Đàm Nhu bước chân nhanh bỏ đi, hai huynh đệ nhà này không chừng nàng bỏ đi rồi bọn họ còn lao vào đánh nhau, nàng tốt nhất là nên né tránh.
Đại hoàng tử thấy thập nhất cứ luôn căng thẳng thì liền cố ý hỏi.
" Đệ đang để ý Tư Nhu công chúa sao?"
Thập nhất không dám nhận, chỉ lắc đầu, đại hoàng tử đã nhìn thấu tâm can đệ ấy rồi, nhưng huynh ấy cũng mới đầu có hứng thú với nàng, không có ý muốn buông tha.
" Vừa hay ta đang để ý Tư Nhu, nếu như vậy chắc là không có bất đồng."
Giọng điệu giống như đang dăn đe đệ đệ, thập nhất nghe xong cũng lủi thủi đi về.
Trong bữa tối cả hai huynh đệ đều hướng mắt về phía nàng, Đàm Nhu vốn không biết là bọn họ đang để ý, nàng hành xử tự nhiên, thành phẩm hôm nay nhiều như vậy đương nhiên là một bữa thịnh soạn, Đàm Nhu ngồi ăn không hề để ý ai.
Tứ Vương đang làm chuyện lớn đã liền thấy ánh mắt của hai huynh đệ kia, hắn cười nhạo hai người này, Đàm Nhu vốn không để ý bọn họ, bọn họ tuy biết mà vẫn cố lao vào, Tứ Vương những tưởng bản thân nắm chắc Đàm Nhu trong tay nhưng sao có thể, Đàm Nhu không biểu hiện gì nhiều, nàng như răm rắp nghe theo hắn, để xem đến cuối hắn sẽ hạ màn như thế nào.
Đêm tối ở Bắc hoàng cung bên trong tẩm điện của hoàng hậu vang ra tiếng ho khan, ho đến đau cổ họng, Hàn Nhi nghe tin liền đi đến xem mẫu hậu, cái đuôi nhỏ Tiểu Hạnh cũng đi theo giúp đỡ, hoàng hậu cảm thấy mệt trong người từ lúc sáng sớm, đến chiều có chịu trong cổ họng, đến đêm thì ho khan kéo dài.
Hàn Nhi bắt mạch, mạch tượng yếu, vẻ mặt trắng bệch, người giống như bị bệnh lâu ngày rồi, Hàn Nhi vừa bắt mạch đã nhận ra có người đang giở trò với mẫu hậu mình.
" Mẫu hậu, hôm qua người có ăn thứ gì lạ không?"
Hoàng hậu khó chịu lắc đầu, người nhăn mặt rồi lại ho, Tiểu Hạnh luôn đưa khăn ấm, Hàn Nhi không thể đoán ra được chuyện gì liền xin hỏi thêm.
" Vậy hằng ngày người thường ăn những gì?"
Tì nữ của hoàng hậu liền đi ra.
" Nhị hoàng tử, hoàng hậu nương nương hằng ngày đều ăn đồ ăn từ ngự thiện phòng đem tới, đến tối thì uống thêm trà nhài, hoàng hậu nương nương rất thích trà nhài mà, còn lại thì hoàng hậu nương nương vốn không thích ăn uống linh tinh, mấy ngày nay càng không có."
Tì nữ vừa nói vừa luôn tay vuốt lưng của hoàng hậu, Hàn Nhi lo cho mẫu hậu sốt sắng lên đòi xem bã chè.
" Còn trà không? Ngươi đưa bã cho ta xem."
Tì nữ gấp gáp đưa tới, Hàn Nhi nắm lấy bã xem đi xem lại, cũng không có gì bất thường, huynh ấy ngửi thử quả nhiên là có mùi lạ.
Trà hoa nhài có mùi thơm nhẹ và vị ngọt nhẹ ở hậu cổ họng, Hàn Nhi nói Tiểu Hạnh.
" Rót trà."
Tiểu Hạnh liền rót lấy trà trên bàn đưa cho Hàn Nhi, huynh ấy nhấp môi trà, cảm thấy vị của trà cũng không có gì lạ, nhưng mùi thì có vẻ lạ.
Hàn Nhi đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng, là ai dám hạ thủ với mẫu hậu chàng ấy chưa nghĩ đến, bây giờ cấp thiết phải giải độc cho mẫu hậu.
Huynh ấy lấy trong giỏ thuốc mà Tiểu Hạnh cầm tới ba lọ nhỏ, đổ một ít từ lọ nhỏ kia vào chén trà, trà trong đó liền đổi màu từ vàng nâu sang tím, Tiểu Hạnh rùng mình, giỏ thuốc trong tay bị muội ấy nắm rung đến nỗi thuốc rơi hết ra, tì nữ bên cạnh đó cũng liền quỳ xuống.
" Nhị hoàng tử nô tì thực sự không biết sao trà lại như vậy, có phải là có gì đó khác lạ không."
Hàn Nhi nhắm mắt thở dài, chuyện này có lẽ đã kéo dài lâu lắm rồi, cho nên hoàng hậu mới bị nặng như vậy.
Hoàng hậu nhìn chén trà đổi màu bất ngờ sốc rồi ngất đi, Tiểu Hạnh và tì nữ kia đỡ hoàng hậu vào nghỉ ngơi, Hàn Nhi ở bên ngoài pha chút ít thuốc để mẫu hậu đỡ hơn, Tiểu Hạnh đi ra vẻ mặt sợ hãi đến tím tái, Hàn Nhi đưa chén trà cho tì nữ.
" Hoàng hậu tỉnh dậy thì cho người uống thuốc này, ta đã pha đúng liều lượng rồi."
Tì nữ bình tĩnh đón lấy, Hàn Nhi thấy tay nàng ta để móng tay có chút dài bất giác huynh ấy rụt tay lại, tì nữ liền nhìn Hàn Nhi, Hàn Nhi lại đưa cho nàng ta.
Kì lạ, tì nữ lại để móng tay dài như vậy sao?
Hàn Nhi nhìn Tiểu Hạnh ra hiệu cho Tiểu Hạnh thu dọn đồ để về, huynh ấy quay người đi cố ý hỏi nàng ta.
" Ngươi là Tiểu Lan phải không?"
Tì nữ nhún người thưa.
" Bẩm nhị hoàng tử Tiểu Lan là tên của nô tì."
Hàn Nhi cười trừ.
" Cũng gần mười năm ngươi đi theo mẫu hậu, ta cũng nhớ đôi chút."
Tì nữ nhún người định nói thì huynh ấy liền bỏ đi, Tiểu Hạnh hành lễ với nàng ta rồi về theo huynh ấy.
Hàn Nhi về tới phòng thuốc liền nổi điên lên, cối giã thuốc bị huynh ấy hất xuống đất hết, mấy bài thuốc vẫn còn đang chế huynh ấy cũng không quan tâm mà hất bay, Tiểu Hạnh chỉ dám đứng đằng sau không dám lên tiếng.
" Hay....hay cho một nô tì bán chủ cầu vinh... Hay lắm.."
Tiểu Hạnh nghe vậy tưởng rằng đang nói mình liền quỳ xuống van nài.
" Nhị hoàng tử, nô tì,...nô tì không hề bán chủ cầu vinh..."
Hàn Nhi khó chịu nhìn Tiểu Hạnh đang quỳ dưới đất.
" Đứng dậy đi."
Tiểu Hạnh không dám đứng lên, huynh ấy không chịu được liền kéo Tiểu Hạnh lên, tuy từ nhỏ thân thể yếu đuối nhưng huynh ấy là nam nhân đương nhiên so với sức của Tiểu Hạnh là mạnh hơn, Tiểu Hạnh sợ sệt nhìn Hàn Nhi.
Hàn Nhi thấy người Tiểu Hạnh run lên như vậy liền dịu đi, giọng nói cũng bớt chút lỗ mãng.
" Ta không nói ngươi."
Tiểu Hạnh được Hàn Nhi buông ra liền đứng xa huynh ấy ra, người vẫn còn run, cái mạng nhỏ của muội ấy hoàn toàn phụ thuộc vào Hàn Nhi, muội ấy không dám để thái độ thoái mái như khi bên cạnh Đàm Nhu.
Đi săn còn những năm ngày nữa mới về được, hoàng hậu nương nương thì lại đổ bệnh nặng, Hàn Nhi luôn đến tẩm điện để đưa thuốc, tận tay đút thuốc cho mẫu hậu mới an tâm.
Đi săn đến ngày thứ ba, Đàm Nhu hôm nay dậy sớm hơn thường ngày, nàng thay y phục rồi đi ra, mặt trời còn chưa ló rạng nàng đi đến chuồng ngựa để xem con ngựa của mình liền gặp mặt Tứ Vương, hắn trên tay cầm lọ thuốc nhỏ, bỏ vào một ít cỏ non cho ngựa ăn, nàng đi tới.