Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình

Chương 99



Đó là một bức tranh hoa nghênh xuân rực rỡ dưới ánh mặt trời chói chang, được tô điểm từng chút một bằng nước hoa màu vàng nhạt, tài vẽ tranh của Tạ Dao rất giỏi, đậm nhạt vừa phải, từng chùm từng chùm hoa nghênh xuân đón ánh mặt trời thi nhau khoe sắc, là cảnh sắc rực rỡ nhất trong tiết trời mùa xuân.

“Hoa nghênh xuân vốn có ý nghĩa là hoa trường thọ, lại là loài hoa nở đầu tiên trong tiết trời mùa xuân, sáng sớm nay ta nhìn thấy có người hầu đang bày biện ở Đông cung, mới nảy ra ý định lấy nó để tặng cho Điện hạ.”

Cố Trường Trạch nhìn chằm chằm bức tranh kia, không nói nên lời cảm xúc trong lòng.

Một mình hắn đã nhìn thấy quá nhiều tuyết rơi mùa đông, nhưng đây là lần đầu tiên có người, muốn hắn ngắm nhìn hoa nở mùa xuân.

“Hoa mùa xuân, nút trường thọ, bức tranh này xin tặng cho chàng, nguyện chàng trường thọ. Điện hạ, sinh thần vui vẻ.”

35

Gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ ấy rạng rỡ nụ cười, vết hoa lem trên tay cùng bức tranh trên tờ giấy Tuyên thành một thể hài hòa, Cố Trường Trạch nuốt khan, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm.

“Sao nàng biết được...”

“Điện hạ còn hỏi ta sao? Là ngày sinh thần của chàng, chẳng lẽ chàng không nên tự mình nói với ta sao?”

Tạ Dao nhìn bức tranh trong tay, thầm nghĩ nếu như nàng biết sớm hơn một ngày, hôm nay nàng cũng sẽ không phải vội vàng như vậy.

Đúng là sáng nay nàng mới nghe được.

“Ta... Ta nghĩ đó không phải là chuyện gì to tát...”

So với ngày sinh thần của chính mình, hắn càng muốn nhận được một món quà chính thức từ tay Tạ Dao hơn.

Không nhất thiết phải tốt hơn của Tiêu Hoa, chỉ cần là do nàng tặng.

Tạ Dao tiến lên hai bước, ngẩng mặt nhìn hắn, mỉm cười.

“Năm sau ta sẽ nhớ kỹ ngày này, mùng ba tháng tư, không biết Điện hạ có hài lòng với lễ vật sinh thần hay không?”

Cố Trường Trạch nhìn nút bình an và bức tranh hoa nghênh xuân trong tay, không thể nói ra lời nào không hài lòng.

Vì vậy, hắn chỉ có thể cúi đầu, nhìn nàng hết lần này đến lần khác.

Nàng thật sự quá tốt, tốt đến mức tối hôm qua bị hắn ghen tuông hành hạ cả đêm, sáng sớm bị hắn làm khó nhưng vẫn ngoan ngoãn bận rộn trong thư phòng cả ngày.

Tặng hắn một bất ngờ lớn như vậy.

Cố Trường Trạch không nhịn được đưa tay ôm nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc đen nhánh, hôn lên mi mắt nàng.

Tạ Dao đang ngẩng đầu chờ đợi lời khen ngợi bỗng nhiên bị hắn ôm vào lòng, đôi môi ấm áp rơi xuống mi tâm, nàng cứ tưởng sẽ lại là một phen cuồng nhiệt như tối qua, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng ném cuộn tranh sang một bên, chờ bị hắn ôm đến trường kỷ.

Nhưng không ngờ người này chỉ cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng, bàn tay ôm lấy eo nàng, không còn bất kỳ động tác nào khác.

Chỉ có nụ hôn ngày càng trân trọng.

Tim nàng bỗng nhiên đập nhanh, khóe miệng đang mỉm cười dần dần khép lại, Tạ Dao chớp chớp mắt.

Rõ ràng nàng và hắn đã làm những chuyện thân mật hơn, nhưng cuối cùng, điều khiến trái tim nàng rung động nhất lại là một nụ hôn bình thường như vậy.

Nàng nép vào lòng n.g.ự.c Cố Trường Trạch, vết hoa trên tay lem lên y phục của hắn, hai người cứ im lặng ôm nhau như vậy.

Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã.

“Điện hạ, nương nương, đã dọn xong bữa tối ạ.”

Đó là lúc Tạ Dao ra khỏi thư phòng đã sai người chuẩn bị, chỉ là một số món ăn thường ngày và hai bát mì trường thọ.

Chuông bên ngoài vang lên, đã qua giờ Tý, sang ngày mới, hai người vẫn yên lặng ngồi ăn mì trường thọ của tối hôm qua.

Tối nay Cố Trường Trạch không hành hạ nàng, Tạ Dao mệt mỏi cả ngày nên ngủ thiếp đi rất sớm, chỉ còn lại Cố Trường Trạch ngồi dưới ánh đèn, nhìn nút bình an và bức tranh hoa nghênh xuân trong tay.

Hắn đeo nút bình an bên hông, bức tranh hoa nghênh xuân cũng được sai người đóng khung treo trong phòng ngủ của hắn.

Sau khi treo xong, Cố Trường Trạch nhìn chiếc hộp gỗ trong tay, bỗng nhiên đưa tay ném quả bầu hồ lô ra ngoài cửa sổ, sau đó đặt bức thư lên ngọn nến cho đến khi cháy thành tro.

“Điện hạ! Người cứ thế ném đi sao?”

“Thái tử phi tự tay vẽ tranh cho ta lại còn tặng nút bình an, tốt hơn quả bầu hồ lô kia nhiều.”

Giọng nói của Cố Trường Trạch tràn đầy vui vẻ.

“Hắn, Tiêu Hoa là cái thá gì? Cũng đáng để ta phải ghen tuông sao?”

Ngày hôm sau Tạ Dao tỉnh lại, liền nhìn thấy Cố Trường Trạch ngồi bên giường, bên hông đeo nút bình an mà tối qua nàng mới làm xong.

Màu đỏ thật sự quá rực rỡ bắt mắt, chỉ sợ vừa ra khỏi Đông cung sẽ bị vô số người hỏi han, Tạ Dao da mặt mỏng.

“Điện hạ sao lại đeo nó trên người vậy?”

“A Dao vất vả làm, ta muốn ngày nào cũng đeo.”

Cố Trường Trạch nói xong cong môi cười, đứng dậy kéo Tạ Dao.

“Dùng bữa sáng sớm một chút, ta dẫn nàng ra ngoài dạo chơi.”

Tính ra kể từ sau khi thành thân, đây là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau ra khỏi cung dạo chơi.

Cố Trường Trạch thay một bộ y phục màu lam nhạt, cởi bỏ long bào mũ miện của Thái tử, trông giống như một công tử nhà giàu tao nhã, chỉ có sợi dây màu đỏ bên hông là thật sự chói mắt.

Lại còn đặc biệt thích khoe khoang.

Vừa ra khỏi Đông cung, liền chạm mặt Giang tướng.

“Thần bái kiến Điện hạ...”

“Giang tướng sao biết ta muốn ra khỏi cung? Hôm qua Thái tử phi làm cho ta một cái nút bình an, hôm nay ta liền dẫn Thái tử phi ra ngoài dạo chơi.”