Tuy nhiên, câu trả lời lần này của Cố Trường Trạch không còn chút sơ hở nào.

“Tối qua trên đường tiễn Tiêu công tử về, ta còn thấy phòng bếp nhỏ đã chuẩn bị canh gà, nên ghé vào xem thử. Ban đầu định bưng qua cho nàng, nhưng nghĩ lại vừa mới dùng bữa tối, chắc nàng cũng không đói. Trên đường ra ngoài gặp phải đầu bếp đang g.i.ế.c gà, có lẽ lúc đó bị dính chút vết bẩn lên người.”

Nỗi nghi ngờ trong lòng Tạ Dao vơi đi phần nào, nhịn không được trêu chọc hắn.

“Câu nói quân tử xa nhà bếp không phải là không có lý, nếu thật sự để Điện hạ tự tay g.i.ế.c gà hầm canh cho ta, e là người chàng sẽ dính đầy m.á.u tanh mất.”

Cố Trường Trạch dịu dàng cười.

“Nếu nàng thích, ta cũng không phải là không thể học.”

Hắn đưa Tạ Dao vào phòng, xoay người đi ra ngoài.

“Thế nào rồi?”