Thái Tử Thì Sao?

Chương 151



Hàn Nhi đưa tay ra trước mặt nàng, có ý ra vẻ để ý nàng.

" Vậy cô nương có muốn đi cùng ta không? Ta đưa cô nương đi dạo làm quen."

Nàng vừa cười vừa xáp lại gần Hàn Nhi.

" Vậy phiền nhị hoàng tử rồi."

Những cô nương khác liền cười nhạo nàng.

Không phải là cô ta cố tình đến đây để được tiếp cận với nhị hoàng tử sao?

Không có liêm sỉ, cô ta chính là muốn làm thân với nhị hoàng tử.

Nữ nhân mưu mô đó rõ ràng là muốn được nhị hoàng tử để ý nên mới đến.

Hàn Nhi đưa nào vào trong, đứng ở sân cũng nhiều người huynh ấy không thích chỗ đông người như vậy.

Đàm Nhu ngồi trong phòng thi quan văn của bọn họ liền đá mắt sang hỏi nhỏ.

" Huynh có thấy hắn không?"

Hàn Nhi lắc đầu.

" Hình như chưa đến."

Hàn Nhi nhìn ra bên ngoài thấy người người cười nói với nhau cũng liền nhăn mặt.

" Cười nói với nhau ở chỗ đông người lại còn trời nắng nóng như vậy, hít hết mấy thứ hôi thối của nhau rồi, kinh chết đi được "

Đàm Nhu bật cười.

" Miệng hỗn của huynh càng ngày càng khó kiểm soát rồi, người trong cuộc không để ý, người ngoài cũng không thể khóc thương được."

Đàm Nhu nhìn xuống đôi chân của mình mỉm cười, Hàn Nhi cũng cười rồi nhìn xung quanh đó, huynh ấy nhìn đi nhìn lại thì lại va phải một người rất quen mắt, dáng người to cao và nước da trắng ngần, cái người này quen thật, Hàn Nhi nhất thời không tin vào mắt mình liền lay Đàm Nhu.

" Đàm Nhu,.. nhìn bên kia..."

Đàm Nhu nhìn đôi giày của mình rồi mải nghịch tay thì không để ý, nàng ngơ ngác.

" Sao vậy, có chuyện gì sao?"

Nàng nhìn theo hướng mà Hàn Nhi chỉ, người vừa bước vào cửa viện khảo kia trông giống nam nhân của nàng, dáng người đó trông rất giống Chiêu Phong.

Đàm Nhu giật mình liền bật dậy, Hàn Nhi giật mình nhìn Đàm Nhu.

" Không phải chứ, sao đệ ấy lại đến đây."

Đàm Nhu nhìn Hàn Nhi muốn xác nhận lại.

" Có phải chúng ta nhìn nhầm rồi không?"

Hàn Nhi cũng lắc đầu.

" Ta không biết, nhìn lại lần nữa đi."

Đàm Nhu và Hàn Nhi cùng nhau quay về phía vừa rồi muốn nhìn lại để xác nhận, nhưng nhìn lại thì không thấy người đâu, Đàm Nhu bất giác chạy ra.



Lòng nàng hỗn độn, nàng vừa mong đó là Chiêu Phong vừa không trông mong sẽ gặp lại chàng ở nơi quỷ quái này, nhưng phần muốn gặp người trong lòng nhiều hơn, nàng từ khi đến đây, không ngày nào là không nghĩ về chàng ấy.

Hàn Nhi cũng chạy ra theo sau, Đàm Nhu quay người nhìn xung quanh muốn tìm bóng dáng của người vừa rồi, Hàn Nhi chỉ về hành lang của phòng thi đối diện.

" Là bên đó."

Đàm Nhu nhìn theo, người đó cùng nhìn về phía nàng, nhưng không thể rõ mặt, người đó đeo mặt nạ che đi phần trên, nàng đứng nhìn đến ngơ cả người.

Là chàng có phải không, chỉ có chàng mới đứng nhìn ra như vậy, ở Bắc Quốc này ta lại thấy chàng có phải là ảo giác không.

Hàn Nhi kéo tay áo nàng lại.

" Đi thôi."

Đàm Nhu liền đi, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía đó, hai tiếng trống vang lên là đến lúc phải giải tán để vào phòng thi, Đàm Nhu cùng với Hàn Nhi kéo nhau ra khỏi viện khảo, chen chen lấn lấn trong một đám người để đi ra, Hàn Nhi nhăn mày nhăn mặt khó chịu, huynh ấy không thích ai đụng vào người mình hết, vừa rồi chen chúc nhau đi ra người huynh ấy dính mấy thứ mùi kinh khủng mà huynh ấy rất ghét.

Hàn Nhi lấy từ trong tay áo ra một bình nhỏ, thấy đoàn người đi ra không đành đứng ở đây liền kéo Đàm Nhu đi, Đàm Nhu vẫn hướng mắt vào bên trong chờ bóng người đó đi ra.

Hàn Nhi than thở.

" Ta đưa muội đi đến chỗ khác chờ, ở đây mùi hôi quá ta sắp không chịu nổi rồi."

Tiểu Hạnh thì đứng đằng sau khó hiểu, còn Đàm Nhu thì mặt trơ ra nhìn Hàn Nhi kéo tay áo của mình.

Hàn Nhi gằn giọng lên.

" Còn không đi."

Đàm Nhu không nói gì cũng đành đi theo, Hàn Nhi kéo nàng đi đến gian phòng khác, phòng này là phòng chờ, phòng này thường mở vào lúc giữa giờ để người thân của các sĩ tử đến để chờ.

Nhưng mới đầu giờ chỉ có Hàn Nhi được vào cho nên chỗ rộng rãi này không có ai, Đàm Nhu đi vào mặt vẫn thất thần.

Hàn Nhi vừa vào đã mở lọ nhỏ kia ra, nhỏ giọt xuống bàn tay xoa nhẹ rồi thoa lên cổ rồi lau vào y phục.

Đàm Nhu nhìn thì theo cử chỉ của huynh ấy liền khó hiểu, Hàn Nhi thấy Đàm Nhu nhìn thì liền đưa lọ nhỏ về phía nàng.

" Đây, người ta gọi nó là tinh dầu, mùi rất thơm, có thể khử bớt mấy mùi hôi vừa nãy đó, muội cũng dùng thử đi."

Đàm Nhu lắc đầu, Hàn Nhi thấy nàng thất thần liền nghĩ đến người vừa rồi.

" Tên đó giống Chiêu Phong thật, để ta đi tìm giúp muội, không biết chừng hắn vẫn còn ở quanh đây thì sao."

Đàm Nhu lại lắc đầu, thực ra nàng cũng không có đủ dũng khí để gặp chàng ấy, Chiêu Phong đến đây nàng cũng khó hiểu, làm thế nào mà chàng ấy lại xuất hiện ở đây nữa.

Đàm Nhu cười trừ.

" Chắc là không phải chàng ấy đâu, chúng ta nhìn nhầm rồi."

Hàn Nhi còn không phải là quá hiểu nàng ấy rồi sao, ánh mắt Đàm Nhu có chút mong chờ như vậy, lời nói vừa rồi chắc chắn là dối lòng.

Đàm Nhu đi ra khỏi phòng chờ, Hàn Nhi và Tiểu Hạnh vẫn đứng trong đó, nàng tuy miệng nói không nhưng tâm trí lại muốn xác nhận lại, nàng chạy ra ngoài xa một chút liền bị người ta va vào người.

Đàm Nhu lùi ra sau mấy bước, người trước mặt nàng là một nam nhân, ánh mắt hắn nhìn nàng hoảng loạn, tay cầm dao găm kè cổ một đứa bé trai.

Đàm Nhu liền đưa tay ra đấu với hắn, đứa trẻ đó liền hét toáng lên.

" Cứu ta."



Tên này mặt mày thư sinh nhưng thân thủ hắn nhanh nhẹn, Đàm Nhu vừa rồi không chạm được vào hắn mà còn bị hụt mất đứa bé, nàng thấy nhiều thị vệ chạy tới liền qua đó rút kiếm của thị vệ lao về phía hắn.

Hắn nhất thời không thích ứng được liền buông đứa bé ra, đứa bé sợ đến nỗi không chạy đi nổi, nằm ở đó oà khóc, Đàm Nhu nhảy lên chĩa kiếm về phía người đó, hắn liền cầm con dao nhỏ đó chắn lưỡi kiếm của nàng.

Hắn khi đặt tấm lưng xuống đất đã bị Đàm Nhu dùng chân ghì chặt không đứng lên được, Đàm Nhu là nữ nhân lại có kinh nghiệm bá như vậy liền khiến cho người ta há hốc mồm mà nhìn, những tên thị vệ kia vẫn không động còn đứng nhìn nàng đấu với hắn.

Đứa bé cũng được bọn họ đỡ dậy, Đàm Nhu dùng hết sức ghì chặt kiếm kè vào cỗ hắn, hắn mặt đỏ hết lên, dường như hết sức rồi, Đàm Nhu định chốt hạ muốn tiễn hắn đi bán muối thì liền bị hất ra, Hàn Nhi chỉ vừa chạy ra thôi đã bị Đàm Nhu bị hất văng ra va vào người.

Huynh ấy thân thể yếu xìu liền ngã ra sau, bị cả người Đàm Nhu đè lên người, Hàn Nhi mặt nhăn mày nhó, Đàm Nhu bật dậy còn dẫm phải chân phải huynh ấy, Hàn Nhi hét lên ôm lấy thân mình.

Đàm Nhu nhảy lên tiếp, nàng đá chân trước đạp vào ngực hắn, hắn ngã xuống, Đàm Nhu liền qua đó chỉ kiếm vào mặt hắn.

" Thân thủ khá đó."

Hắn nhìn Đàm Nhu lúng túng, ai mà ngờ hắn lại bại dưới tay một nữ nhân cơ chứ, hắn vốn không muốn nói gì chỉ muốn bỏ trốn, lại rơi vào tay Đàm Nhu, hắn nhìn xung quanh đều là người, thị vệ xếp tròn bên đó, biết bản thân không thoát được liền muốn cắt lưỡi tự kết liễu, Đàm Nhu vứt kiếm đi thật nhanh nàng cúi người bóp cổ hắn.

" Không được chết."

Hắn trợn mắt lên, miệng há không thể làm gì được, tay còn lại Đàm Nhu ngoắc tay ra hiệu cho thị vệ đến trói hắn lại.

Hàn Nhi khập khiễng đi tới, Đàm Nhu nhìn tên hung hăng này bị trói liền quay người đi, đứng sau nàng là Hàn Nhi đang ôm thân mình.

Đàm Nhu liền cười hỏi.

" Huynh không sao chứ?"

Tiểu Hạnh đỡ lấy Hàn Nhi lên tiếng.

" Nô tì thấy là có sao đó, nhị hoàng tử không đi lại bình thường được."

Đàm Nhu bật cười, lần này coi như nàng vừa cứu mạng một đứa bé, những người vừa rồi chứng kiến cảnh nàng đánh nhau với tên thích khách đó liền không thể tin được, ồn ào bàn tán về nàng.

Đứa bé đó đi tới chỗ nàng khom người cảm tạ nàng.

" Đa tạ Tư Nhu công chúa đã cứu mạng."

Giọng nói đáng yêu của trẻ con này Đàm Nhu là lần đầu nghe rõ, nàng mỉm cười ngồi xuống vuốt má của đứa bé.

" Không sao rồi, lần sau nhớ đừng đi lạc thị vệ đó, rất là nguy hiểm."

Hàn Nhi nhìn xung quanh ai ai cũng đứng tụm lại nhìn về phía nàng, huynh ấy cau có quát họ.

" Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy đánh nhau bao giờ sao, tản ra hết đi, nóng chết đi được."

Đàm Nhu ngước lên nhìn Hàn Nhi lắc đầu cười, đứa bé đó là đứa bé sáng nay mà Đàm Nhu đã thấy, y phục đẹp như vậy thì chắc là tiểu hoàng tôn nhà ai rồi.

Hàn Nhi vừa nhìn thấy mặt đứa bé đó đã nhận ra là con nhà nào.

" Lão tam đâu mà để con trai đi lạc như vậy, suýt chút nữa là có tang tam hoàng tôn rồi, đừng có chạy lung tung nữa."

Thị vệ đứng cạnh tiểu hoàng tôn đó liền bất bình.

" Nhị hoàng tử người nói quá đáng rồi."

Đàm Nhu cũng nhăn mày nói lại.

" Huynh đúng là không kiểm soát được thật sao, nói chuyện với một đứa trẻ cũng phải lựa lời chứ."