Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình

Chương 7



Lát sau lại cúi đầu, ôn nhu cười, che giấu thần sắc u ám nơi đáy mắt.

“Đi thôi, đến Càn Thanh cung.”

Tạ Dao một đường trở về phủ, trong lòng rối bời suy nghĩ lung tung, Thanh Ngọc thấy nàng lo lắng, liền tìm cách an ủi:

“Tiểu thư đừng nghĩ nhiều nữa, bản thân người mới khỏi bệnh, lại bệnh nữa sẽ phải uống thuốc đắng.”

“Gần đây trời lạnh, nô tỳ đã nói tiểu thư không nên ra ngoài, đều tại Tiêu công tử kia, tự mình gây ra một đống rắc rối, còn liên lụy đến người.”

“Tiểu thư người xem hoa ngọc lan trong phủ chúng ta năm nay lại nở rồi, nở rất đẹp.”

“Người nói xem bên hồ Ngọc này có nên trồng thêm sen hay không? Đến mùa hè nô tỳ sẽ nấu canh hạt sen cho người.”

Tạ Dao bị nàng nói mấy câu đã dời đi suy nghĩ, cũng nhìn sang.

“Hồ nước này trước kia mẫu thân thường đến hóng mát, hiện giờ trồng thêm sen cũng tốt.”

“Còn có đình nghỉ mát bên kia, ngày khác nô tỳ sẽ ủ rượu hoa đào cho người, đến cuối xuân, uống chút rượu cũng không sao.”

Thanh Ngọc lải nhải nói với nàng, gió nhẹ thổi qua, Tạ Dao nghĩ nếu sau này nàng một mình ở lại phủ này, thì nên trang trí những nơi này thành dáng vẻ mà nàng thích.

Có lẽ sau này… sẽ cứ như vậy mà sống ở đây.

Nàng đang nghĩ ngợi, khóe miệng hiếm khi cong lên nụ cười, vừa muốn lên tiếng, bỗng nhiên thấy quản gia phía trước vội vàng chạy tới, vẻ mặt lo lắng.

“Tiểu thư, nô tài rốt cuộc cũng tìm thấy người rồi, người mau đi đi, công công trong cung đến rồi, đang chờ tuyên chỉ kìa.”

Tuyên chỉ?

Trong lòng Tạ Dao có chút nghi hoặc, nhưng trên mặt không dám chậm trễ, vội vàng đi đến đại sảnh.

Người Tạ phủ hiện giờ chỉ còn lác đác vài người, đều quỳ trên mặt đất nín thở ngưng thần.

Thánh chỉ màu vàng được mở ra, công công giương giọng hô:

“Nay có Tạ gia nữ Tạ Dao, đoan trang hiền thục, tư chất lan tâm, ta nghe nói rất hài lòng, đặc biệt ban hôn cho ái tử Trường Trạch, sắc phong làm Thái tử phi, ngày mùng một tháng ba hai người thành hôn, khâm thử——”

3

Cho đến khi thánh chỉ của công công được đưa đến tay, Tạ Dao vẫn chưa hoàn hồn.

Thanh Ngọc khẽ đẩy nàng một cái, nàng mới theo bản năng siết chặt thánh chỉ.

“Công công.”

Vị công công đến tuyên chỉ mỉm cười nhìn nàng, trên mặt lộ rõ vẻ “tiểu thư thật là có phúc”.

Tạ Dao mở miệng muốn thăm dò hỏi vài câu, nhưng vị công công này lại tỏ vẻ không biết gì, đem kỹ năng giả ngu thi triển đến mức thượng thừa. Tạ Dao bất đắc dĩ chỉ có thể giữ nụ cười tiễn người đi. Xoay người, cửa vừa đóng, nàng lập tức ngây người tại chỗ.

“Tiểu thư, chẳng phải người nói... Hoàng hậu nương nương đã đồng ý không gả người cho các vị hoàng tử nữa sao?”

Thanh Ngọc cũng mang vẻ mặt chưa hoàn hồn, ngơ ngác hỏi.

Vấn đề này Tạ Dao còn muốn biết hơn cả nàng ta.

Lẽ ra sau khi những lời trong đại điện nói xong, hoàng hậu cũng nên từ bỏ ý định mới đúng, sao lại quay đầu hoàng đế liền hạ thánh chỉ, người được ban hôn còn là Thái tử?

Trong lòng Tạ Dao rối bời, trăm mối ngổn ngang không sao hiểu nổi, chỉ có thể nắm chặt lấy thánh chỉ, nhìn ấn tỷ trên đó, cũng biết chuyện này là thật sự đã xảy ra.

Chỉ trong vòng nửa ngày, nàng từ một ta nữ bị Tiêu tướng phủ từ hôn biến thành Thái tử phi tương lai của Đông cung?

Thái tử?

Mãi đến khi hai chữ này bật ra, Tạ Dao mới nhớ đến cái tên bị trói buộc với mình trên thánh chỉ.

Thái tử Cố Trường Trạch.

Buổi trưa ở ngoài Ngự Hoa viên, bọn họ mới chỉ gặp mặt một lần.

Chẳng lẽ là vì lần gặp gỡ đó, mới có thánh chỉ ban hôn này?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tạ Dao liền không khỏi cười nhạo bản thân mình si tâm vọng tưởng.

Nàng và Thái tử chỉ nói với nhau ba câu hai lời, sao có thể khiến đường đường Thái tử đích thân xin thánh chỉ ban hôn chứ?

Nhưng nếu không phải như vậy, chẳng lẽ hoàng đế đã sớm có dự định muốn nàng gả vào hoàng thất?

Vậy tại sao còn để hoàng hậu đi hỏi nàng?

Tâm tư của bậc đế vương sâu như biển cả, Tạ Dao không dám đoán mò, Thanh Ngọc càng thêm luống cuống nhìn nàng.

“Tiểu thư, người... người nói gì đi ạ.”

Thanh Ngọc đoán được nàng không muốn, nhưng cũng bị dáng vẻ im lặng này của nàng dọa sợ.

Tạ Dao qua loa đáp lại mấy câu chúc mừng của hạ nhân, kéo Thanh Ngọc vào phòng, “Cạch” một tiếng đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại chủ tớ hai người, Thanh Ngọc mới dám mạnh dạn nói.

“Nếu người không vui, cứ khóc một trận đi ạ, nô tỳ ở đây với người.”

Thanh Ngọc nghĩ chủ tử nhà mình thật đáng thương, Vương gia Vương phi vừa mới qua đời, quay đầu đã bị Tiêu công tử từ hôn, lại còn bị ép gả vào hoàng thất mà nàng ấy vốn không thích.

Nghĩ đến nửa đời sau này nàng phải giam cầm trong thâm cung, còn phải ở cùng vị Thái tử bệnh tật kia, biết đâu được ngày nào đó Thái tử quy tiên... Tiểu thư nhà nàng chẳng phải chịu cảnh góa bụa sao.

Thanh Ngọc càng nghĩ càng thấy đáng thương, không nhịn được liền òa khóc.

“Tiểu thư, người thật sự...”

Tạ Dao nghe thấy tiếng khóc của nàng ta liền nhìn sang, nhất thời bật cười.

“Không phải nói an ủi ta sao, tại sao lại tự mình khóc trước rồi?”

“Nô tỳ... Nô tỳ là đau lòng thay người.”

Ai mà không biết Thái tử ba bước ho một lần, độc trong người cùng với vết thương cũ khiến thân thể suy nhược, ngày thường ngay cả cửa cũng không bước ra, ai biết có thể sống qua hai mươi tuổi hay không.