Giang Trân và thái y nhìn nhau, một lúc sau, Giang Trân run rẩy nói.
“Nô tài có nên... đuổi theo Tạ tiểu thư không?”
Cố Trường Trạch gõ ngón tay thon dài lên bàn, giọng nói vẫn còn hơi khàn.
“Phụ hoàng đâu?”
“Hoàng thượng lập tức đến ngay.”
Giang Trân vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng -
“Hoàng thượng giá lâm -”
Giang Trân vội vàng chạy ra nghênh đón, nhưng bị Cố Trường Trạch gọi giật lại.
Hắn hạ giọng, nhẹ nhàng nói.
“Nếu phụ hoàng hỏi về tình hình tối nay, ngươi chỉ nói Tạ tiểu thư phát hiện ta phát bệnh, cứu ta, còn những chuyện khác, về việc tại sao đđến Thượng Lâm viên, mấy ngày trước tại sao không đi gặp Phùng y tiên, ngươi dám tiết lộ nửa chữ, ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi.”
Tạ Dao chạy một mạch từ chỗ ở của Cố Trường Trạch ra ngoài, mãi đến một góc khuất mới dừng lại.
Nàng ôm chặt lấy ngực, cảm nhận sự hỗn loạn và hoảng sợ trong lòng.
Tiếng gọi “A Dao” trong phòng ngủ vẫn còn văng vẳng bên tai, nàng không biết sự trốn tránh trong lòng đến từ đâu, nhưng theo bản năng đã chạy ra ngoài khi nghe thấy thái y quay lại.
Nếu việc mang bệnh chạy đi là thật, nếu câu “A Dao” là thật, vậy A Dao mà Cố Trường Trạch gọi là ai?
Tạ Dao nuốt nước bọt, không nói nên lời.
Lúc này nàng rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng lý trí lại mách bảo nàng.
Trên đời có biết bao người tên A Dao, chưa chắc Cố Trường Trạch đã gọi nàng.
Tạ Dao ở trong góc này gần nửa canh giờ mới đi ra.
Lúc nàng quay lại chỗ ở của Cố Trường Trạch, đế hậu đã rời đi.
Giang Trân canh giữ ở cửa, nhìn thấy nàng vội vàng nghênh đón.
“Nô tài vừa rồi còn nhắc đến Tạ tiểu thư.”
Nhắc đến nàng làm gì?
“Điện hạ tỉnh chưa?”
Tạ Dao vốn muốn trốn tránh không đến đây, nhưng cuối cùng vẫn không yên tâm.
“Vẫn chưa tỉnh.”
Giang Trân lời nói đến miệng, lại đổi giọng.
Nghe hắn nói vậy, Tạ Dao thở phào nhẹ nhõm, vừa định bước vào, lại nghiêng đầu hỏi Giang Trân.
“Ta có chút việc muốn hỏi Giang công công.”
Giang Trân lúc này nhìn thấy nàng như nhìn thấy tổ tông, vội vàng nịnh nọt nói.
“Người cứ nói.”
“Điện hạ trước đây, có quen biết ai tên... thôi.”
Tạ Dao nói được một nửa thì đột ngột dừng lại, cho dù Giang Trân có hỏi thế nào, nàng cũng không chịu nói tiếp.
“Ngươi ở đây chăm sóc điện hạ cho tốt, ta đi trước...”
“Là Tạ tiểu thư sao?”
Tạ Dao còn chưa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói từ bên trong truyền đến.
Nàng lập tức cứng đờ người.
“Điện hạ gọi người vào đấy.”
Tạ Dao do dự hồi lâu, mới chuẩn bị tâm lý bước vào.
Xuất hiện trong tầm mắt nàng là Cố Trường Trạch, người chỉ mặc bộ đồ ngủ, đang uể oải nằm trên chiếc ghế dài mềm mại, trên mặt có chút suy nhược sau khi khỏi bệnh, căn phòng nồng nặc mùi thuốc.
tràn ngập ánh lửa than hồng, khiến tháng Ba còn lạnh lẽo trở nên ấm áp.
Tạ Dao nhìn thấy cảnh này, những nghi ngờ trong lòng đã vơi đi phân nửa. Nhìn bộ dạng này của hắn hẳn là thật sự bị bệnh.
Vậy thì có lẽ hắn cũng không nhớ những lời nói trong lúc mê man.
Tạ Dao đảo mắt, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà tiến lên.
“Điện hạ đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Cố Trường Trạch nhìn ánh mắt né tránh của nàng, trong mắt lóe lên ý cười, trên mặt lại ôn hòa gật đầu.
“Vừa rồi đã uống thuốc, đã khá hơn nhiều rồi, mời Tạ tiểu thư ngồi.”
Tạ Dao vừa ngồi xuống, lại nghe hắn hỏi.
“Lúc nãy ta hôn mê, không có mạo phạm Tạ tiểu thư chứ?”
Mạo phạm?
Tạ Dao lập tức đứng dậy.
“Không biết điện hạ muốn nói đến chuyện gì?”
Nàng cho rằng mình đã che giấu rất kỹ sự căng thẳng, nhưng Cố Trường Trạch chỉ cần nghe nàng nói chuyện là đã nhận ra sự cứng nhắc của nàng.
Hắn khẽ cười, hỏi.
“Ví dụ như lúc ta phát bệnh, ở bên ngoài ôm Tạ tiểu thư cùng ngã xuống bãi cỏ, loại mạo phạm này, không có chứ?”
Tạ Dao vốn đã quên chuyện này, đột nhiên bị hắn nhắc đến, lại nhớ tới tối nay, khoảnh khắc Cố Trường Trạch ôm nàng ngã xuống, hơi thở thanh tao và hơi ấm nóng bỏng trên người hắn len lỏi vào người nàng.
Cho đến lúc nàng vào lau mồ hôi lạnh cho hắn, dường như trên người bây giờ vẫn còn vương vấn mùi hương trúc thanh nhã kia.
Tạ Dao hơi đỏ mặt, liên tục lắc đầu.
“Tự nhiên là không có.”
Cố Trường Trạch khẽ gật đầu, ánh mắt không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của nàng, lại hỏi.
“Vậy những hành động khác, cũng không có vượt quá giới hạn chứ?”
Tạ Dao cúi đầu, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói.
“Cũng không có.”
“Vậy thì tốt.”
Cố Trường Trạch như thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay đa tạ Tạ tiểu thư cứu giúp.”
Tạ Dao mím môi.
Nói đến cứu giúp...
“Giang công công nói mấy hôm nay thân thể điện hạ vốn không được khỏe, đáng lẽ nên ở Đông cung tĩnh dưỡng cho tốt, sao lại đột nhiên đến Thượng Lâm viên?”
Lời nói của nàng mang theo chút thăm dò không rõ ràng, Cố Trường Trạch lại như không hề hay biết.
“ Đã ba năm rồi chưa từng đến Thượng Lâm viên, năm nay tổ chức lớn như vậy, ta cũng muốn đến xem thử.”
“Chỉ là như vậy thôi sao?”
“Vậy Tạ tiểu thư muốn câu trả lời như thế nào?”
Cố Trường Trạch nhìn thấy dáng vẻ xoắn xuýt của nàng khi cúi đầu, trong mắt lóe lên tia xảo quyệt, lại hỏi.
Tạ Dao lập tức im lặng không nói.
Nàng biết lời Giang Trân nói phần lớn là giả.
“Phùng y tiên ở Tây Sơn có thuốc của ta, ta muốn gửi thư đến Tây Sơn nhờ người mang đến, phiền Tạ tiểu thư đưa giấy Tuyên Thành và bút son cho ta.”