Nàng và Cố Trường Trạch sau chuyện ở Từ Ninh cung, hầu như ngày nào cũng ở trong Đông cung không ra ngoài, như vậy bên ngoài sao có thể có lời đồn về bọn họ?
Có một cung nữ to gan tiến lên nói.
“Mấy hôm trước từ sau khi Điện hạ từ chối nạp trắc phi, lại thêm người ngày đêm hầu hạ bên cạnh Điện hạ, người bên ngoài nghe được những điều này, đều đồn người và Điện hạ ân ái đấy ạ.”
“Người ngoài nói bậy, các ngươi suốt ngày hầu hạ trong Đông cung, vậy mà cũng hùa theo nói bậy.”
“Nô tỳ bởi vì thường xuyên hầu hạ trong Đông cung, mới càng nhìn rõ ràng, người và Điện hạ tình cảm thắm thiết, thật sự là trời sinh một cặp.”
Tạ Dao da mặt vốn mỏng, lại là lần đầu tiên nghe nói bên ngoài có người bàn tán về bọn họ, trách mắng mấy câu nữ nhẹ nhàng, vừa định xoay người rời đi, lại bỗng nhiên nhớ tới điều gì.
Nàng nhìn xung quanh một lượt, gọi cung nữ lanh lợi nhất phía trước lại đây.
Cung nữ này là người thường xuyên hầu hạ trong sân chính, vẫn luôn đi theo Giang Trân làm việc.
“Ta gả vào Đông cung cũng mới ba tháng, sao bên ngoài đã đồn như vậy rồi?”
“Tuy rằng người vào cung thời gian ngắn, nhưng Điện hạ coi trọng người như vậy, nô tỳ đều nhìn thấy rõ ràng. Trước khi người vào cung, Điện hạ biết được Hoàng thượng ban hôn, lúc ấy sợ người từ Vương phủ đến Hoàng cung không quen, còn bảo nô tỳ đi tìm hiểu sở thích của tiểu thư khuê các, để trang trí hậu viện đấy ạ.”
Tạ Dao thản nhiên hỏi.
“Thật sao? Điện hạ sớm biết ta sẽ gả vào Đông cung?”
“Lúc ấy chắc chắn là không biết, ngày ban hôn, Điện hạ lần đầu tiên ra ngoài đến Càn Thanh cung tìm Hoàng thượng bàn chuyện, còn chưa được bao lâu thì đã ngất xỉu được người ta Dìu trở về, hôn mê suốt một ngày, ngay cả thánh chỉ cũng là hôm sau mới thấy. Bất quá Giang công công lúc ấy cũng dặn dò nô tỳ, nói thân phận người tôn quý, Điện hạ lại có quen biết với Tạ thế tử, người gả vào Đông cung chính là chủ tử, bảo nô tỳ không được chậm trễ nửa phần.”
Tạ Dao khẽ gật đầu, lại hỏi.
“Nhìn xem sắp đến mùa thu rồi, Điện hạ vẫn luôn thích vẽ tranh, ta muốn tặng Điện hạ một bức tranh phong cảnh mùa thu, ngươi có biết Điện hạ thích phong cách gì không?”
Cung nữ nhất thời kinh ngạc.
“Nương nương thứ tội, nô tỳ hầu hạ trong sân chính nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói Điện hạ thích vẽ tranh.”
“Trước kia cũng không có sao?”
“Không có, bất quá sau khi người gả vào Đông cung, nô tỳ có mấy lần bưng trà đến thư phòng, ngược lại có thấy Điện hạ đang vẽ tranh, nhưng số lần cũng không nhiều. Điện hạ trước kia quanh năm nằm trên giường bệnh, một năm đến đầu cũng chẳng ra khỏi viện mấy lần, sao có thể thích vẽ tranh được chứ.”
Tạ Dao nghe vậy gật gật đầu, không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Nàng thêm hai món ăn bổ thân, gọi Cố Trường Trạch cùng nhau dậy ăn, sau khi dùng xong bữa sáng, Cố Trường Trạch ngủ thiếp đi trên giường, Tạ Dao gọi Thanh Ngọc.
“Bảo Thái y lệnh đến khám mạch an thai cho ta.”
Khám xong, Tạ Dao tự mình tiễn Thái y lệnh ra ngoài.
Hai người di chuyển đến bên ngoài Đông cung, bên ngoài trời đang mưa, Tạ Dao bung ô che trên đầu, cách màn mưa hỏi.
“Thân thể ta thế nào?”
“Nương nương mạnh khỏe.”
“Gần đây ta luôn cảm thấy mệt mỏi, kinh nguyệt cũng chậm trễ... có chỗ nào không ổn sao?”
Thái y lệnh nhớ lại mạch tượng của nàng.
“Nương nương không có gì bất ổn, thả lỏng tâm trạng là được.”
Tạ Dao tiễn thêm mấy bước, vừa quay đầu lại, liền trông thấy Cố Trường Trạch mặc áo trong vội vàng bước ra.
Hắn không che ô, sau lưng cũng không có hạ nhân đi theo, mấy bước từ bên trong đi đến trước mặt Tạ Dao, trên người đã bị mưa lớn làm ướt.
“Sao chàng lại ra ngoài?”
Tạ Dao vội vàng che ô sang phía hắn, Cố Trường Trạch mặc kệ nước mưa rơi trên người, liên tục hỏi nàng.
“Đi đâu vậy?”
“Chỉ là tiễn Thái y lệnh ra ngoài thôi.”
Cố Trường Trạch nhìn theo màn mưa thấy bóng dáng Thái y lệnh càng đi càng xa, lại quay đầu nhìn Tạ Dao.
“Bên ngoài đang mưa, lần sau đừng tiễn ông ta nữa, tự ông ta sẽ đi.”
Tạ Dao nhìn y phục ướt đẫm của hắn, kéo hắn đi vào trong.
“Chàng còn nói ta, nhìn xem bản thân ngay cả ô cũng không mang đã chạy ra ngoài.”
Cố Trường Trạch tiếp nhận cây ô che trên đỉnh đầu hai người.
“Ta tỉnh lại không thấy nàng.”
Một cái ô không che được cho hai người, vạt áo Tạ Dao rất nhanh đã bị nước mưa làm ướt, Cố Trường Trạch người ướt đẫm, cũng không dám ôm nàng nữa, chỉ có thể cố gắng che ô sang phía nàng.
Tạ Dao nhắc nhở mấy lần, hắn đều bỏ ngoài tai, cứ thế che ô đi vào trong phòng, Tạ Dao đang định nhắc hắn đi thay y phục, lại thấy Cố Trường Trạch đẩy nàng ngồi xuống giường, nửa quỳ bên mép giường, đưa tay nắm lấy bắp chân nàng.
Vết bẩn trên vạt áo bị hắn dùng khăn tay tỉ mỉ lau sạch, hắn nắm lấy mắt cá chân Tạ Dao cởi bỏ giày tất ướt đẫm ra.
“Đừng để bị lạnh, ta bảo người chuẩn bị nước nóng tắm rửa.”
Hôm nay trời mưa, Cố Trường Trạch không đến thư phòng nữa, cứ quanh quẩn ở hậu viện bám lấy nàng, mặc kệ Tạ Dao đi đâu, hắn cũng đều theo sát phía sau.
Đến tối, Tạ Dao nhớ tới chuyện kinh nguyệt, lại một lần nữa từ chối ngủ cùng Cố Trường Trạch.
Hắn nhìn Tạ Dao lên giường, gần ngay trước mắt lại không dám tiến thêm một bước nào, quay đầu đóng cửa lại, ánh mắt trở nên u ám.
“Những người đó không phải đã xử lý sạch sẽ rồi sao?”
“Nô tài cam đoan, người thật sự đã kiểm tra kỹ càng một lượt rồi ạ.”
Vậy tại sao Tạ Dao vẫn không muốn thân cận với hắn?