Tuy rằng đã nghỉ ngơi một ngày, đã khá hơn rất nhiều, nhưng Tạ Dao biết rõ người này vào ban đêm hung mãnh thế nào, nếu thật sự giống như tối qua náo loạn cả đêm, ngày mai đừng nói là hồi môn, hạ nhân trong Đông cung sẽ cười nhạo nàng trước.
Nàng khẽ cắn môi, ánh mắt đảo khắp nơi, Cố Trường Trạch nhìn biểu cảm trên mặt nàng, môi gần như dán vào tai nàng, mơ hồ hôn nhẹ.
“Thật sao?”
Tạ Dao chớp chớp mắt, khẽ mím môi.
“Ừm...”
Cố Trường Trạch nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng của nàng, trong mắt hiện lên ý cười.
“Nếu A Dao không thoải mái, ta tự nhiên sẽ không miễn cưỡng, vậy thì cùng nhau nghỉ ngơi thôi.”
Hắn nói như vậy, Tạ Dao thở phào nhẹ nhõm, coi như hắn không nhìn ra lời nói dối của mình, nàng cất sách trong tay, cùng hắn đi về phía giường.
Ba khắc sau giờ Tuất, đèn trong phòng ngủ chính của Đông cung tắt ngấm, ban đầu còn yên tĩnh, nhưng rất nhanh sau đó, trong phòng vang lên tiếng thở dốc khe khẽ của nữ tử.
“Điện hạ... chàng đang làm gì vậy?”
“Ta xem vết thương trên cổ nàng đã khỏi chưa?”
Nam tử vốn đang yên lặng nằm bên cạnh nàng không biết từ lúc nào đã nghiêng người, đầu ngón tay lạnh lẽo quen thuộc khẽ vén y phục của nàng.
“Khỏi rồi... cũng không phải vết thương gì nghiêm trọng.”
Tạ Dao bị động tác vuốt ve của hắn khiến trái tim run lên, cắn môi né tránh.
“A Dao luôn thích nói dối, ta không yên tâm, vẫn nên tự mình kiểm tra một chút.”
Trong đêm tối, nam tử khẽ cười một tiếng, thân hình cao lớn bao phủ lấy thân thể mềm mại, đầu ngón tay khẽ động, y phục màu trắng rơi xuống đất.
Trong phòng ngủ yên tĩnh rất nhanh vang lên tiếng rên rỉ khó nhịn và tiếng thở dốc bị kìm nén, lại là một đêm nến hồng lay động.
23
Tiếng rên rỉ khe khẽ của Tạ Dao bị hắn nuốt trọn. Đầu ngón tay mát lạnh lướt qua dấu răng đã nhạt đi nhiều trên cổ nàng, ánh mắt Cố Trường Trạch thuận theo ánh sáng le lói trong đêm tối nhìn xuống, như thể đang thật sự chăm chú “kiểm tra”.
Nàng bị ép ngửa đầu, mái tóc đen xõa tung sau lưng, tương phản với làn da trắng như tuyết. Động tác của hắn như làn gió nhẹ lướt qua thân thể mềm mại, làn da Tạ Dao vì nóng ran và khó nhịn mà ửng hồng nhạt, đầu ngón tay trắng nõn bấu chặt vào tấm lưng rộng của hắn, giọng nói nghẹn ngào bật ra:
“Điện hạ, Điện hạ...”
“Ừm...”
Tiếng rên rỉ hòa cùng nụ hôn lúc nặng lúc nhẹ rơi trên người nàng. Rõ ràng đã cảm nhận được ánh mắt mê ly và thân thể mềm nhũn của nàng, hắn vẫn cố tình trêu chọc.
Cơn nóng trong người nàng như thiếp đi theo ý thức, ngay cả nụ hôn cũng trở nên nóng bỏng, chỉ có dựa vào người hắn mới có thể tìm kiếm được chút mát mẻ xua tan đi phần nào.
Vì vậy, nàng vòng tay ôm lấy cổ Cố Trường Trạch, ưỡn người rúc vào lòng hắn.
Đôi mắt trong veo dịu dàng kia nhuốm màu dục vọng, giọng nói mềm mại gọi tên hắn, Cố Trường Trạch khó nhịn đến khóe mắt cũng đỏ lên, mồ hôi mỏng trên trán lăn dài xuống. Thân thể mềm mại nép vào lòng, thân thể Cố Trường Trạch càng thêm căng cứng, giọng nói khàn đặc:
“Làm sao vậy?”
Tạ Dao cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng.
“Có thể... mạnh hơn một chút được không?”
“Thế nào mới gọi là mạnh hơn một chút?” Hắn nắm lấy eo thon của nàng, động tác lại càng thêm dịu dàng.
Cơn nóng trong lòng Tạ Dao theo động tác của hắn càng thêm dữ dội, nàng đỏ mặt không nói.
Cố Trường Trạch liền ôm eo nàng, cúi người xuống.
“Như vậy đã đủ mạnh chưa?
Hay là... như vậy?”
Tấm màn bên giường theo động tác của hắn mà lay động dữ dội, khóe mắt Tạ Dao ươn ướt, nghe thấy tiếng hắn cười khẽ.
“A Dao lúc nào cũng thích giấu diếm, ta làm sao biết thế nào mới là mạnh.”
Câu nói cuối cùng vừa dứt, Tạ Dao khẽ rên lên, thân thể mềm nhũn như nước tan vào lòng hắn.
Sáng sớm ngày thứ tư, Tạ Dao rốt cuộc cũng có thể chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Hôm nay là ngày nàng hồi môn, lúc dùng xong bữa sáng ngồi trước gương đồng trang điểm, vừa nhìn đã thấy dấu hôn đỏ chói trên cổ trắng ngần.
Tối qua, người này lấy cớ “kiểm tra” mà giày vò nàng cả đêm, dấu răng vốn đã được bôi thuốc giờ lại thêm những dấu hôn mới, hôm nay nhìn lại càng thêm rõ ràng.
Tạ Dao quay đầu nhìn Cố Trường Trạch đang mặc y phục chỉnh tề ngồi bên cạnh chờ nàng.
Rõ ràng tối qua đã nói sẽ đổi chỗ khác...
“Sao vậy?”
Nàng vừa nhìn qua, Cố Trường Trạch đã ngẩng đầu, trong mắt thoáng hiện ý cười.
Tạ Dao mím môi không nói.
Sao trước kia nàng có thể nghĩ Cố Trường Trạch là người ôn nhu nhã nhặn, có phong thái quân tử chứ?
Người này rõ ràng là lòng dạ hiểm độc.
Cố Trường Trạch nhìn sắc mặt hơi đỏ của nàng cũng đoán được nàng đang nghĩ gì, khẽ cười một tiếng rồi đứng dậy.
“Đi thôi, đã đến giờ hồi môn rồi.”
Từ Đông cung về đến phủ Tạ Vương đã quá giờ Dần.
Quản gia Hồng đã sớm chờ sẵn ở cổng, vừa nhìn thấy Tạ Dao liền lập tức nghênh đón.
Mặc dù phủ Tạ Vương bây giờ không còn trưởng bối, nhưng những nghi lễ nên có vẫn phải có. Tạ Dao và Cố Trường Trạch vào phủ, trước tiên cùng nhau đến bái lạy linh vị của Tạ Vương và Vương phi, sau đó gặp gỡ vài vị tộc thúc đến từ tông tộc, nói cười rôm rả một hồi.
Hôm nay nàng hồi môn không có nhiều người đến, tính ra trưởng bối ruột thịt cũng chỉ có đường thúc và Tạ Nhan, còn những vị tộc thúc kia phần lớn là thấy Tạ Nhan có thân phận nên mới vội vàng đến nịnh bợ.