Thái Tử Phi Nói Chuyện Yêu

Chương 22: 🌼



Edit: Miêu Ngư

Hôm sau, Triệu Tử Khâm tự mình dẫn đại quân lao tới Bắc Cương. Trước khi đi, ta từ trong ngực móc ra một cái hộp gấm đưa cho hắn, hắn hoàn toàn không thể ngờ được, mặt đầy kinh ngạc, hỏi ta.

"Đây là cái gì? Vật đính ước à?"

Ta cười hắn, "Cái gì mà đính ước, đây là đồ hộ mệnh."

Triệu Tử Khâm cười cười, mở nắp hộp, bên trong là một phối sức (đồ phụ kiện), là hạt ngọc mà ta mua được ở chỗ Trần chưởng quỹ, trải qua tay của ông giờ đã trở nên xinh đẹp.

Hắn cầm lấy hạt châu nhìn cẩn thận, mới nói.

"Cái hạt ngọc này làm thế nào có thể hộ mệnh đây?"

Ta cũng không nói hắn biết là ta đã mang hạt ngọc này đi chùa Thanh Thanh tìm Diệu Tuệ đại sư khai quang, giúp hắn được thần phật phù hộ. Ta tin hắn mang theo nó có thể bình an.

Ngày tốt giờ lành đã đến, Triệu Tử Khâm cũng phải rời đi, hắn trèo xuống ngựa, một lần nữa ôm ta vào lòng. Ghé bên tai ta mà dặn dò lần cuối.

"Trước khi ta trở về, nàng nhất định phải chăm sóc tốt bản thân."

Ta nghẹn ngào, nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu đáp lại.

Triệu Tử Khâm ôm ta thật chặt, một lúc lâu sau mới lên ngựa, vung roi mà đi.

Ta đưa mắt nhìn hắn như lần đó nhìn cha ta, ở bờ thành đứng nhìn hồi lâu, nhìn bóng hắn khuất xa, nội tâm rất không nỡ, ta bây giờ không còn một ai bên cạnh vỗ về an ủi.

Cuộc sống về sau cũng như bình thường, cũng chỉ là thêm một người vào trong phủ mà thôi. Ta trước kia cũng không chào đón Lý Tư Tư, sau đó tiếp xúc vài ngày, phát hiện nàng ta thật ra cũng rất khiến người yêu thích. Nhưng yêu thích này của ta cũng chỉ là ngoài mặt.

Ta sắp xếp cho nàng ở một nơi cách ta khá xa, như vậy mỗi ngày đều không cần nhìn thấy, dù sao mắt không thấy, tâm không phiền.

Lý Tư Tư lại tìm mọi cớ để tới tìm ta, không phải ăn thì lại là uống. Khẳng định nàng ta vì muốn được ta yêu thích mà bỏ ra không ít công phu, nếu không vì sao mỗi lần đưa đến đều hợp khẩu vị của ta.

Có câu nói cũng hay lắm, không có chuyện gì mà đối xử tốt, không phải kẻ gian thì cũng là ăn cắp.

Hôm nay như thường lệ, Lý Tư Tư mang theo một giỏ đồ ăn đi đến, vừa vào cửa đã ngọt xớt một tiếng tỷ tỷ, hai tiếng tỷ tỷ.

Ta cũng không nhìn nàng ta, con mắt chỉ nhìn chằm vào cái giỏ trong tay.

"Hôm nay lại mang cái gì ngon tới đây vậy?"

Lý Tư Tư mở hộp cơm ra, một mùi hương ngào ngạt bay đến, lao thẳng đến xoang mũi ta, làm ta thiếu chút nữa là chảy nước miếng.

"Đây là gà Hồi hương, Tư Tư đặc biệt làm cho tỷ đó."

À! Ta còn quên chưa nói, Lý Tư Tư không chỉ có vóc dáng xinh đẹp, mà tay nghề nấu ăn cũng tương đối tốt, nàng làm ra không những hương thơm bay tứ phía, mà sắc vị cũng thật tốt. Ta thấy so với tay nghề Lưu đầu bếp có khi còn tốt hơn, cho nên đối với chuyện nấu nướng này ta có chút sùng bái.

Có chút không chờ được, vội vàng gắp một miếng cho vào miệng, cũng không quên khen nàng ta.

"Tư Tư, tay nghề của ngươi quá tuyệt!"

Lý Tư Tư vội vàng xua tay, cười nói, "Tỷ Tỷ thích là tốt rồi."

Ta định hướng nàng học chút bí phương, tự mình làm cho Triệu Cảnh Dục nếm thử, nhưng ta lại sợ nàng không muốn dạy, bí phương sao lại có thể tuỳ tiện nói cho người khác.

Ta ngậm chiếc đũa trong miệng, hết nhìn nàng lại nhìn một bàn gà, vài lần muốn mở miệng nhưng cuối cùng vẫn là nuốt xuống bụng.

Lý Tư Tư tâm tư tỉ mỉ, thấy ta có vẻ do dự liền nhìn ra được, ngồi xuống cạnh ta, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay ta, cười nói.

"Tỷ muốn hỏi cái này làm như thế nào ư?"

Ta gật đầu, một hồi lại lắc đầu.

"Tay nghề ngươi tốt như vậy, ta tay chân vụng về sợ không học nổi."

Lý Tư Tư khoát tay chặn lại, "Ai nha! Tỷ tỷ, chuyện xuống bếp này chỉ cần kiên nhẫn là đủ rồi, không quan trọng thông minh hay không!"

"......"

Ta cảm thấy nàng ta đang mắng ta, mắng ta không đủ thông minh. Một lời này đem hết những hảo cảm tích góp mấy ngày qua xóa hết không còn một mảnh.

Ta yên lặng để đũa xuống, đến cả gà trong miệng cũng không còn ngon nữa. Nàng ta có lẽ cũng phát giác được ta không vui, cũng thức thời ngậm miệng, con mắt liếc lấy ta vài lần, cuối cùng cũng đành cáo lui.

Lý Tư Tư đi còn chưa được vài bước, Lý thị vệ liền chạy vào, vội vàng gọi.

"Thái tử phi, Thái tử gia gửi thư tới!"

Lời này đem Lý Tư Tư quay trở lại, đi qua đứng ở đằng sau ta, ổn định không nhúc nhích.

Lúc Triệu Tử Khâm đi, ta đã dặn dò hắn phải gửi thư về, cho tới bây giờ mới là lá đầu tiên.

Lý thị vệ đem thư đưa qua, ta vội vàng mở ra xem, còn chưa nhìn thấy chữ, ta lập tức khép lại, quay đầu nhìn Lý Tư Tư đứng ở đó, bên ngoài thì cười nhưng bên trong không cười, nói.

"Đi về nghỉ ngơi đi! Mỗi ngày đều tới tìm ta cũng vất vả cho ngươi rồi."

Người bình thường nghe thấy những lời này đều có thể hiểu được ý tứ của ta, nhưng Lý Tư Tư lại không, nàng ta giả ngu, không rời đi.

Triệu Tử Khâm viết thư cho ta, ta mới không cho nàng xem, vì vậy mới cố ý đuổi nàng ta đi.

Lý thị vệ lúc này lại không thức thời ho một tiếng, ta quay đầu liếc hắn, cuối cùng ngoan ngoãn nghe lời hắn không đuổi Lý Tư Tư đi.

Triệu Tử Khâm làm việc luôn có trước sau, một trong số đó chính là để Lý thị vệ lưu lại, chuyên để quan sát hành động của ta.

Ta một lần nữa mở thư ra, nội dung không nhiều lắm, cũng chỉ là tin báo bình an, cha ta đã tỉnh lại, thân thể cũng chuyển biến tốt đẹp, không lâu sau cũng có thể quay lại sa trường. Mà hắn thì trước đó cũng tham gia không ít trận đánh, trên người có chút vết thương, nhưng cũng chỉ là vết thương nhẹ, vài ngày sau sẽ khỏi.

Ta nhìn thấy những lời này, một lòng lo lắng cũng buông xuống. Tin cuối cùng, Triệu Tử Khâm cũng không quên trêu ghẹo ta! Nàng mang thai chưa?

Ngắn ngủi bốn chữ, làm ta xấu hổ mặt đỏ đến tận mang tai, lập tức khép lại thư. Không biết Lý Tư Tư có nhìn thấy hay chưa, dù sao ta cũng không thể để nàng biết được. Đứng lên, kéo tay Lý thị vệ cùng Lý Tư Tư ra cửa, lưu loát đóng cửa lại.

Dựa vào cửa, lòng nhảy nhót như chim sẻ, ta lần nữa mở thư ra, gằn giọng nhẹ như tiếng muỗi đọc lại bốn chữ: Nàng mang thai chưa?