Bởi vì Tôn Chính Linh Vân biểu hiện mình sẽ cùng Ngụy Thanh Hoài hồi cung, nên Tôn Chính Hoàn chỉ có thể dẫn bốn đứa nhỏ hồi cung.
Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Uyển còn chưa có chơi đủ, cho dù là đã ngồi trên xe ngựa nhưng vẫn còn lải nhải những đồ vật ngoài cung.
Rất nhanh, bên trong xe ngựa liền tràn ngập âm thanh líu ríu của mấy đứa nhỏ.
Trên tầng hai của một tửu lâu, một cái đầu vươn ra.
Người nọ nhìn xe ngựa đi xa, hiển nhiên có chút tiếc nuối, thấp giọng lẩm bẩm "Thế này là đi rồi..."
Sau khi tiếc nuối, Lăng Quân Trạch hình như nghĩ đến chuyện gì thú vị, tủm tỉm cười nói một câu "Nói với Ngụy hoàng, ta sẽ lùi lại mấy ngày mới tiến cung."
"Dạ" Sau khi phân phó, lập tức có người trả lời, có bóng đen chạy đi, phụng mệnh làm việc.
Nam nhân lộ ra ánh mắt không đồng ý "Dựa theo kế hoạch, ngươi hôm nay nên tiến cung, lùi lại ngày mai là Ngụy hoàng đã khoan dung, ngươi hiện giờ còn muốn lùi lại mấy ngày, rõ ràng là không đem Ngụy hoàng vào trong mắt."
Lăng Quân trạch miễn cưỡng tựa lưng vào ghế, ý cười lúc này biến mất, hơi thở cũng trở nên lạnh lẽo.
Tuy rằng chỉ là đứa nhỏ mười hai tuổi, trên người đã có một loại khí chất không thể che giấu.
Loại khí chất này cho dù là thành viên hoàng tộc cũng không có, hơi thở của cường giả.
Giờ phút này Lăng Quân Trạch đã không còn ôn hòa như trước, mắt xếch lên có chút khinh miệt "Việt Thiên tông ta, là tồn tại mà các chư quốc quân vương đều phải lấy lòng, Ngụy hoàng là cái gì mà đáng để ta để vào mắt?"
Lời nói nam hài dị thường cuồng vọng, nếu vào trong tai người khác sẽ được cho là đại nghịch bất đạo.
Nhưng trên mặt nam nhân lại không có một tia kinh ngạc.
Lời Lăng Quân Trạch không sai, sự tồn tại giống như Việt Thiên tông, đúng là không cần đem chư quốc quân vương để vào mắt.
Hắn kỳ thật sớm đã dự đoán được Lăng Quân Trạch sẽ nói như vậy, khuyên bảo lúc nãy cũng chỉ xuất ra từ chức trách.
Nếu Lăng Quân Trạch tiến cung muộn, yến tiệc đón giá tẩy trần Ngụy hoàng chuẩn bị cũng sẽ chậm lại.
Theo sau đó trận đấu cũng sẽ bị chậm lại.
Chẳng qua vì Việt Thiên Tông có thể cung cấp bảo vật, Ngụy hoàng cho dù tức giận, cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Sau khi tin tức truyền đến hoàng cung, hạ nhân truyền tin nơm nớp lo sợ, chỉ e bệ hạ giận dữ.
Người ở địa vị cao, khó tránh khỏi lòng tự trọng mạnh, sao có thể để người khác khiêu khích, huống chi là ngôi cửu ngũ chí tôn.
Ngoài dự đoán mọi người, Ngụy hoàng tuy rằng tức giận, nhưng cũng không phát giận.
Tay Ngụy hoàng nắm chặt bàn, xoa mi tâm, thở dài, lẩm bẩm nói "Hiện tại người trong Việt Thiên tông tính tình còn tùy hứng hơn cả tông chủ trước."
"Bệ hạ," người truyền tin là thân tín của Ngụy hoàng, hắn quan sát sắc mặt của Ngụy hoàng, thật cẩn thận nói "Nghe nói người đến Ngụy quốc lần này, trong nội bộ Việt Thiên tông có vị trí rất cao, rất có thể là trưởng lão nội bộ của tông môn hoặc là hộ pháp."
Ngụy hoàng nghe vậy, tâm tình cũng tốt lên một chút.
Nếu người Việt Thiên tông phái đến thân phận bình thường trong Việt Thiên tông, thì cũng quá không cho Ngụy hoàng thể diện.
"Mấy ngày này đã nghe được tin tức gì liên quan đến Việt Thiên tông?" Ngụy hoàng hỏi.
"Thuộc hạ vô năng" thân tín kia xấu hổ cúi đầu, "Thuộc hạ không thể đến gần bọn họ, chỉ có thể quan sát từ xa, cũng không có được tin tức hữu dụng."
Mắt Ngụy hoàng lộ ra vẻ thất vọng, hắn vốn tưởng rằng khi còn bé ở Việt Thiên tông tu luyện, ít nhiều cũng có hiểu biết về Việt Thiên tông, ai ngờ vẫn là không có cách nào tìm hiểu được tin tức bên kia.
Tông môn Việt thiên tông này, quả nhiên như tên, thế lực vô biên, có thể vượt thiên.
Thân tín kia thấy Ngụy hoàng không vui, nhanh chóng bổ cứu nói "Thuộc hạ hôm nay tuy rằng không có nghe được tin tức hữu dụng, nhưng lại thấy thập nhất điện hạ và bát điện hạ, còn thư đồng bát điện hạ, lúc ấy thuộc hạ cách khá xa, chỉ nhìn thấy thư đồng bát điện hạ có nói chuyện gì đó với người Việt Thiên tông."
Nói xong liền kể lại cảnh tượng lúc đó một lần nữa. Ngụy hoàng nghe vậy, rất tức giận.
Lập tức hạ lệnh, "Dẫn Tần Cẩn Du lại đây cho ta!"