Thái Tử Thì Sao?

Chương 127



Tinh Lạc Cơ trước khi lên kiệu cố gắng nhìn về phía Tam Hiệu một cái nhưng huynh ấy lại đang ngoảnh mặt đi nhìn về phía đại huynh dẫn thái tử phi của mình lên kiệu mà cười, Tinh Lạc Cơ như hụt một nhịp nàng ta bước lên kiệu có chút không can tâm.

Thấy kiệu của thái tử phi cũng đã được ngựa kéo đi, Tam Hiệu lúc này mới ngoảnh mặt lại, thấy kiệu tân nương của Tinh Lạc Cơ đã đi rồi thì liền quay người đi luôn.

Khi nhập lễ ai cũng cười tươi mời rượu nhau, Tinh thường thư gả được đích nữ ai cũng đến mời rượu để lấy lòng.

Đàm Nhu và Lục Nguyệt vẫn ngồi yên, Đàm Nhu đưa chén trà lên vừa nhấp môi thì từ đằng sau có người gọi nàng làm nàng giật mình.

" Tứ tỷ."

Đàm Nhu giật mình quay ra sau, tên thiếu niên trắng trẻo Ngũ Nhiên lúc trước xuất hiện trước mặt nàng, nhắc mới nhớ, tiểu tử này từ khi mẫu thân mất nghe nói là đã biệt lập luôn, không tiếp xúc với ai nhiều, lần này nàng về đây cũng là lần đầu thấy hắn xuất đầu lộ diện.

" Ngũ Nhiên."

Ngũ Nhiên đưa hai tay ra trước hành lễ với tỷ tỷ, Lục Nguyệt ở bên cạnh đứng lên hành lễ lại.

Hắn nhìn xung quanh, chỗ nào cũng là chỗ quan thần uống rượu nói chuyện say khướt với nhau, hắn hỏi.

" Bái đường xong rồi sao?"

Đàm Nhu gật đầu.

" Cũng được lúc lâu rồi."

Chiêu Phong cũng đi đến đứng đằng sau Đàm Nhu từ lúc nào không hay, Ngũ Nhiên trước kia là thiếu niên vui vẻ thế nào thì bây giờ lại như cái xác không hồn.

Đàm Nhu thấy hắn phờ phạc thiếu sức sống như vậy lại cảm thấy mình có chút lỗi, nàng không dám đối mắt với Ngũ Nhiên, nàng chỉ nhìn đi hướng khác.

Ngũ Nhiên hỏi tiếp.

" Tỷ về được lâu chưa?"

Đàm Nhu cười trừ.

" Cũng lâu rồi, ta về cũng nghe được mấy chuyện về đệ, tự biệt lập bản thân như thế cũng không phải là cách bớt đi đau buồn."

Ngũ Nhiên nhìn lại xung quanh rồi lại nhìn lại bản thân mình, từ chân tay rồi lại tự sờ lên mặt mình.

" Đệ mất mẫu hậu, trước giờ đều là người bảo vệ đệ, đệ biết phụ hoàng vốn không thích đệ..."



Đàm Nhu ngắt lời.

" Phụ hoàng có nói gì đệ sao."

Ngũ Nhiên lại trối.

" Không phải, vốn là từ nhỏ đệ đã thấy vậy rồi."

Đàm Nhu cười trừ cho qua, nàng quay đi chỗ khác trong đầu như đang cười thầm.

Ngươi đâu phải con ruột của người, người không thích ngươi là đúng rồi.

Chiêu Phong đứng đằng sau nàng cũng lên tiếng.

" Ngũ hoàng tử, nghe nói người sống biệt lập mấy tháng trời rồi, bây giờ lại bỗng nhiên xuất hiện không phải là có chuyện gì đó chứ."

Đàm Nhu quay ra sau nhìn thấy Chiêu Phong đã liền cười, Lục Nguyệt cũng đứng ra hỏi tiếp.

" Phải đó, huynh có chuyện gì sao?"

Ngũ Nhiên cười trừ.

" Đệ muốn nói chuyện với tứ tỷ, mẫu hậu của đệ đã không còn, từ đó ở trong cung này chỗ đứng của đệ cũng như là không còn, đệ muốn giống tứ tỷ, đến sống ở núi Nguyệt hết phần đời còn lại."

Đàm Nhu nghe xong cũng chỉ cười, nàng biết hắn sẽ nói thế, nàng vốn không muốn dính dáng gì tới hắn, nàng tự tay giết chết mẫu thân hắn, xem xét lại thì sống với hắn lâu ngày sẽ thành loại người mặt dày không biết xấu hổ, nàng cũng không muốn quan tâm hắn.

" Chuyện này nếu hỏi phụ hoàng người sẽ miễn cưỡng đồng ý, nhưng mà có điều là núi Nguyệt là nơi ở của sư phụ chuyện này rất khó để người đồng ý được, huống hồ sư phụ lại rất khó tính, chuyện này rất khó đó."

Thấy hắn mặt mày buồn hiu, Đàm Nhu liền đưa ra chủ ý cho hắn.

" Nếu đệ muốn sống tự do tự tại thì có thể nói với phụ hoàng xin được đi du ngoạn, ta thấy cách đó tốt hơn đó."

Ngũ Nhiên thở dài.

" Đệ sẽ thử."

Cũng sau cuộc nói chuyện đó mà không thấy hắn luôn, sang ngày hôm sau đáng lẽ ra chánh sứ các nước phải về luôn nhưng cả hai chánh sứ vẫn ở lại để tâu chuyện.



Đàm Nhu cũng định hôm nay lên đường về núi Nguyệt, sáng sớm ra nàng đã chuẩn bị đồ đạc để chiều còn đi.

Chánh sứ Vong Quốc thì tâu có chuyện muốn nói, ở thái hoà điện các quan thần đều nhìn chánh sứ với vẻ kì lạ.

Chiêu Phong đứng giữa thái hoà điện tâu chuyện.

" Hoàng thượng, lần này được mời đến dự đại hỉ thật là vinh dự, chúc cho thái tử điện hạ và tam hoàng tử hôn nhân viên mãn, sống đến bạc đầu cùng với thê tử, thần ở lại đến ngày hôm nay quả thực là có chuyện muốn tâu."

Hoàng thượng nghe xong cũng vừa gật đầu vừa cười.

" Đa tạ chánh sứ đã gửi lời chúc, còn chuyện muốn tâu là chuyện gì."

Chiêu Phong lúc này tháo mặt nạ xuống cười mỉm nhìn hoàng thượng.

" Chuyện này cũng là đại sự, thần đeo mặt nạ để nói chuyện với hoàng thượng như vậy không hay cho lắm."

Chiêu Phong bỗng nhiên hành lễ khom người muốn nói.

Một vị công công đi ra báo lại với hoàng thượng.

" Hoàng thượng, chánh sứ của Bắc Quốc có chuyện muốn tâu."

Chiêu Phong khựng người lại chờ đợi người đi vào, Chiêu Phong thầm biết tên chánh sứ Bắc Quốc cũng đeo mặt nạ đó là Tứ Vương, chàng chờ xem rốt cuộc hắn muốn tâu gì.

Tứ Vương đi vào, lần này hắn không đeo mặt nạ, hắn bước đi không phát tiếng động hành lễ với hoàng thượng.

Chiêu Phong nhìn hắn mặt không chút biến sắc nào, hắn dường như muốn thách thức chàng, hắn nhìn chàng rồi cười.

Hoàng thượng nói.

" Cả hai chánh sứ đều có chuyện muốn nói, chánh sứ của Vong Quốc đến trước, ngươi tâu trước đi."

Chiêu Phong hành lễ khom lưng tâu.

" Mọi người ở đây đều biết Tư Nhu công chúa từ nhỏ đã sống ở ngoài cung cho nên công chúa được tiếp xúc với rất nhiều người, thái tử của Vong Quốc và Tư Nhu công chúa cũng quen biết nhau, điện hạ cũng tương tư công chúa đã lâu rồi, lần này đến dự đại hỉ nhân tiện thái tử muốn xin hỏi cưới Tư Nhu công chúa."

Tứ Vương bên cạnh cũng vội lên tiếng.

" Thật là trùng hợp, thần cũng muốn xin hỏi cưới công chúa."