Nhưng khi Lâm Hồi Âm xoay qua nhìn Dạ Huyền, nàng lại không thể nào mở miệng nói câu muốn nói: “Hứa hẹn đều là gạt người ”.
Bởi vì ánh mắt Dạ Huyền quá kiên quyết, kiên quyết giống như có thể vì nàng mà chết.
Lâm Hồi Âm nuốt nước miếng, liền đem chính mình đến bên miệng nuốt trở lại trong bụng.
Bình tĩnh mà xem xét, nàng không phải tin tưởng Dạ Huyền những lời này, nhưng là nàng cũng không có chọc thủng, chỉ mỉn cười, đảo mắt nói sang chuyện khác:“Thời gian không còn sớm, chúng ta tới chợ đêm chọn lễ vật đi?”
Dạ Huyền được Lâm Hồi Âm tha thứ nên tâm tình rất tốt, yên lặng gật gật đầu, đi theo Lâm Hồi Âm đến chợ đêm.
Lúc này đã khuya, chợ đêm vẫn náo nhiệt ồn ào, hai bên có rất nhiều cửa hàng, bên trong bán đủ loại đồ, Lâm Hồi Âm chọn đến chọn đi, nhưng không có chọn ra thứ thích hợp để tặng cho Triều Ca.
Lâm Hồi Âm ảo não, Dạ Huyền lại vui sướng.
Trong bể tình, dù là nam hay nữ đều keo kiệt, vô luận yêu hay không yêu, ghen đã là trời sinh bản tính.
Dạ Huyền cũng không ngoại lệ, trong lòng hy vọng Lâm Hồi Âm không tìm được quà thích hợp cho Triều Ca mà từ bỏ.
Hai người đi dạo hơn phân nửa con phố, hai tay Lâm Hồi Âm vẫn trống trơn, nhưng thật ra càng đi phía trước càng ngày càng náo nhiệt, đợi cho đến gần, Lâm Hồi Âm mới nghe thấy thấy một cỗ phấn hoa, sau đó nhìn đến thấy trong cửa lớn mở rộng, đèn đuốc huy hoàng, trang hoàng xa hoa, có rất nhiều nữ nhân dựa cửa sổ cầm khăn tay, liếc mắt đưa tình với người đi qua ngã tư.
Lâm Hồi Âm liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là thanh lâu trong truyền thuyết, nàng nhịn không được tò mò nhìn nhiều hơn.
Dạ Huyền diện mạo xuất chúng, lại đứng ngay cửa thanh lâu, dẫn tới các cô nương kiếm khác thòm thèm lau miệng, gái thanh lâu cởi mở dâm dậy, không hề cố kỵ vây quanh Dạ Huyền, lập tức tách Lâm Hồi Âm ra, đẩy sang một bên.
Lâm Hồi Âm đứng không vững, lảo đảo lảo đảo, vừa ngẩng đầu đã thấy Dạ Huyền bị đám gái lầu xanh bu quanh.
Dạ Huyền nhăn mày, vẻ mặt lạnh léo.
Đám cô nương lại lớn mật chạm tay, sờ soạng Dạ Huyền, miệng hô:“Công tử, vào uống hai chén đi.......”
“Công tử, cho ta hầu hạ công tử đi........”
“Công tử........”
Dấu hồng nhạt giữa mi tâm của Dạ Huyền đột nhiẻn biến hồng, lệ khí nháy mắt tăng thêm, Lâm Hồi Âm đứng ngoài xem, Dạ Huyền tàn bạo giết người không chớp mắt vừa muốn xuất hiện, nàng đã “Ai ai” hai tiếng, vội chen vào, che trước mặt Dạ Huyền nói với các nữ tử thanh lâu:“Các ngươi tránh ra tránh ra, không thấy được ta còn ở trong này nha, các ngươi những người này, đừng quá đáng, ta cáu đấy."