Thái Tử Thì Sao?

Chương 107



Ở Bắc Quốc có một truyền thống bất diệt được truyền từ rất lâu đến bây giờ đó là lễ cúng năm mới sớm.

Lễ năm mới sớm này sẽ được tổ chức vào ngày tết dương, họ sẽ cùng nhau mở tiệc tùng nhảy múa uống rượu trong đêm giao thừa, từ thời điểm giao thừa cho đến tối ngày hôm sau.

Sau hai tháng nữa là đến, bây giờ trời vẫn còn lạnh, bây giờ người người nhà nhà đều tích dần đồ để chuẩn bị cho năm mới.

Bắc Quốc có phần đất khá lớn, phần đất như một hình cánh cung ôm lấy nửa phần đất của Nhị Quốc, Vong Quốc một phần ôm lấy một nửa còn lại, cả ba nước gộp lại như một hình tam giác với cạnh tròn lớn.

Hiện tại, cửu công chúa A Nguyên ở nơi xa xứ, Tứ Vương trở về Bắc Quốc lại giữ vẻ mặt nhẫn nhịn người khác, không những thế lần này hắn đi đưa công chúa đi hoà thân về được phụ hoàng ban cho biết bao nhiêu là quà quý vàng bạc, nhưng vẫn giữ nguyên thái độ kính trọng không ngông nghênh như tiểu nhân vớ phải chức quan.

Các sư huynh của hắn cũng không cảm thấy hắn lạ, ở phủ của mình, Tứ Vương ngồi trong phòng đưa nét bút vẽ lại hình ảnh trong đầu mình ra, hắn vừa đưa được một nét đã nhắm mắt nhớ lại, hình ảnh nữ nhân đưa kiếm cứ hiện ra trong đầu hắn, nữ nhân đó tuyệt nhiên dương kiếm về phía hắn, hắn vẫn hoạ.

Chỉ là có chút run rẩy, hắn liền nhìn dáng người trong tranh chưa được hoạ mặt đó mà liền buông bút.

Không hiểu sao hắn lại buồn bực, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.

Cận vệ mở cửa đi vào, hắn cau có nhìn.

" Thật không có phép tắc."

Cận vệ chắc cũng đã quen nên cũng không chừng mực nhiều, không nói không rằng liền đưa tờ giấy nhỏ cho hắn.

" Nghe nói cô ta chỉ sống được ba năm nữa thôi, thế mà ngươi còn đòi ta giữ lại bằng được, chẳng nhẽ cô ta chết rồi ta vẫn phải giữ lại xác cho ngươi à?

Nhưng mà, cô ta thoát được rồi, giữ lại cũng không còn tác dụng nữa chắc là ngươi cũng không cần đâu đúng không."

Vừa đọc xong mấy lời lảm nhảm trong tờ giấy đó Tứ Vương liền vứt mạnh xuống đất.

" Vô dụng."

Nói xong hắn liền đi đến bàn, lấy giấy bút ra viết thư đáp lại.

" Ngươi không làm nên trò trống gì thì thôi đi còn đổ tại ta, ngươi nên nhớ những gì mà ngươi muốn chỉ có ta giúp ngươi được.

Ngươi không giữ được nàng ta ư, thế thì chúng ta chuyển sang kế tiếp theo, liệu mà làm đi, lần này mà giữ chân không được thì ngươi cũng đừng hòng ta giúp ngươi."

Bồ câu bay đi, ánh mắt của thị vệ dõi theo nó, cảm thấy chủ tử của mình có chút khác lạ, hình như Tứ Vương đang để ý ai đó ngoài kế hoạch của hắn, tên thị vệ liền rời mắt, bước về phía thư phòng, miệng còn lẩm bẩm.



" Tứ Vương không ra tay thì Bắc Quốc cũng chẳng ra gì nữa, chức quyền thì như trò chơi vậy."

Đúng như hắn nói, chức quyền ở Bắc Quốc như một trò chơi, căn bản là chỉ cần nhiều tiền thì có thể làm quan lớn, mà quan lớn thì càng nhiều tiền, làm gì còn chỗ cho nhân tài.

Đàm Nhu ở chỗ cô cô ngày ngày làm vườn múc nước nấu cơm như một dân nữ, bên cạnh nàng còn có Chiêu Phong túc trực, cuộc sống vô cùng vui vẻ.

Chiêu Phong ở tới ngày thứ ba thì phải về, Đàm Nhu tối đó chuẩn bị cho chàng đủ thứ.

Ngồi trong phòng, Đàm Nhu khâu tỉ mỉ từng mũi chỉ trên áo lông lớn, vừa nhìn thoáng đã cảm thấy ấm.

Chiêu Phong ở bên ngoài cửa tựa người, chàng có chút tâm tình vừa muốn nói ra vừa không muốn.

Đàm Nhu vừa cắn đứt chỉ xong, nàng cất kim khâu đi rồi rũ áo nhìn tổng thể, Đàm Nhu gấp lại, áo khoác của chàng như chiếc chăn vừa, Đàm Nhu thở dài nhìn ra phía cửa.

Chiêu Phong đang ngước nhìn trần nhà trầm tư, Đàm Nhu cất tiếng nhỏ nhẹ gọi.

" Chiêu Phong."

Chiêu Phong mải vẩn vơ mãi mà chẳng nghe thấy, Đàm Nhu đứng dậy cầm áo mình vừa gấp xong lên rồi đi ra phía cửa.

Đàm Nhu đi ra thấy Chiêu Phong với khuôn mặt ngơ ngác thì liền ghét bỏ, vứt áo cho Chiêu Phong.

" Ta may xong rồi, mai chàng phải lên đường sớm, về phòng ngủ sớm đi."

Nói xong Đàm Nhu đã quay người đi vào phòng ngay, mọi người đang trong bếp quây quần lại bên đống lửa sởi ấm, chỉ có Đàm Nhu và Chiêu Phong đi riêng ra đây, Đàm Nhu không đóng cửa, Chiêu Phong đi theo vào trong.

" Đàm Nhu, nàng có thể nói chuyện với ta được không."

Đàm Nhu ngồi xuống thản nhiên dọn đống đồ may dở trên bàn, nàng vừa luôn tay dọn vừa nói.

" Chàng muốn nói gì?"

Chiêu Phong cũng ngồi xuống đối diện nàng, còn đặt áo lên trên bàn, Chiêu Phong xoa hai bàn tay lại với nhau rồi nắm lấy tay của nàng.

" Đàm Nhu, nàng có thể trở về cùng ta được không? Ta muốn đi cùng nàng."

Đàm Nhu rụt tay lại, nàng mỉm cười.



" Chẳng lẽ chàng không nhớ hôm ta trở về thảm hại tới mức nào sao."

Chiêu Phong mặt xị ra, hôm đó đáng ra là hiểu lầm, Chiêu Phong liền muốn kể chuyện cho nàng nghe, nhưng thấy thái độ mà Đàm Nhu đang thể hiện, Chiêu Phong lại không nói gì, chàng chỉ im lặng nhìn nàng.

Hôm đó, Đại hoàng tử vừa cho Đàm Nhu một trưởng thì đã cảm thấy áy náy trong lòng, chỉ là vẫn giữ thái độ không quan tâm ở bên ngoài.

Hoàng thượng và hoàng hậu liền trách phạt huynh ấy, quan chức kéo nhau ra để giết nàng cũng bị cắt chức, chỉ là Đàm Nhu về cho nên không biết được hoàng hậu đã yêu thương mình như thế nào.

Nàng bây giờ còn không dám nghĩ đến chuyện gặp lại mọi người, Đàm Nhu cũng không nói gì thêm, chỉ là không có gì để nói.

Chiêu Phong lại vươn tay ra muốn nắm tay nàng, Đàm Nhu liền né.

Chiêu Phong ngại ngùng cất giọng.

" Mai ta phải về rồi, nàng định ở đây mãi sao?"

Đàm Nhu cúi mặt xuống.

" Sư phụ ở đâu thì ta ở đó."

Chiêu Phong kéo ghế lại gần nàng hơn chút, chàng vươn hai tay ra nâng cằm của Đàm Nhu lên, Đàm Nhu không phản kháng, nàng nhắm mắt lại chờ đợi.

Chiêu Phong liền tiến thêm, chàng cúi xuống hôn lên môi nàng, Chiêu Phong buông tay ra, hai tay vòng ra sau eo nàng, chàng ôm chặt, Chiêu Phong lần này còn đưa lưỡi ra thúc Đàm Nhu mở miệng, Đàm Nhu vẫn không mở, nàng mở mắt ra vừa kịp nhìn Chiêu Phong rồi lại nhanh chóng nhắm mắt lại, Chiêu Phong không thúc nàng mở miệng được liền nuốt cả môi dưới của nàng vào miệng, Đàm Nhu liền đánh vào ngực chàng, nàng hốt hoảng mở mắt ra.

Chiêu Phong lúc này vẫn không thôi, chàng liền ôm lấy eo của nàng đứng dậy bắt đầu buông lỏng, thôi hôn.

Chàng nắm chặt hai chân của Đàm Nhu, làm Đàm Nhu phải vòng chân qua sau để giữ chặt, Chiêu Phong nhìn nàng cười, hai tay Đàm Nhu vẫn còn nắm chặt hai cánh tay của Chiêu Phong.

Đàm Nhu bình tĩnh nhìn, Chiêu Phong hôn mạnh đến đỏ miệng của Đàm Nhu.

Chiêu Phong liền cười nói.

" Tay của nàng."

Đàm Nhu liền mặt lạnh nhìn chàng, hai tay di chuyển, vòng lên cổ của Chiêu Phong.

" Chàng kệ ta đi."