Cô cô mới nhìn lại Đàm Nhu rồi ngầm xác nhận, cô cô lại hỏi.
" Hoàng thượng của Nhị Quốc là ai vậy?"
Tuệ Liên liền nhận ra cô cô không biết thì liền cười.
" Đàm Nhu chính là con gái của Vương Thị, phụ thân là Bạch Nhiên Hiệu."
Thì ra là con gái của họ, chẳng trách giống đến thế.
Lát sau Mặc Vương đi vào, cứ thấy Tuệ Liên và cô cô ngồi đơ ra, hai người họ cứ như bức tượng vậy.
Mặc Vương đặt tay lên vai cô cô.
" Ngọc Nhiên."
Cô cô và Tuệ Liên liền giật mình, Tuệ Liên đứng dậy.
" Tiên sư."
Cô cô quay ra nhìn người, Mặc Vương mỉm cười vội thông báo lại.
" Ta ra ngoài có việc chút, có thể là sẽ về muộn, ba người đừng chờ cơm ta."
Cô cô chỉ thở dài mà không nói gì, Tuệ Liên cũng không ho he lấy một tiếng.
Cô cô hay có tính như vậy, hay giận dỗi vô cớ Mặc Vương thấy vậy lại rất vui.
" Ta sẽ cố gắng về sớm."
Tiếng thở dài của cô cô lại lần nữa lên tiếng, Mặc Vương cũng không có ý muốn nói điều gì an ủi mà chỉ cởi áo khoác lông ở bên ngoài khoác lên cho cô cô.
" Gần đây tiết trời đã lạnh rồi, trời tối càng lạnh hơn, nàng nên mặc ấm một chút."
Cô cô nắm lấy áo khoác cũng chỉ nhắc lại.
" Cố gắng về sớm chút, ta đợi cửa chàng."
Mặc Vương mỉm cười đi ra, Tuệ Liên hành lễ.
" Tiên sư đi cẩn thận."
Nàng còn để ý thấy trên nét mặt người còn ửng hồng lên như đứa trẻ.
Tuệ Liên chỉ biết cười thầm, đến từng tuổi này thứ làm người ta hạnh phúc nhất chắc là có một người yêu thương ở bên cạnh, cùng nhau trải qua những tháng ngày yên bình.
Cửa phòng đóng hờ, gió lạnh lùa vào từng cơn, trong phòng kín như bưng, chút hơi lạnh đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, cô cô và Tuệ Liên vẫn túc trực bên cạnh, Hiên Trung Phiên ở bên ngoài lạnh đến nỗi sắp chết cóng mà cũng không chịu vào.
Trong phòng toàn là nữ nhân, huynh ấy cảm thấy vào trong đó cũng không hay, trong lúc lạnh run bần bật lên thì Tuệ Liên đi ra, nàng cầm theo tách trà đi ra.
Nhìn thấy Trung Phiên ngồi ở ngoài Tuệ Liên để tách trà xuống đất, chạy lại đỡ Trung Phiên.
" Trung Phiên, sao huynh lại ngồi đây."
Trung Phiên ngượng ngùng hỏi.
" Đàm Nhu đã đỡ hơn chưa."
Tuệ Liên không để lọt tai, nàng đỡ huynh ấy đi vào phòng bên cạnh.
" Huynh cũng bị thương mà, nghỉ ngơi chút đi, để muội pha chút trà nóng cho huynh được không."
Hiên Trung Phiên bất đắc dĩ phải đi vào phòng, miệng vẫn cố hỏi.
" Đàm Nhu đã tỉnh chưa?"
Tuệ Liên đẩy Hiên Trung Phiên vào phòng được thì đã thở dài, nhìn Hiên Trung Phiên nghiêm túc mà trả lời.
" Muội không biết, có thể là sắp tỉnh rồi, khi nào muội ấy tỉnh muội sẽ báo huynh."
Hiên Trung Phiên với y phục mỏng trên người, Tuệ Liên nhìn vừa xót, nàng cầm tách trà đi ra, cũng không nói gì thêm.
Hiên Trung Phiên thấy lạnh cũng tự xoa xoa người mình rồi nhảy lên giường đắp chăn kín người cho ấm.
Tuệ Liên ngồi đun nước trông lửa dưới bếp, nàng còn tiện tay nướng thêm mấy củ khoai, cô cô nghĩ lại những ngày tháng trước kia, Vương Thị như một bông hoa mẫu đơn, vừa xinh đẹp vừa cao quý.
Những gì còn đọng lại trong ký ức của cô cô vẫn còn là hình ảnh của thiếu nữ xinh đẹp, người đâu hay biết rằng Vương Thị xuất hiện trong ký ức của người đã không còn nữa.
Tuệ Liên đẩy cửa bưng đĩa khoai nướng và tách trà đi vào.
" Cô cô người uống chút trà, ăn chút khoai đi, trời lạnh như vầy ăn khoai nướng là ngon nhất đó."
Cô cô đến giờ mới buông tay ra, người đi đến bàn lấy một củ khoai, người ngửi một cái, mùi thơm của than và hương của khoai bốc lên thành làn khói nóng, Tuệ Liên nhìn người bóc ra rồi cắn miếng nhỏ mà mong chờ.
" Người có thích ăn khoai nướng không?"
Cô cô chỉ gật đầu.
" Thật ngon, trời lạnh như vậy đúng là ăn khoai nướng là ngon nhất."
Tuệ Liên liền khụy gối xuống hành lễ.
Nàng đi xuống bếp pha thêm tách trà và lấy vài củ khoai nướng để riêng ra xếp lên đĩa, nàng đưa sang cho Trung Phiên.
" Trung Phiên huynh, muội mang khoai nướng đến cho huynh này."
Hiên Trung Phiên lúc này nằm trong ổ chăn mếu ngủ.
" Ò."
Tiếng ò của Hiên Trung Phiên làm Tuệ Liên cười, nàng dặn dò.
" Nếu đói thì cứ ăn tạm, khi nào nấu cơm xong muội sẽ gọi huynh."
Nói xong Tuệ Liên lập tức đi ra, nàng cẩn thận đóng cửa lại cho Trung Phiên.
Hiên Trung Phiên lật người qua, hướng mặt ra ngoài, lúc này trên mặt huynh ấy xuất hiện những đốm đỏ như bị trúng gì đó.
Tuệ Liên lại vào phòng ngồi trông Đàm Nhu, cô cô cũng không muốn ra ngoài, những ngày tiết trời lạnh như vậy ở trong nhà vô cùng ấm, cô cô vẫn nắm tay Đàm Nhu không buông, Tuệ Liên vắt khăn ấm lau mặt cho Đàm Nhu.
Tuệ Liên vừa nói chuyện vừa ngắm nhìn Đàm Nhu.
Cô cô có hỏi.
" Đàm Nhu là công chúa tại sao lại thành như vậy?"
Tuệ Liên nghĩ lại hồi còn nhỏ.
" Là công chúa nhưng mà từ nhỏ đã đi theo tiên sư, công chúa mới về cung được năm trước với năm nay, cũng vì cứu Trung Phiên mà ra nông nỗi này."
Cô cô nhìn xung quanh thở dài một chút.
Tuệ Liên quay ra nhìn Đàm Nhu, để ý thấy trên khoé mắt Đàm Nhu lăn lệ.