Sau đó một đường dạo phố không phát sinh sự việc kỳ lạ gì nữa.
"Ta muốn ăn kẹo hồ lô này!" Trong tay Ngụy Thanh Uyển vẫn còn cầm mứt hoa quả chưa ăn xong, ánh mắt đã dừng lại trên người ông lão bán kẹo hồ lô.
Ngụy Thanh Uyển giơ tay còn lại ra, làm nũng lắc lắc cánh tay Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du trước tiên cảnh giác liếc nhìn túi tiền của mình, sau khi xác định túi tiền vẫn còn trong tay Ngụy Thanh Hoài, thở nhẹ, sau đó kinh ngạc nhìn Ngụy Thanh Uyển "Ngươi không phải mới ăn một đống thứ sao?"
Ngụy Thanh Uyển bĩu môi "Ngươi ngày thường cả ngày ăn không ngừng đó thôi, còn nói ta?"
Nghĩ đến việc lại phải tiêu tiền, Tần Cẩn Du cảm thấy lòng như đang rỉ máu, nàng nuốt nước bọt, ý chuyển sang việc khác "Nhưng ta nhớ rất rõ ngươi trước kia rất ít khi ăn điểm tâm ngọt."
"Đó là do mẫu phi không cho ta ăn, còn, còn đặc biệt để người hầu quản ta," Cơn tức của Ngụy Thanh Uyển đến giờ vẫn chưa tan, nghĩ đến Thẩm Chiêu nghi, nàng ta hiển nhiên vẫn có chút mất hứng, nói đến chuyện cũ thì lại càng tức giận "Mỗi khi ta ăn một chút điểm tâm ngọt, ma ma chuyên quản giáo ta sẽ lải nhải không ngừng bên tai ta, nói cái gì mà răng sẽ bị rụng, còn nói ăn nhiều sẽ biến thành lợn con."
Tần Cẩn Du bỗng nhiên có chút thông cảm cho Ngụy Thanh Uyển.
Nàng không biết rằng, bề ngoài phong quang vô hạn, Hộ quốc công chúa đứng trên mây Ngụy quốc mà đằng sau lại có tình cảnh bi thảm như vậy.
Đối với Tần Cẩn Du không được ăn điểm tâm ngọt quả thực còn khó hơn chết.
"Nàng ta chính là gạt người!" Ngụy Thanh Uyển còn đang phẫn nộ kể lại "Ta thấy ngươi ngày ngày ăn ăn, nhưng cũng không biến thành lợn con! Hơn nữa người sao có thể biến thành lợn được!"
Bị Ngụy Thanh Uyển nói như vậy, Tần Cẩn Du có chút tự hào.
Nàng hiện tại chỉ là là thân phận thư đồng của hoàng tử, cho nên chỉ có Cẩm Tịch hầu hạ bên người, Cẩm Tịch không nghiêm khắc giống như ma ma quản giáo trong cung, hơn nữa Hiền phi cũng thường xuyên phái người đưa đồ ăn ngon cho nàng, thế nên Tần Cẩn Du sống rất vui vẻ.
Còn về lý do tại sao nàng không béo lên, đại khái là do ngày thường đọc sách tu luyện vốn rất mệt, nàng lại theo đuổi thực lực, nên chăm chỉ hơn rất nhiều so với Ngụy Thanh Uyển, cho nên mới không biến thành tiểu mật mạp.
Sau khi Ngụy Thanh Uyển phẫn nộ nói hết ra, bỗng nhiên ý thức được, nàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn bốn phía: "Chúng ta đang ở đâu? Đang làm gì?"
Tần Cẩn Du nhìn bộ dạng mờ mịt của nàng, cảm thấy có chút khôi hài, trên mặt cũng tỏ vẻ ngạc nhiên "Không phải ngươi nói đi chơi sao? Chúng ta hiện tại đang dạo phố a."
Ngụy Thanh Uyển cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên giận dữ "Tần Cẩn Du thối, ngươi gạt ta! Chúng ta lúc nãy mới còn ở chỗ ông lão bán kẹo hồ lô, sao lại chạy đến đây?"
Nhìn xung quanh, đều là bán hương liệu quần áo, chỗ nào còn có bóng dáng người bán kẹo hồ lô?
Tần Cẩn Du thừa dịp Ngụy Thanh Uyển điên cuồng nói về Thẩm Chiêu nghi và ma ma quản giáo, vừa phụ họa nàng, vừa thần không biết quỷ không hay kéo nàng đến chỗ không có đồ ăn ngon.
Ngụy Thanh Uyển và Ngụy Thanh Hoài thân là hoàng tử hoàng nữ, thân phận tôn quý, thường ngày muốn cái gì cũng có nhưng lại không có tiền.
Dù sao công chúa hoàng tử cũng không thể dễ dàng xuất cung, muốn tiền cũng không có chỗ dùng.
Chỉ có Tần Cẩn Du, trước đây ở Tần gia, được thập phần sủng ái, cho nên có thể có được một ít tiền tiêu vặt do người thân thích trong tộc đưa cho.
Tần Cẩn Du thường ngày tiết kiệm, ít khi tiêu tiền riêng của mình, vì vậy càng tiết kiệm được nhiều tiền.
Trước khi tiến cung, Tần Cẩn Du còn tích từng đồng từng đồng tiền xu, còn lén lút đi cùng Cẩm Họa đến tiền trang Tần gia, đổi một đống tiền xu thành mấy tờ ngân phiếu.
Sau khi tiến cung, mỗi khi quay về Tần gia hoặc là có người Tần gia vào thăm nàng, cũng sẽ nhét chút tiền cho nàng.
Lần này xuất cung, Tần Cẩn Du chỉ mang một tờ ngân phiếu có giá trị thấp nhất và một ít tiền xu, hiện giờ đều đã tiêu cũng nhiều rồi.
Ngụy Thanh Hoài còn tốt, tuy rằng cái gì cũng cảm thấy mới lạ, nhưng cũng cảm thấy tiêu tiền của Tần Cẩn Du có chút ngượng, cho nên không mua nhiều đồ, Ngụy Thanh Uyển thì không giống như vậy, nàng ta từ trước tùy hứng, lần này nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, hết lần này đến lần khác khiến cho Tần Cẩn Du muốn trực tiếp đánh bất tỉnh nàng ta.
Nhìn thấy số tiền mà mình vất vả tích góp đều sắp bị Ngụy Thanh Uyển tiêu sạch, Ngụy Thanh Uyển còn mắng mình, Tần Cẩn Du tức không có chỗ xả "Mua mua mua! Ngươi tiêu hết nhiều tiền của ta như vậy còn muốn mua! Tiền của ta sắp bị ngươi tiêu hết rồi !"
Thật sự là bực mình! Tần Cẩn Du tức giận mặt đỏ bừng.
Sớm biết như này sẽ không dẫn Ngụy Thanh Uyển đi ra ngoài !
Chính mình vốn muốn mua một đống đồ, lại do Ngụy Thanh Uyển, cuối cùng cũng chỉ mua mấy thứ, Ngụy Thanh Uyển lại cố tình làm ầm ĩ, dọc đường đi tiếng nói lại vô cùng lớn, làm cho nhiều người nhìn vào, hơn nữa Ngụy Thanh Uyển lại là đứa trẻ đầu gấu nhìn thấy cái gì cũng muốn mua! Không mua sẽ không vui!
Quan trọng hơn có một lần, Ngụy Thanh Uyển thiếu chút nữa tung hết sạp hàng mứt hoa quả người ta đi, nếu không phải Ngụy Thanh Hoài thân thủ nhanh nhẹn phóng linh lực, sạp hàng kia thật sự sẽ bị Ngụy Thanh Uyển ném đi!
Đến lúc đó không biết sẽ phải bồi thường bao nhiêu tiền cho người ta!
Một đường này, Tần Cẩn Du chỉ cảm thấy nhức đầu.
Từ trước đến nay chỉ có Ngụy Thanh Uyển quát người khác, hiện tại không phòng bị bị Tần Cẩn Du quát vài câu, Ngụy Thanh Uyển nhất thời cảm thấy ủy khuất, chỉ trong nháy mắt, hai mắt nàng đã đẫm lệ.
Tần Cẩn Du sau khi quát xong, cũng có chút hối hận.
Ngụy Thanh Uyển dù sao cũng là công chúa hoàng tộc, mà thân phận mình hiện giờ bất quá chỉ là thư đồng.
Ngụy Thanh Uyển mặc dù đang khóc, nhưng lại không gào khóc như bình thường, chỉ nhỏ giọng nức nở: "Nhưng, nhưng ngươi cho Ngụy Thanh Hoài mua kẹo hồ lô, tại sao lại không cho ta mua..."
Tần Cẩn Du quay lại nhìn Ngụy Thanh Hoài, lúc này mới phát hiện trong tay Ngụy Thanh Hoài đang cầm một nửa xiên kẹo hồ lô đang ăn, chắc là vào lúc nãy các nàng không chú ý, lấy tiền của Tần Cẩn Du đi mua.
Trộm đi mua đồ bị bắt gặp, Ngụy Thanh Hoài có chút xấu hổ, đang muốn giải thích một chút mình quá thèm ăn, Tần Cẩn Du lại mở miệng trước, nàng nói với Ngụy Thanh Uyển "Bát điện hạ bình thường đối với ta rất tốt, Hiền phi nương nương còn thường xuyên cho ta đồ ăn ngon, ngươi bình thường chỉ biết chọc ta mắng ta, đối với ta không tốt, ta tại sao phải mua cho ngươi? Hơn nữa ta vừa nãy đã đưa cho ngươi tiêu rất nhiều tiền! Ta tích tiền dễ dàng lắm sao!"
Nói đến đây, Tần Cẩn Du cũng có chút ủy khuất.
Ngụy Thanh Hoài lườm Ngụy Thanh Uyển, khoe kẹo hồ lô trong tay.
Ngụy Thanh Uyển cúi đầu, nhìn qua vạn phần uể oải, cũng không biết là nghe có hiểu không.
Tần Cẩn Du thở dài, kéo tay nàng ta "Đừng có nhìn đồ ăn suốt, đi thôi, chúng ta đi nhìn xem phong cảnh ngoài cung."
Tần Cẩn Du ngày hôm nay, bỗng nhiên hiểu được đạo lý “Đáng thương tấm lòng phụ mẫu thiên hạ.”
Trước đây đọc được câu này, nàng còn kỳ quái phụ mẫu vì sao đáng thương, hiện tại đã hiểu được toàn bộ.
Tần Cẩn Du hôm nay ra ngoài, không chỉ không có cảm nhận được niềm vui, ngược lại được trải nghiệm cảm giác làm nương trước mười mấy năm.
Vì vậy "Đáng thương tấm lòng phụ mẫu thiên hạ", đáng thương hẳn là giống như cha mẹ có đứa trẻ ầm ĩ như Ngụy Thanh Uyển, Tần Cẩn Du nghĩ, nghĩ đến những đứa trẻ ngoan ngoãn thông minh, phụ mẫu nhất định sẽ rất vui vẻ, tuyệt đối sẽ không đáng thương.
Tần Cẩn Du lấy làm đồng tình với Ngụy hoàng và Thẩm Chiêu nghi.
Bất quá Ngụy hoàng cũng không tính là quá thảm, bởi vì hắn còn có một nữ nhi vừa đáng yêu vừa ưu tú!
Tần Cẩn Du âm thầm nghĩ ngợi.
Bên kia, ánh mắt Ngụy Thanh Uyển đã rơi vào kẹo hồ lô còn một nửa trên tay Ngụy Thanh Hoài.
"Bát ca..." Ngụy Thanh Uyển khó có khi không có gọi thẳng tên Ngụy Thanh Hoài.
Ngụy Thanh Hoài cảnh giác "Cái gì?"
Ngụy Thanh Uyển nhìn hắn có chút không kiên nhẫn, tiếng nói càng ngày càng thấp "Kẹo hồ lô của huynh, có thể hay không... có thể hay không cho muội ăn..."
Kỳ thật Ngụy Thanh Hoài đã sớm cảm thấy xâu kẹo hồ lô này ăn không ngon, chua đến muốn rụng răng hắn, nhưng dù sao cũng là tiêu tiền của Tần Cẩn Du, nếu vứt đi, thì nhất định Tần Cẩn Du sẽ không vui.
Cho nên cho dù chua, hắn đều phải giả vờ ăn rất ngon.
Tự mình đi mua kẹo hồ lô, cho dù là phải quỳ cũng phải ăn hết.
Thấy Ngụy Thanh Uyển nói những lời này, quả thực chính là đang cứu hắn!
Hắn không bao giờ muốn ăn kẹo hồ lô chua như vậy nữa!