Tề Thịnh lại nhếch môi cười, nói với tôi: “Có điều, nó đã đến cầu xin Hoàng hậu thì cũng coi như đó là duyên phận. Cứ để nó từ nay ở bên hầu hạ Hoàng hậu là được”.
Lần này thì đến tôi cũng sửng sốt trước câu nói của Tề Thịnh.
Khóe môi của Tề Thịnh càng cao hơn, nói tiếp: “Trời còn lạnh, Hoàng hậu đừng đi đây đó nữa. Không phải thái y đã dặn nàng phải nghỉ ngơi an thai sao? Mau về đi! Trẫm còn phải giải quyết việc trong triều, khi nào về sẽ tới thăm nàng”.
Nói xong, cứ thế quay người…bước đi.
Tôi đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu mà vẫn không định thần được. Hôm nay anh chàng này sao thế? Không lẽ lại uống nhầm thuốc?
Lục Ly không biết từ lúc nào đã trở về bên cạnh, đỡ lấy cánh tay tôi, khẽ nói: “Nương nương, chúng ta về thôi”.
Tôi “ừ” một tiếng, quay người ra về, nhưng trong lòng cứ mãi nghĩ xem hôm nay Tề Thịnh có chỗ nào không bình thuờng. Rõ ràng thấy tiểu cung nữ bị tôi “chỉnh” cho thảm hại như vậy mà vẫn không có phản ứng gì.
Lục Ly cố hạ thấp giọng, nói với vẻ rất bất bình: “Hoàng thượng đi từ phía đó lại, rõ ràng là vừa tới điện Ưu Lan. Chuyện này nhất định có tính toán trước. Con tiện nhân ấy thật đáng khinh, chúng ta đã không thèm xử lý nó, thế mà nó lại dám gây sự với chúng ta! May mà Hoàng thượng bây giờ đã biết nương nương là người thế nào, nếu không chúng ta gặp rắc rối rồi!”.
Lục Ly cứ nói mãi nói mãi, quay đầu nhìn về phía tiểu cung nữ đang run rẩy đi theo phía sau, giọng bất ngờ rất phấn chấn, ghé sát vào tai tôi, hạ thấp giọng: “Nương nương, nô tì có ý này. Nếu đã có một con cừu chịu tội thay ở đây, chúng ta càng dễ đẩy họa về chỗ con tiện nhân ở điện Ưu Lan!”.
Ngay lúc đó, tôi không hiểu ý của Lục Ly là gì.
Lục Ly nháy mắt với tôi, rồi lại đưa tay lên bụng vuốt ve.
Lúc đó tôi mới hiểu, vội đẩy Lục Ly ra, nói: “Em thôi đi. Cô ta đào mộ tổ nhà em hay cướp mất người đàn ông của em à? Ở đâu ra cái thâm thù đại hận đến thế?”.
Tôi biết đây là vấn đề mấu chốt, quyết không để cho mấy câu nói của cô nhóc ấy làm mềm lòng mà cho qua. Tôi làm bộ nghiêm túc trừng Lục Ly một cái, không nói gì, quay người bước đi.
Quả nhiên Lục Ly im lặng suốt dọc đường.
Một tiền bối nào đó đã từng nói. Nếu bạn là người hiểu đạo lý thì tuyệt đối đừng bao giờ nói đạo lý với đàn bà!
Giờ phút này tôi có thể cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của câu nói đó.
Về đến cung, Lục Ly giúp tôi thay quần áo, sau đó hỏi vẻ rất thận trọng: “Nương nương, nên xử lý nha đầu kia như thế nào?”.
Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Gọi nó vào đây”.
Lục Ly quay ra gọi tiểu cung nữ ấy vào. Vừa vào đến nơi, tiểu cung nữ liền quỳ ngay xuống, mặt mày tái mét, môi tím ngắt, không biết là vì lạnh hay vì sợ quá, không dám nói gì mà cứ một mực dập đầu trước tôi.
Lại dập đầu?!
Tôi cuống cả lên, lớn tiếng gọi: “Lục Ly!”
“Có nô tì!”, Lục Ly đáp dõng dạc, xắn tay áo lên, miệng nói: “Nương nương, nô tì nhất định sẽ giúp nương nương hả giận!”.
“Khoan!”, tôi vội ngăn Lục Ly lại, cực kỳ bất đắc dĩ giải thích cho cô: “Đỡ nó đậy, trước tiên đỡ nó đứng dậy đã”.
Lục Ly ngây người ra, vẻ mặt rất không cam tâm bước tới kéo tiểu cung nữ đứng dậy. Nhưng tiểu cung nữ nhất quyết không chịu dậy, cứ một mực dập đầu, khóc nói: “Hoàng hậu nương nương, nô tì sai rồi. Xin Hoàng hậu nương nương tha cho nô tì!”.
Lục Ly kiên quyết xô mạnh tiểu cung nữ một cái rồi mới quay lại nhìn tôi với vẻ vô tội. Ánh mắt của Lục Ly như muốn nói: “Nương nương nhìn xem, không phải là nô tì không đỡ cô ta, mà là cô ta muốn dập đầu, nô tì có thể làm gì được?”
Tôi cũng hết cách, đành đích thân bước tới, cúi người xuống, cố dịu giọng nói với tiểu cung nữ: “Tiểu nha đầu ngươi sao chẳng có chút hiểu biết nào thế? Có thứ gì quan trọng hơn tính mạng của bản thân? Dù cô ta có đối tốt với ngươi bao nhiêu chăng nữa thì cũng không thể bằng mạng sống của ngươi”.
Cuối cùng thì tiểu cung nữ cùng dừng lại, từ từ ngẩng đầu lên, ngây ra nhìn tôi.
Tôi mỉm cười, tiếp tục khuyên nhủ: “Hơn nữa, cô ta đã phải mất bao nhiêu công sức mới đưa được ngươi vào cung của ta, nếu ngươi cứ dập đầu đến chết thì sau này làm sao mà làm nội gián cho điện Ưu Lan được nữa?”.
Tôi vừa dứt lời, sắc mặt của tiểu cung nữ lập tức xám ngoét, vội phủ phục xuống tiếp tục dập đầu “binh binh”, khóc nói: “Nô tì không dám, nô tì không dám!”.
Haizz! Tôi đã nói rồi mà, tôi không biết khuyên nhủ người khác đâu! Tôi chán nản nhìn Lục Ly, thương lượng: “Hay là em khuyên nhủ nó đi?”.
Lục Ly bèn đưa tay kéo tiểu cung nữ, nói: “Con người, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, Có người nhìn vẻ bề ngoài rất dữ dằn, bên trong lại là người nhiệt tình, tốt bụng và nhân hậu. Nhưng có những người nhìn thì chẳng khác gì Bồ Tát lòng dạ lại vô cùng đen tối. Vì vậy, ai thiện ai ác không thể xem người ấy nói gì, mà phải xem người ấy làm gì. Người dám đưa tay ra cứu ngươi trên vách đá cheo leo dù ngày thường có hơi dữ dằn với ngươi cũng không sao, đó chẳng qua cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Còn những người mồm niệm kinh phật, nhưng có khi lại chính là người đẩy ngươi vào miệng sói...”.
“Sử dụng từ cho chính xác”, tôi nhắc Lục Ly vẻ rất nghiêm túc, “Hoặc là miệng hùm, hoặc là hang sói chứ không phải là miệng sói!”.
Lục Ly rất ngoan ngoãn, lập tức sửa lại: “Đúng, miệng hùm, người đẩy ngươi tới miệng hùm thì dù có là Bồ Tát, đối với ngươi cũng là kẻ ác”.
Tôi chợt nhận ra, tôi đường đường là một hoàng hậu tại sao lại để cho Lục Ly nói thành miệng hùm, ít ra thì cũng phải nói là hang sói chứ, phải không?
Lục Ly vẫn đang khuyên nhủ: “Hơn nữa, cứ cho là cứ đến làm gian tế thì sao nào? Có ai lúc trẻ chưa phạm sai lầm đâu. Ta cũng đã từng làm gian tế nhưng Hoàng hậu nương nương vẫn tin tưởng ta, đến mắng mỏ đánh đập cũng chưa bao giờ làm!”.
Tôi xen vào: “Lục Ly?”.
Lục Ly không quay đầu lại: “Nương nương đừng xen vào, nô tì đang giảng giải đạo lý cho tiểu muội này!”.
Tôi thực sự không nén được, đành đưa tay kéo vai Lục Ly, nói: “Lục Ly, em là gian tế của ai vậy?”.
Lục Ly cười khan, đáp: “Nương nương, nô tì đang lấy ví dụ cho tiểu muội này mà!”.
Tôi thấy Lục Ly nói còn vô lý hơn mình, đành bảo: “Được rồi, để ta hỏi nó!”.
Lục Ly vội bê ghế tới cho tôi, nói với vẻ rất quan tâm: “Nương nương ngồi xuống từ từ nói kẻo mệt. Nô tì sai người đi nấu bát canh nóng để nương nương uống cho ấm người”.
Tôi ngồi trên ghế nhìn tiểu cung nữ đang co rúm lại thành một đống, càng nhìn lại càng thấy khó chịu, quyết định đẩy ghế ra, ngồi xổm trước mặt cô, chép miệng hỏi: “Ngươi... đã đói chưa?”.
Tiểu cung nữ run rẩy mãi không thôi, nhìn thấy vậy tôi không nỡ, đưa tay vuốt tóc cô, nói: “Hai chúng ta vốn không quen biết nhau, dù ta có nói gì thì ngươi cũng không tin. Chi bằng thế này, ngươi cứ ở đây, dần dần rồi chúng ta sẽ biết đối phương là người thế nào”.
Tôi đứng dậy, gọi người vào đưa tiểu cung nữ đi ăn cơm và tìm chỗ nghỉ. Một lát sau, Lục Ly mang vào một bát chè, tôi vừa nhìn thấy bát nước trong trong ấy lập tức cảm thấy phát ngán rất chân thành nói với Lục Ly: “Liệu có thể đổi một món ăn mặn nào đó được không? Nương nương của em có tin vui chứ có phải là vào am ni cô đâu?”.
Lục Ly nói với vẻ ngạc nhiên: “Nương nương, những người có thai thường ăn những thứ thanh đạm, chẳng phải nhìn thấy những món ăn có dầu thì sẽ buồn nôn sao?”.
Tôi không biết nói sao, đành im lặng.
Mấy ngày sau, Tề Thịnh đến thăm tôi thật.
Tôi vội gọi cung nữ có tên là Tả Ý đến, chỉ vào cô ta rồi nói với Tề Thịnh: “Nhìn đi, không gầy đúng không? Một sợi lông tơ cũng không thiếu đâu!”.
Lần này thì Tề Thịnh không tỏ ra giận dữ, chỉ hít một hơi thật sâu, im lặng một lát rồi phất tay ra hiệu cho Tả Ý lui ra, quay sang hỏi tôi: “Gần đây thấy trong người thế nào?”.
“Rất khỏe!”, tôi không nghĩ gì nhiều, đáp luôn. Nhìn thấy Lục Ly đứng bên cạnh ra sức nháy mắt ra hiệu, tôi vội nói thêm một câu: “Chỉ thỉnh thoảng hơi đau bụng”.
Tề Thịnh không phát hiện ra sự “giao lưu tình cảm” giữa tôi và Lục Ly, nghe nói vậy có vẻ hơi lo ngại, hỏi: “Hơi đau bụng? Có cần cho mời thái y đến xem không?”
“Không cần đâu!”, tôi xua tay, nói với vẻ không để tâm, “Những người có thai đều như thế cả, cũng quen với việc nôn rồi”.
Tề Thịnh hơi nhíu mày, một hồi lâu không nói gì.
Không khí trong điện có phần lắng xuống, tôi lên tiếng phá tan sự im lặng: “Giang thị thế nào rồi? Có nôn nhiều lắm không?”.
Tề Thịnh dường như không nghe thấy câu hỏi của tôi, nghiêm mặt hỏi: “Muốn ăn gì? Để ta sai người làm cho nàng ăn”.
Tôi thầm nghĩ cuối cùng thì anh cũng đã nói được một câu có tình người! Đang định mở miệng trả lời thì Lục Ly đứng bên ho khẽ, tôi cố gắng nuốt nước bọt, khó khăn đáp: “Không muốn ăn gì cả, chỉ muốn ăn thứ gì đó thanh đạm một chút”.
Không rõ vì sao, tôi cảm thấy khóe môi của Tề Thịnh hơi nhếch lên, giống như cười gian. Anh ta cũng hắng giọng rồi mới hỏi: “Thích ăn đồ cay hay là đồ chua?”.
Tề Thịnh không thèm để ý đến Lục Ly, chỉ nhìn về phía tôi.
Thì đúng là phải thích ăn chua rồi, con trai thích ăn chua, con gái thích ăn cay mà! Tôi thở dài bất lực, đáp: “Đồ chua, bữa nào không có chua là không thích”.
Khóe môi của Tề Thịnh càng lộ rõ nụ cười, tôi giật mình, chợt nghĩ đến Giang thị. Nếu cô ta sinh con trai thì tốt rồi, nhưng nếu sinh con gái thì chẳng phải là tôi sẽ phải tiếp tục chịu đựng sao?
Nghĩ như vậy, tôi chợt thấy trong lòng dậy lên nỗi bất an, bèn thận trọng hỏi Tề Thịnh, giọng đầy hy vọng: “Giang thị thích ăn đồ chua hay cay?”
Tề Thịnh ngớ người ra, nụ cười trên môi cứng lại, một lát sau mới lạnh lùng đáp: “Đồ cay!”.
Tôi cũng ngây người ra, trong lòng vô cùng thất vọng.
Nhìn vẻ mặt phiền muộn của Tề Thịnh, tôi nghĩ một lát rồi quyết định an ủi anh ta: “Con trai ăn chua, con gái ăn cay có lẽ chỉ là câu người ta nói bừa, không chuẩn xác đâu. Hồi mẹ thiếp có mang thích ăn cay, ai cũng bảo chắc sẽ sinh con gái, nhưng kết quả thì sao nào? Chẳng phải đã sinh ra thiếp...”, nói đến câu cuối, tôi sực tỉnh, đành sống sượng nói tiếp, “... vẫn là con gái!”.
Tề Thịnh mặt không chút biểu cảm, hỏi: “Rốt cuộc là nàng muốn nói câu ấy chính xác hay không chính xác?”.
Tôi bị anh ta quay đến chóng mặt, bèn thăm dò: “Vậy chàng nói xem, chính xác hay không chính xác?”
Đầu lưỡi vừa chạm vào đã thấy chua, nước bọt ngay lập tức tứa ra đầy miệng. Chỉ loáng một cái, đến quai hàm cũng thấy chua loét, tôi vừa chóp chép vừa kêu lên: “Đây là món gì vậy? Sao mà chua thế?”.
“Ô mai mơ đấy, là thứ nương nương vẫn thích ăn mà”, miệng trả lời, mắt Lục Ly ra sức gửi ám hiệu cho tôi.
Lúc đó tôi mới chợt nhớ ra Tề Thịnh đang ngồi ở phía đối diện.
Tề Thịnh đứng dậy bước tới trước mặt tôi, đưa tay cầm lấy hai quả ô mai nhìn kỹ, rất nghiêm túc hỏi: “Ngon vậy thật sao?”.
Tôi một tay đỡ cằm, đau khổ đáp: “Đúng là... rất ngon!”.
Tề Thịnh đưa mắt nhìn bụng tôi một lượt, sau đó lại nhìn mặt tôi, khẽ cười.
Tôi tốt bụng hỏi: “Chàng có muốn mang về cho Giang thị một ít không?”.
Nụ cười của Tề Thịnh đông cứng lại, đáp bằng giọng lạnh nhạt: “Không cần, cảm ơn Hoàng hậu đã quan tâm”.
Sau đó không nói lời nào, trực tiếp quay người bỏ đi.
Tôi ngây người nhìn theo một lúc, rồi chỉ về phía cửa điện, hỏi Lục Ly: “Này, em nói xem, đường đường là nam tử hán mà sao lại vui buồn thất thường thế nhỉ?”.
Lục Ly vẫn còn vỗ ngực vì sợ, một hồi lâu sau mới quay đầu lại, chắp hai tay lại cầu xin: “Ôi, nương nương, nương nương làm cho Hoàng thượng tức sắp hộc máu rồi. Nương nương mau đi nghỉ đi!”.
Tôi cười lạnh một tiếng, ném đĩa hoa quả xuống bàn, nói: “Em đừng ra hiệu bằng mắt cho ta mãi thế, mau nghĩ cách vứt bỏ cái cục thịt giả trong bụng ta đi, đừng để đến lúc ta phải quấn bụng giả!”.
Lục Ly im lặng, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Nương nương, chuyện này nô tì không thể tự quyết được, phải hỏi ý kiến của Lão thái thái đã”.
Tôi gật đầu: “Được, thế thì ngươi mau đi hỏi Lão thái thái đi!”.
Tôi chỉ sai Lục Ly đi hỏi ý kiến Lão thái thái, không ngờ vài ngày sau đó cô nàng lại mời hẳn Lão thái thái vào cung.
Tôi trố mắt bất ngờ nhưng đành phải ra gặp.
Sau khi bảo những cung nữ theo hầu lui ra, câu đầu tiên của Trương lão thái thái là: “Đại nha đầu, thấy cách hành sự của con, ta biết con đã trưởng thành. Có câu ‘đại trí giả ngu’, ta không nghĩ là con ‘giả ngu’ quá tốt như vậy, nhưng phần ‘đại trí’ thì vẫn chưa có được bao nhiêu!”.
Tôi ngớ người bụng thầm nghĩ, bà già này nói năng đúng là rất hài hước!
Trương lão thãi thái thở dài, nói: “Con cho rằng Giang thị kia thật sự dễ đối phó sao? Nếu nó sinh con trai thì nhất định sẽ không để cho con ngồi trên cái ngai hoàng hậu đâu”.
Tôi nghĩ một lúc, có một số chuyện không được nói cho người khác biết, nhưng với nhân vật đứng đầu của nhà họ Trương thì không thể giấu mãi được, nên nhìn thẳng vào mắt của Trương lão thái thái, nói: “Tổ mẫu, nếu Giang thị thực sự có thể sinh được con trai dưới danh nghĩa của con, thì chuyện con có làm hoàng hậu hay không có gì quan trọng đâu?”.
Trương lão thái thái hơi sững ra, hàng lông mi đã rụng gần hết khẽ rung.
Tôi cắn răng, quyết định đã nói thì phải nói cho hết: “Tổ mẫu, thế lực của nhà họ Trương chúng ta đã thuộc loại cây to rễ sâu, nhà vợ như vậy ắt hẳn sẽ khiến Hoàng đế dè chừng, sớm muộn gì cũng nghĩ cách dẹp bỏ thì mới yên tâm. Nhưng nếu nhà họ Trương trở thành nhà mẹ của Hoàng đế thì...”.
Trương lão thái thái trầm ngâm giây lát rồi ngẩng lên nhìn tôi, hỏi: “Đại nha đầu, con thực sự đã nhìn thấu chữ yêu rồi chứ?”.
Tôi cắn răng, gật đầu. Kể từ giây phút bị Ti Mệnh đẩy xuống, ông đây muốn không nhìn thấu cũng không được.
Trương lão thái thái 1ại hỏi: “Bên Sở Vương giải quyết thế nào?”.
Tôi đáp bằng giọng trầm trầm: “Con đã liên kết với Sở vương, quyết định cùng nhau phò tá cho tân Hoàng đế. Vì thế, cho dù Tề Thịnh có cam kết thế nào, có tỏ ra tốt với con như thế nào thì cũng không cần phụ thân phải nhọc lòng. Đối đầu với Sở vương chỉ khiến cho đôi bên tổn thất, đồng thời giúp Tề Thịnh ngư ông đắc lợi. Vì vậy, chúng ta chỉ cần ứng phó qua loa, chủ yếu là kéo dài thời gian”.
Trương lão thái thái trầm ngâm một lúc, cuối cùng gật đầu.
Tôi cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Tiễn Trương lão thái thái ra về xong, cuối cùng tôi cũng có được mấy ngày thoải mái, chỉ còn mỗi việc đợi Lục Ly sắp xếp cho tôi một ngày tốt để thoát khỏi cảnh “mang thai” này nữa thôi.
Ai ngờ, Lục Ly còn chưa sắp xếp xong thì bên điện Ưu Lan đã xảy ra chuyện.
Lục Ly hốt hoảng chạy vào như bị bọn côn đồ đánh đuổi.
Lúc đó tôi đang ngồi gặm chân gà cho đỡ buồn, đưa tay chỉ Lục Ly, nhắc nhở: “Phong thái, phong thái, phải chú ý đến phong thái chứ”.
Lục Ly vẫn chẳng thèm để ý đến phong thái, xộc thẳng đến, ghé sát vào tai tôi: “Nương nương, gay rồi, Thái hoàng thái hậu đã biết chuyện ở điện Ưu Lan, nổi cơn thịnh nộ sai ma ma mang thuốc đến rồi!”.
Tôi sững sờ, nhất thời vẫn không hiểu chuyện gì: “Giang thị lại bị ốm à?”.
Lục Ly cuống lên, đập tay vào đùi tôi: “Không phải là ốm, là loại thuốc ấy cơ mà! Thuốc phá thai!”.
Tôi càng sải bước lớn hơn, sau cùng thì đổi hẳn sang chạy. Chức thái hậu của ông đây sắp tuột mất rồi còn phong thái cái cóc gì nữa!
Nhưng khi tới được điện Ưu Lan thì cùng đã muộn.
Trong điện trống không, ma ma mà Thái hoàng thái hậu sai tới đã đi mất rồi, chỉ còn một mình Giang thị ngồi lặng lẽ trước bàn cờ.
Tôi nhìn bát thuốc giờ đây đã trống không bên cạnh bàn cờ, cuống quýt hỏi Giang thị: “Nàng uống thật rồi sao?”.
Giang thị không nói gì, chỉ lặng lẽ ngước lên nhìn tôi.
Vì vừa rồi chạy quá nhanh, đến giờ vẫn còn chưa lấy lại hơi, tôi ngồi phịch xuống trước bàn cờ, giận dữ nói: “Nàng ngốc thế, không biết kéo dài thời gian à, đợi thêm chút nữa là Tề Thịnh sẽ chạy tới thôi!”.
Giang thị cười, hỏi lại: “Nếu muội không uống, chẳng phải là khi tỷ đến đây sẽ thất vọng lắm sao?”.
Tôi không sao chịu được cái kiểu nói bóng nói gió ấy của cô ta nên chẳng thèm để ý, cúi đầu tập trung điều hòa hơi thở.
Giang thị điềm nhiên chơi cờ một mình, vừa chơi vừa nói: “Thật ra, tỷ không cần phải nôn nóng tới xem kết quả thế đâu, muội có uống bát thuốc đó hay không thì cũng vậy thôi”.
Tôi không hiểu, nghiêng đầu nhìn cô ta.
Giang thị hơi nhếch môi, để lộ nụ cười chế nhạo, nhìn vào mắt tôi, thong thả nói: “Vì muội không hề có mang. Việc muội có thai chẳng qua là một nước cờ của Hoàng thượng mà thôi”. Nói xong, Giang Thị cầm quân cờ lên, “Chát” một cái đặt xuống bàn, cười nói: “Một nước cờ khiến cả nhà họ Trương của tỷ loạn cả lên mà thôi”.
Tôi lặng lẽ nhìn cô ta một hồi lâu rồi nói: “Nhà họ Trương của muội, nhà họ Truơng của muội! Muội đã ăn không cơm của nhà họ Trương bao nhiêu năm? Từ đó tới giờ còn chưa đủ thân thuộc à?”.
Nụ cười thoảng nhẹ của Giang thị cứng đờ trên mặt.
Tôi bật cười phủi vạt áo đứng dậy, đi mấy bước rồi dừng lại nói với Giang thị: “Ta vốn thấy thương cho muội đơn độc, khổ hạnh, vốn định giúp muội thỏa ước mơ ‘một đời một kiếp chỉ có mình chàng’ với Tề Thịnh. Nhưng bây giờ xem ra không cần nữa rồi”.
Tôi vừa ra khỏi điện Ưu Lan thì vừa đúng lúc Lục Ly tới nơi, cô thở hổn hển hỏi tôi: “Nương nương, sao nương nương đi nhanh vậy? Thế nào rồi? Có đến kịp không?”.
Lúc đó tôi mới cảm thấy cạnh sườn âm ỉ đau vì tức giận, mắng: “Kịp cái con khỉ, Giang thị không hề có thai. Tề Thịnh lừa chúng ta mà thôi!”.
Lục Ly đứng sững, há hốc mồm nhìn tôi, một hồi sau mới nói: “Nương nương… nương nương... nói tục đấy!”.
Cơn tức giận vẫn hừng hực khiến tôi dường như bị nghẹt thở, chỉ muốn túm lấy đầu của Lục Ly mà lắc. Cô có hiểu được trọng điểm trong câu của ta không? Có thể không, có thể không?
Tôi chẳng còn hơi sức đâu mà để ý nữa, vòng qua người Lục Ly rồi đi, vừa ra khỏi cửa thì gặp ngay Tề Thịnh. Vì không đề phòng, lại đi nhanh nên suýt nữa thì va vào anh ta. May mà Tề Thịnh phản ứng kịp thời, nhanh nhẹn tránh sang một bên rồi theo đà tóm lấy thắt lưng tôi.
Tôi thở phào, còn Tề Thịnh thì vẫn giữ vẻ mặt hốt hoảng, hỏi tôi: “Có va vào đâu không?”.
Mẹ kiếp! Tên chết tiệt này đóng kịch cũng giỏi đấy, biết rõ cái bụng ta là giả mà vẫn giả bộ như thật. Cố nén cơn buồn nôn, tôi chỉ đáp: “Không sao, Hoàng thượng hãy tới thăm Giang thị đi, có lẽ nàng ấy bị sốc nên nói năng linh tinh cả lên”.
Tề Thịnh chau mày, còn tôi đến cả tâm trạng đối phó với anh ta cũng chẳng còn, trực tiếp đẩy anh ta ra rồi bỏ đi.
Trở về cung, Lục Ly nhìn tôi vẻ lo lắng, hỏi: “Nương nương, bây giờ chúng ta phải làm gì?”.
Tôi suy nghĩ một lát rồi dằn từng tiếng: “Bọn họ chẳng phải muốn ‘một đời một kiếp chỉ có mình đối phương’ sao? Ta tuyệt đối không cho bọn họ toại nguyện! Tuyển tú nữ! Ta sẽ chọn thêm thật nhiều mỹ nhân cho Tề Thịnh, bổ sung hậu cung! Hổ còn có lúc ngủ gật, ta không tin Tề Thịnh thực sự không có phản ứng với sắc đẹp!”.
Lục Ly nghe nói vậy ngây người ra, hỏi tôi với vẻ không thể tin: “Nương nương, nương nương sao vậy? Dù có muốn tuyến tú nữ thì cũng phải có chiếu của Hoàng thượng thì mới làm được”.
Cơn giận làm tôi quên mất chuyện đó, bây giờ nghe Lục Ly nói vậy ý chí chiến đấu vừa mới nhen nhóm chợt giảm đi mất một nửa. Nhưng tôi không cam tâm, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lục Ly, trong lòng lóe lên một ý nghĩ, tôi hạ giọng hỏi: “Lục Ly, gan của em có to không?”.
Lục Ly vỗ ngực cam đoan với tôi: “Nương nương yên tâm, miễn là vì nương nương thì dù có phải lên núi đao xuống biển lửa nô tì cũng không ngại!”.
Tôi cười hài lòng, nói: “Thế thì được rồi. Ta có ý này, chúng ta tìm cách lừa Tề Thịnh đến đây, bỏ thuốc cho Hoàng thượng uống, sau đó... em lên! Chỉ cần có con, nhất định ta sẽ tìm cách để em làm quý phi”.
Lục Ly đần người, phải một hồi lâu mới hiểu ra, lập túc quỳ sụp xuống, khóc lóc: “Nương nương, nô tì không hề có bất cứ ý nghĩ nào với Hoàng thượng, nếu nương nương không tin thì nô tì xin xuống tóc làm ni cô”.
Thấy chưa, thế mà vừa mới đây còn to mồm nói rằng dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không ngại! Lời của đàn bà đúng là không thể tin được!
Tôi phát nhức đầu vì tiếng khóc lóc của Lục Ly, đành phải sai người vào kéo cô ra.
Nhưng suy nghĩ một lúc tôi vẫn thấy không cam tâm, lại cho gọi Tả Ý vào, nhẹ nhàng hỏi cô ta: “Ngươi nói là lúc ở điện Ưu Lan có người đã vu oan ngươi quyến rũ Hoàng thượng đúng không?”.
Thân hình nhỏ bé của Tả Ý lại run lên bần bật, rồi cô ta quỳ sụp xuống, đập đầu, nói: “Nương nương, đó đều là những lời bịa đặt gán tội cho nô tì, nô tì không bao giờ dám có ý nghĩ không an phận!”.
Tôi vội đỡ cô bé dậy, nói: “Sao? Thế nào là ý nghĩ không an phận, tuổi trẻ thì phải có ước mơ chứ!”.
Tả Ý nhũn người xuống, vừa quỳ vừa khóc xin: “Nương nương, nô tì không có thật mà! Tội của nô tì đáng chết vạn lần, nô tì không nên nói dối nương nương. Nô tì đến đây đúng là để làm gian tế cho Giang cô nương, nhưng nô tì vẫn chưa kịp đưa một chút tin tức nào về cho điện Ưu Lan! Cầu xin nương nương tha mạng cho nô tì!”.
Tôi cực kì bất đắc dĩ, một lần nữa lại phải gọi người vào kéo Tả Ý đang khóc như đứt từng khúc ruột ra ngoài.
Nhìn cung điện trống vắng, tôi ngửa mặt lên thở dài, trong lòng vô cùng buồn bực. Mẹ kiếp, không lẽ việc để cho một người xen vào giữa Tề Thịnh và Giang thị lại khó đến thế?
Phải nói rằng Lục Ly vẫn là người có nghĩa khí, sau khi khóc chán ở bên ngoài, cô vẫn không quên vào an ủi tôi: “Nương nương, đúng là chỉ có nương nương sáng suốt, ngay từ đầu nương nương đã nói chuyện mang thai giả không thể làm được. Nếu việc chúng ta kiếm một đứa trẻ từ bên ngoài mang vào mà để Hoàng thượng biết được, nhất định sẽ quy cho nương nương tội pha tạp huyết thống hoàng thất và truất ngôi hoàng hậu của nương nương, lúc đó thì đến những người trong nhà cũng bị liên lụy”.
Tôi vội xua tay: “Được rồi, đừng tỏ ra khôn ngoan nữa. Tề Thịnh đã chuẩn bị sẵn một cái bẫy, thế rồi các người không nói gì đã ném thẳng ta vào đó. Giờ thì hay rồi, mau tìm cách giải quyết vụ này đi!”.
Lục Ly nhăn trán, nhíu mày, nói với vẻ khó khăn: “Nếu Hoàng thượng đã giăng sẵn bẫy thì tức là Người đã biết cái bụng của nương nương là giả, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Không lẽ chúng ta lại giả như bị sảy thai? Nếu vậy thì Hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào?”.
Tề Thịnh sẽ nghĩ thế nào? Từ xưa đến nay vốn không phải là thứ loài người có thể hiểu! Tôi chỉ cần biết anh ta làm gì được!
Lục Ly lại nói với giọng đầy vẻ thắc mắc: “Hoàng thượng cũng thật là. Nhìn Người lo lắng cho nương nương đến vậy, nhìn thế nào cũng không giống giả vờ?”.
Tôi thầm than, nha đầu này thật dễ bị đàn ông lừa, nếu giả vờ mà lại để cho người khác nhìn ra thì còn gọi gì là giả vờ nữa!
Tôi suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nói: “Trước hết hãy dừng thuốc của thái y lại, chờ đến khi có nguyệt sự, chúng ta sẽ nói là sảy thai. Còn Tề Thịnh có tin hay không cũng mặc kệ, miễn ta tin là được”.
Lục Ly tính toán một lúc, cảm thấy như thế cũng được. Dù sao thì thời gian tôi có thai cũng chưa đầy hai tháng, khi sảy thai cũng không cần phải cho ra một hình thai nhi, chỉ cần mua chuộc được Tống thái y là được, không phải việc gì to tát.
Thế là tôi lén dừng thuốc lại, lần đầu tiên mong đợi dì cả đến thế. Có điều ngóng từ đầu tháng đến cuối tháng vẫn chẳng thấy gì.
Vì vậy, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy lo lắng.
Khi Tống thái y tới khám định kỳ, tôi liền hỏi: “Ông kê thuốc gì cho ta thế? Ta đã dừng thuốc gần một tháng rồi, sao vẫn chưa thấy nguyệt sự?”.
Tống thái y ngẩn người ra, ngạc nhiên hỏi: “Nương nương dừng thuốc rồi?”.
Tôi gật đầu.
Tống thái y lộ rõ vẻ sợ hãi, tay vuốt râu, nói bằng giọng rất khổ sở: “Nương nương đã quá sơ ý rồi, cũng may mà sức khỏe nương nương tốt mới giữ được thai. Nếu chẳng may có chuyện gì, thần biết phải ăn nói thế nào với Hoàng thượng!”.
Tôi có phần sốt ruột. Trong điện không có ai là người ngoài, để giữ bí mật, đến cả Lục Ly ta cũng cho ra ngoài rồi, ông còn giả vờ giả vịt làm gì nữa, lại còn nói may mà giữ được thai. Tôi đưa tay ra ngoắc, ý bảo thái y đến gần rồi hạ giọng nói: “Đứa trẻ này hiện giờ không thể có được, ta muốn hỏi ông, khi nào thì có thể bỏ nó đi một cách hợp lý”.
Tống thái y chớp mắt, ngón tay vuốt râu run run nhìn tôi đáp: “Nương nương, đứa trẻ ấy đã có rồi”.
Tôi biết Tống thái y sợ trách nhiệm nên kiên quyết nói: “Đứa trẻ này không thể tiếp tục tồn tại được!”.
Giờ thì toàn thân Tống thái y cũng run lên bần bật, nói cũng lắp bắp: “Nương nương, đứa trẻ ấy thực sự là đã có rồi!”.
Tôi không hiểu vì sao ông ta lại cứ cứng đầu muốn tranh cãi chuyện này nên nheo mắt nhìn Tống thái y.
Tống thái y run rẩy quỳ xuống, mồ hôi toát ra thành từng giọt lớn, dập đầu lắp bắp nói: “Trương lão thái thái đúng là có nói với thần về chuyện ấy, lão thần cũng đã nhận lời. Nhưng không ngờ trước khi thần đến xem mạch cho nương nương thì Hoàng thượng triệu thần đến. Người nhất định đòi biết bằng được người nhà nương nương đã nói gì với thần, thậm chí còn hỏi cả địa điểm gặp mặt, lão thần không thể nào chống lại được, đành phải thừa nhận”.
Tôi nghe mà toát hết cả mồ hôi, bụng khấn thầm: Phải tôn trọng người già, tôn trọng người già... Cố hết sức để không giơ chân lên đá cho Tống thái y một cái, tôi hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Hoàng thượng nói gì?”.
Tống thái y lau mồ hôi trên trán, tiếp tục lắp bắp: “Hoàng thượng dặn, nếu nương nương mong mình có thai thì hãy nói rằng nương nương có là được. Ai ngờ, thần phát hiện nương nương thực sự có tin vui”.
Đầu như ù đi, tôi cố chống chọi, nói bằng giọng cũng bắt đầu run lên: “Vì sao ông không nói sớm?”.
Tống thái y nhìn tôi vẻ ấm ức: “Nương nương, lão thần vẫn luôn nói rằng nương nương có tin mừng đấy chứ”.
Nghe Tống thái y nói vậy, tôi suýt ngất, hỏi tiếp: “Vì sao ngươi không nói với Trương lão thái thái rằng ta thực sự có thai rồi?”.
Tống thái y lại càng tỏ ra ấm ức hơn: “Trương lão thái thái có hỏi lại lão thần đâu!”.
Tôi thấy trước mắt tối sầm lại, cảm giác như muốn nôn ra máu. Nếu cứ tiếp tục nói chuyện với Tống thái y, chưa biết chừng tôi sẽ bóp chết ông ta mất, đành khoát tay: “Đi đi, đi mau đi!”.
Ông ta chắc cũng mong mãi câu nói này nên tôi vừa dứt lời, Tống thái y lập tức lui ra ngay.
Tôi ngồi im, trong lòng rất hốt hoảng, đầu óc trống rỗng.
Lục Ly rón rén từ ngoài vào, khẽ hỏi tôi: “Nương nương, Tống thái y có nói khi nào thì sảy thai được không?”
Tôi ngẩng lên, nhìn cô một hồi lâu rồi khẽ đáp: “Lục Ly, ta có... thật rồi”.
Lục Ly sững người.
Hai chúng tôi cứ nhìn nhau, một hồi lâu không ai nói năng gì, đúng lúc những giọt nước mắt chua xót của tôi sắp trào ra thì Lục Ly bỗng nhiên nhảy lên, khẽ kêu: “Ôi, nương nương, như thế chẳng phải sẽ khiến cho tiện nhân Giang thị tức chết hay sao?!”.
Mấy lần tôi chực nôn, người đổ về phía sau. Lục Ly ơi là Lục Ly, cô làm cho ta tức chết còn dễ dàng hơn đấy!
Lục Ly thấy thế, nhào tới kêu lên: “Nương nương, nương nương sao vậy? Người đâu, mau đến đây!”.
Tiếng kêu của Lục Ly không những khiến cho một đoàn cung nữ nhốn nháo chạy vào mà còn kéo cả Tề Thịnh cũng phải chạy tới.
Lục Ly bê một bát cháo tổ yến quỳ trước giường tôi, một mực nài nỉ: “Nương nương, nương nương ăn một chút đi, dù thế nào thì sức khỏe của mình vẫn là quan trọng nhất!”.
Nghe nói vậy tôi cũng thấy xiêu lòng, cố gắng chống tay ngồi dậy.
Mặt Lục Ly lộ rõ sự vui mừng, cô vội dìu tôi dậy: “Như thế mới đúng, nương nương không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ cho đứa trẻ trong bụng chứ”.
Lục Ly à, cô chưa làm cho ta tức chết thì chưa vừa lòng đúng không? Tôi đẩy Lục Ly ra, lại nằm xuống.
Trong điện nhốn nháo cả lên, sau đó đột nhiên im hẳn. Tề Thịnh tiến vào đứng bên giường tôi, bình tĩnh sai bảo: “Các ngươi lui hết đi”.
Lục Ly sợ sệt nhìn Tề Thịnh, rồi lại lo lắng nhìn tôi, chần chừ một lát cũng lui ra. Trước khi đi cô lấy hết dũng khí ấn bát cháo tổ yến vào tay Tề Thịnh.
Tề Thịnh bê bát cháo đứng ngẩn ra một lát rồi ngồi xuống mép giường, trầm ngâm ít phút, đột nhiên nói: “Thực ra đứa trẻ này đúng là ta không muốn có”.
Câu đầu tiên đã nói thật hình như không phải tác phong của Tề Thịnh, vì thế tôi bất giác ngồi dậy, cảnh giác nhìn anh ta.
Tề Thịnh khẽ nhếch môi để lộ một nụ cười đau khổ, nhưng tránh ánh mắt tôi, im lặng một lát mới từ tốn nói: “Nhưng khi ta biết có sự tồn tại của nó, trong lòng ta bỗng thấy rất vui”.
Nghe anh ta nói vậy, tôi thở phào một cái. Đến lúc này mà vẫn không quên lừa dối tôi, có thể thấy anh ta vẫn còn rất kiêng dè thế lực của nhà họ Trương, hoàn cảnh của tôi xem ra cũng chưa đến bước đường cùng.
Tề Thịnh tiếp tục bày tỏ tình cảm: “Có lúc ta đã nghĩ, không biết đứa bé này là trai hay gái, nó sẽ giống nàng hay giống ta? Nếu là con trai thì tốt, sau này lấy vợ chỉ là nhà có thêm người thôi, nhưng nếu sinh con gái thì sau này nên gả vào nhà ai? Làm thế nào để nó không phải tức giận, cũng không phải chịu ấm ức...”.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Tề Thịnh lại thích lải nhải đến thế, cuối cùng chịu không được bèn ngắt lời anh ta: “Hoàng thượng, trước hết chúng ta hãy bàn xem có nên sinh đứa bé này ra không đã”.
Tề Thịnh cụp mắt xuống, một hồi lâu không nói gì. Mãi cho tới khi tôi bắt đầu sốt ruột thì anh ta mới mở miệng: “Nàng định thế nào?”. Tôi thấy mặc dù giọng nói của anh ta rất bình thản nhưng bàn tay để trên đầu gối thì đã thu thanh nắm đấm, đoán chắc anh ta cũng đang rất căng thẳng. Cảm thấy dù anh ta tin hay không thì vẫn cứ nên nói rõ lòng mình thì hơn, vì thế tôi suy nghĩ một lát rồi thẳng thắn nói: “Hoàng thượng nói đúng, để hạn chế thế lực nhà họ Trương thì đứa trẻ này không nên sinh ra vẫn hơn!”.
Tề Thịnh ngẩng phắt đầu lên, nhìn tôi đăm đăm, hỏi: “Ta nói không cần đứa trẻ này khi nào?”.
Đầu tiên tôi ngây người ra, sau đó thì thấy rất phẫn nộ. Lúc anh bước vào cửa anh đã nói mình không muốn có đứa trẻ này, thế mà chỉ ít phút sau anh đã phủ nhận luôn rồi? Anh có còn là đàn ông nữa không đấy?
Tôi cố nén cơn thịnh nộ, hỏi Tề Thịnh: “Thế thì chàng nói đi, chàng có cần đứa trẻ này không?”.
“Cần!” Thái độ của Tề Thịnh vô cùng kiên quyết, nói xong nghiêng người áp sát tôi, lạnh lùng đe dọa: “Nếu nàng dám giở trò với đứa trẻ này thì ta sẽ không tha cho nàng đâu!”.
Tôi hất mặt lên, trực tiếp đấu mắt với anh ta: “Thế phía nhà họ Trương phải làm thế nào?”.
Tề Thịnh thẳng thắn thừa nhận: “Loại bỏ”.
“Thế còn thiếp?”, tôi lại hỏi.
Tề Thịnh đáp: “Nàng vẫn cứ là hoàng hậu của Tề Thịnh ta”.
Tôi bắt đầu lo. Anh đang lừa trẻ con đấy à? Quỷ mới tin! Tôi đưa tay ra đẩy anh ta, giận dữ nói: “Một khi nhà họ Trương phải chịu tội thì thiếp còn có thể tiếp tục là hoàng hậu được nữa không? Chàng nghĩ thiếp là kẻ ngốc chắc?”
Tề Thịnh vẫn không nhúc nhích, chỉ nắm lấy tay tôi, trầm giọng: “Nàng hãy tin ta, nhất định ta sẽ giữ được ngôi hoàng hậu cho nàng!”.
Tôi thấy không đẩy được anh ta bèn rút tay về, châm biếm: “Chàng cũng phải tin thiếp, thiếp nhất định sẽ làm cho Trương gia trở thành trung thần lương tướng, mãi mãi không phản lại!”.
Cuối cùng Tề Thịnh cũng từ từ buông tay tôi ra, đứng dậy, trầm ngâm hồi lâu rồi bỗng bật cười, hỏi: “Nàng nói xem, nếu nhà họ Trương biết được nàng là giả thì họ sẽ phản ứng thế nào?”.
Tôi ngây ra. Mẹ kiếp, anh an toàn ngồi lên cái ngai hoàng đế rồi lại định quay sang uy hiếp ông đây à? Tôi quỳ gối trên giường, nghiêm túc đáp: “Đời này Trương gia chỉ sinh được Bồng Bồng và Nhị cô nương là đủ tiêu chuẩn làm hoàng hậu. Nếu trước đó họ biết thiếp là giả thì chắc chắn sẽ tìm cách phế bỏ thiếp, sau đó đưa Nhị cô nương vào làm hoàng hậu. Nhưng bây giờ...”.
Tề Thịnh nhìn tôi, vô cùng phối hợp hỏi: “Bây giờ thì thế nào?”.
Tôi cười lạnh lùng, đáp: “Bây giờ Trương nhị cô nương và Hạ Binh Tắc e là gạo đã nấu thành cơm, nhà họ Trương tất nhiên sẽ không dám để cho Hoàng thượng bị cắm sừng!”.
Tề Thịnh biến sắc, cứ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi vẫn thấy chưa hả giận, bèn cười lớn, nói tiếp: “Có điều, trên đời vốn không có gì tuyệt đối. Cứ cho là Trương nhị cô nương là người tình của Hạ Binh Tắc thì sao nào? Giang thị còn là vợ của Triệu vương cơ mà, Hoàng thượng chẳng phải cũng đem cô ta giấu ở điện Ưu Lan đó thôi! Hoàng thượng là người đứng đầu thiên hạ, trái tim đương nhiên có thể chứa toàn bộ thiên hạ!”.
Mặt Tề Thịnh đã đổi thành màu xanh đen, mắt như muốn bốc lửa.
Bất giác tôi cảm thấy hơi sợ, anh chàng này không phải nhất thời bị tôi làm cho tức chết đấy chứ. Rồi tôi lại nghĩ, thực ra chết như vậy cũng tốt, tuy không được làm thái hậu, nhưng nếu giúp Nhà xí huynh lên ngôi thì ít nhất tôi cũng sẽ trở thành công thần. Cho dù là biểu diễn cho thiên hạ nhìn thì anh ta cũng không thể đối xử tệ bạc với cựu Hoàng hậu là tôi được.
Nghĩ vậy, tôi định nói thêm mấy câu độc địa với Tề Thịnh, còn chưa kịp mở miệng đã thấy bụng bỗng nhiên đau nhói, không nén được buột miệng kêu lên một tiếng “ôi cha” rồi gập người xuống.
Tay người ta đã đặt lên bụng thế mà còn hỏi làm sao! Anh bị mù chắc? Tôi vẫn giữ chặt bụng, nằm lăn ra giường, tức giận đáp: “Thiếp đau bụng!”.
Sắc mặt Tề Thịnh càng căng thẳng hơn, vội gọi Lục Ly vào rồi sai người đi tìm thái y.
Một lát sau thì Tống thái y chạy đến, vừa vào điện đã hỏi Lục Ly: “Có thấy ra máu không?”.
Nghe Lục Ly trả lời không, Tống thái y thở phào một cái, lúc đó mới hỏi tôi xem cụ thể đau ở đâu rồi bắt mạch.
Tề Thịnh chắp tay đứng bên giường không nói gì, bặm môi nhìn Tống thái y.
Tống thái y để tay lên cổ tay tôi, trầm ngâm không nói.
Cơn đau ở bụng đã đỡ hơn rất nhiều, tôi hỏi Tống thái y: “Thế nào? Có phải là bị động thai không?”.
Trán Tống thái y lấm tấm mồ hôi, đưa mắt len lén nhìn Tề Thịnh rồi hạ giọng hỏi tôi: “Nương nương, nương nương có ăn gì không?”.
Tôi ngạc nhiên, chưa kịp trả lời thì Lục Ly đứng bên đã nhanh nhẩu đáp: “Từ sáng đến giờ nương nương vẫn chưa dùng bữa, chỉ ăn một nửa quả dưa bở do Thúy Sơn Long cốc cống tiến thôi”.
Dưa đó vừa giòn vừa ngọt, tôi muốn ăn cả quả nhưng Lục Ly sợ tôi đau bụng nên chỉ cho ăn có một nửa.
Mặt Tống thái y lộ vẻ đã tìm ra vấn đề, thận trọng nhìn tôi rồi lại nhìn Tề Thịnh, nhưng cứ do dự không nói.
Tề Thịnh sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là vì sao thế?”.
“Tạm thời không có vấn đề gì lớn”, Tống thái y nhanh nhảu đáp, nhưng lại nhìn tôi, hỏi bằng giọng thương lượng: “Hay là thần kê thêm ít thuốc an thai để nương nương uống?”
Này, sao ông lại phải vòng vo thế? Ông cứ nói thẳng ra vì tôi ăn nhiều dưa nên đau bụng là xong! Tôi đưa tay xua: “Thôi đi. Ngươi lui ra được rồi đấy”.
Nghe tôi nói như vậy, Tống thái y mừng như tù nhân được ân xá, thận trọng đưa mắt nhìn Tề Thịnh rồi vội vàng lui ra.
Tôi cũng đưa mắt nhìn trộm Tề Thịnh, thấy nét mặt anh ta đúng là rất không ổn bèn sai Lục Ly: “Mau mang dưa ra mời Hoàng thượng, ngon lắm đấy!”.
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt của Tề Thịnh càng tối sầm.
Lục Ly len lén nhìn tôi rồi quay người đi ra khỏi điện.
Lúc đó Tề Thịnh mới quay người lại nhìn tôi chăm chú, tôi cũng liều lĩnh nhìn lại anh ta, phát hiện ra con ngươi của anh ta tuy đen thăm thẳm nhưng vẫn thoáng có ánh xanh. Bất giác tôi ngây người, lại nghe Tề Thịnh nói: “Hãy tin ta một lần nữa”.
Nghe anh ta nói tới chữ “tin”, tôi lại thấy giận dữ, gật đầu: “Tin! Thiếp vẫn tin đấy chứ!”, dừng một lát, tôi hỏi vẻ thăm dò: “Tề Thịnh, thiếp có thể hỏi chàng chuyện này được không?”.
Mắt Tề Thịnh sáng lên, đến màu xanh thấp thoáng trong đó cũng trở nên rõ ràng hơn, anh ta hơi hất cằm: “Nàng muốn hỏi chuyện gì?”.
Tôi do dự một lát rồi thận trọng hỏi: “Tổ tiên của chàng liệu có mang dòng máu của người ngoại quốc không?”.
Tề Thịnh sững người.
Tôi đưa tay chỉ vào mắt mình: “Con ngươi của chàng hơi xanh, chắc chắn không phải người Nam Hạ thuần chủng, tổ tiên của chàng có thân thích với người ngoại quốc à?”.
Tề Thịnh không lên tiếng mà cứ yên lặng nhìn tôi, ánh xanh trong mắt dường như càng đậm hơn. Tôi bất giác tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ. Tề Thịnh bỗng bật cười, ngửa mặt lên, nhắm mắt lại, một hồi lâu sau mới cúi xuống nhìn tôi, khẽ nói: “Nàng được lắm, thực sự là rất được”.
Chà! Lại còn khen tôi nữa chứ! Không lẽ anh ta không hiểu rằng tôi đang chửi anh ta là đồ con lai sao?
Lời khen của anh ta khiến tôi thấy lo lo, vì thế tôi cất giọng khiêm tốn: “Không dám, không dám, còn kém lắm, vẫn còn phải học hỏi chàng nhiều, còn phải học nhiều!”.
Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng bay tới, tôi ngước mắt lên, thấy Lục Ly bê một đĩa dưa đã cắt nhẹ nhàng đi vào trong điện. Tôi mừng quá, lập tức mời Tề Thịnh: “Chàng nếm thử đi, ngon lắm đấy! Vì không có nhiều nên thiếp không cho bọn họ phân cho những nơi khác mà để cả lại đây”.
Lục Ly vẫn nơm nớp lo sợ, thận trọng bê đĩa dưa đến trước mặt Tề Thịnh.
Khóe môi Tề Thịnh trễ xuống tạo thành một nụ cười khẽ rồi đưa tay hất đĩa quả trong tay Lục Ly. Chiếc đĩa bạc rơi xuống đất “keng” một tiếng, Lục Ly lập lức quỳ sụp trước mặt Tề Thịnh.
Tề Thịnh quay đầu lại nhìn tôi, khẽ nói: “Nàng nghĩ ngơi đi, nếu có chuyện gì với đứa trẻ này, ta sẽ chôn sống toàn bộ người ở cung Hưng Thánh của nàng!”.
Sau khi nhẹ nhàng nói ra lời đe đọa ấy, Tề Thịnh theo thói quen phất tay áo rồi quay người bỏ đi. Tôi cũng đã quen với cái hành động ấu trĩ ấy của anh ta, chỉ thở dài một hơi.
Tôi cũng nghe thấy cả tiếng Lục Ly thở dài.
Tôi hỏi Lục Ly: “Em thở dài gì thế?”.
Lục Ly đáp: “Nô tì thở dài vì thấy nương nương có thể làm cho Hoàng thượng giận tới mức ấy. Có thể thấy lần này Hoàng thượng thực sự đã để tâm đến nương nương rồi”.
Tôi nhìn những miếng dưa lăn lóc trên nền nhà, hơi lâu không nói gì.
Tôi hỏi lại Lục Ly: “Em nói xem, có phải phụ nữ khi sinh sẽ đau lắm, đúng không?”.
Lục Ly im lặng hồi lâu, sau đó đứng lên đi tới bên giường, quỳ xuống nhìn tôi rồi khẽ nói: “Nương nương, chúng ta hãy tin Hoàng thượng một lần đi”.
Tôi cũng nhìn Lục Ly, hỏi lại: “Em tin một bậc đế vương bỗng nhiên trở thành một người si tình sao?”.
Lục Ly hơi há chiếc miệng xinh xinh ra, nhìn tôi không nói được câu gì.
Tôi cười, đưa tay nâng cằm cô lên, bảo cô khép miệng lại rồi nói: “Nha đầu, đừng có ngốc thế, Tề Thịnh không phải là người si tình đâu. Tề Thịnh đã từng si tình, nhưng đối tượng lại không phải là Bồng Bồng! Trước đây không phải, sau này cũng sẽ không phải! Nhanh nhặt chỗ dưa kia đi, rửa sạch rồi vẫn ăn được đấy!”.
Tôi nói một hồi, Lục Ly cứ ngây người ra nghe. Tôi cảm thấy mệt, muốn nằm ngủ một giấc, đồng thời cũng là để suy nghĩ về mọi chuyện cho thật kỹ. Đứa trẻ trong bụng của Giang thị bỗng dưng lại nhảy sang bụng tôi, giờ phải ăn nói với Nhà xí huynh thế nào đây?