Niềm vui được làm “cha” không kéo dài bao lâu, bởi sau đó là những tiếng khóc thét không ngừng.
Bé con dường như nhận ra người đàn ông này sẽ không bỏ rơi mình, bóp ngón tay hắn xong bèn hả họng bắt đầu gào.
Trên đầu bé con là mớ tóc máu dày đen bù xù, miệng nhỏ ngoác ra hết mức, để lộ nướu răng trụi lủi và yết hầu nho nhỏ đang rung rẩy, giống chim non trong tổ nhắm mắt há miệng chờ ăn.
"Oe oe oeeeeeee ~!"
Hồng Nhai trợn mắt há hốc mồm.
Hắn không thể tưởng tượng được làm cách nào mà một cơ thể nhỏ xíu như vậy lại có khả năng bùng phát ra nhiều năng lượng đến thế:
Quả thực khóc đến mức sọ não hắn cũng đau.
Người luôn bình tĩnh tự kiểm soát trên chiến trường phá lệ luống cuống.
Hồng Nhai giơ hai tay không ngừng điều chỉnh phương hướng, miệng lẩm bẩm: "Bế cách nào nhỉ. . ."
Trước kia hắn theo sư phụ hành nghề y khắp nơi, cũng từng xem bệnh cho trẻ con, "dù không ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy", mơ hồ nhớ lại cách mấy người phụ nữ bế con, đại khái là. . . như vậy chứ gì?
Hồng Nhai cứng ngắc cúi xuống, nhưng vừa chạm vào cơ thể đứa bé, hắn lập tức sửng sốt:
Sao lại mềm thế này!
A a a, con nít không có xương à?
Bé con bị hắn đụng chạm không thoải mái, khóc lớn hơn nữa, như thể ống thổi của nhà ai đang xì hơi.
Hồng Nhai nháy mắt tuôn mồ hôi đầy trán.
Đời này hắn chưa từng tập trung như vậy, cố hết sức nhớ lại cách mấy bà mẹ bế con như thế nào?
Bất chợt trong đầu hắn thoáng hiện lên một ý nghĩ không thực tế:
Nếu bỏ tâm huyết như vậy để học tập, chưa chừng có thể khảo trúng tú tài!
Sau khi thật vất vả cuốn chặt trẻ sơ sinh rồi bế lên, cả người Hồng Nhai đều cứng đờ.
Rõ ràng trời bắt đầu lạnh, thế mà toàn thân hắn mướt mồ hôi.
Nhưng mà tiểu tổ tông vẫn không ngừng nghỉ, bắt đầu giãy giụa dụi đầu vào ngực hắn, đá văng luôn tấm chăn nhỏ dơ hầy, lộ ra làn da đỏ hỏn.
Trời còn lạnh nên Hồng Nhai luống cuống bế hắn vào lòng, nhanh như chớp chạy về bên đống lửa, vừa vươn một ngón tay tìm mạch vừa vụng về đong đưa.
Mạch tượng suy yếu, ừm. . . Đói?
Trong đầu hắn đột nhiên lóe sáng, nháy mắt hiểu ra vì sao đối phương cứ dụi tới dụi lui vào ngực mình.
Hồng Nhai theo bản năng xoa ngực, đầu óc nổ tung:
Ta không có sữa!
Nuôi bé con là một chuyện hao tâm tổn sức đến như vậy sao?
Lúc trước sư phụ làm thế nào nuôi sống ta?
Rừng núi hoang vắng, một người đàn ông biết tìm đâu ra sữa?
Thật là con mẹ nó không cách gì nuôi nổi!
Chỉ trong nháy mắt, Hồng Nhai thậm chí toát ra một ý nghĩ hoang đường:
Xung quanh không có ai, chi bằng. . . lại vứt đi?
Ý niệm này mới vừa toát ra, Hồng Nhai lập tức tát cho mình một cái: "Khốn nạn!"
Ngươi cũng biết rừng núi hoang vắng, nếu ngươi bỏ đi, chắc chắn nó sẽ chết đói. . .
Ánh mắt hắn vô tình lướt qua nồi canh đang bốc khói, Hồng Nhai dùng muỗng nhỏ múc chút nước cháo, thử thăm dò nhét vào miệng em bé.
Ông tướng con lúc đầu bĩu môi không ăn, thật vất vả nhét vào được thì nó lập tức dùng đầu lưỡi nhỏ đẩy ra, sau đó tiếp tục gào.
Hồng Nhai gần như ngã gục: "Tổ tông ơi, đến lúc này thì giữ được mạng nhỏ quan trọng hơn, lát nữa tìm sữa cho ngươi!"
Cũng không biết do sắp đói đến hôn mê hay sao đó, sau khi thử đút thêm mấy lần, vật nhỏ kia nhíu mày, chọp chẹp nuốt xuống.
Hồng Nhai mừng hết lớn, múc thêm mấy muỗng vừa đút vừa lẩm bẩm: "Đồ nhóc con khó hầu hạ, cháo ngon vậy còn kén cá chọn canh, bao nhiêu người bên ngoài không có cơm mà ăn biết chưa?"
Đứa bé đói lả, chóp chép ăn liền mấy muỗng rồi nhất định giữ chặt cái muỗng không buông tay.
Hồng Nhai vui vẻ, coi bộ vẫn rất có sức đấy!
Trẻ con tì vị yếu, bị đói lâu rồi thì không thể ăn quá nhiều một lần. Tuy ông tướng con vẫn còn thèm thuồng nhưng Hồng Nhai không dám tiếp tục đút nữa, nhẫn tâm giựt cái muỗng ra.
Nhóc con kia bé xíu mà tính tình không nhỏ, ăn lửng dạ xong lại có sức lực gân cổ lên gào suốt cả một khắc, sau đó thút tha thút thít ngủ thiếp đi.
Hồng Nhai hung hăng thở hắt ra, thầm nghĩ cuối cùng đã được an tĩnh.
Chỉ nghe gào một lát mà tai hắn vẫn còn ù!
Người lớn ăn nhiều sẽ béo lên, nhưng trẻ em đúng là lúc thân thể cần phát triển, ăn một miếng là sẽ biến thành máu thịt, không thể cứ dùng nước cơm lừa gạt.
Nhân lúc nhãi con đang ngủ, Hồng Nhai vội vàng thu dọn bọc hành lý, dự định trước tiên đi vào thị trấn tiếp theo, tìm một vú em cho đứa bé này.
Dẫu không tìm được phụ nữ đang cho con bú, dùng đỡ sữa trâu sữa dê cũng được.
Hồng Nhai dùng một áo choàng cũ cột đứa bé vào lòng ngực, một tay nâng cần cổ mềm mại của bé, một tay điều khiển dây cương chậm rãi lên đường.
Vừa rồi nhóc con vừa lạnh vừa đói nên hết khóc rồi gào, thực sự làm hắn muốn điên; nhưng hiện tại nhóc ngủ, hai nắm tay nhỏ xíu siết chặt, miệng vẫn còn nhóp nhép, có lẽ trong mộng vẫn đang bú sữa. . . trông khá thú vị.
Hồng Nhai dường như phát hiện ra một món đồ chơi hiếm lạ, chọc chọc gương mặt mềm mụp của người ta một hồi, nghĩ thầm nếu cứ như vậy thì nuôi con nít cũng đâu có gì khó.
Nhưng thực mau, hiện thực tàn khốc đã phá vỡ ảo tưởng của hắn:
Trong cơn gió lạnh, một dòng nước ấm uốn lượn chảy dọc cánh tay hắn. . .
Nhóc con tè rồi!
Hồng Nhai: ". . ."
Để cho ta chết đi.
Khi nhìn thấy bức tường thành đổ nát phía xa trong ánh bình minh vào sáng hôm sau, Hồng Nhai suýt nữa bật khóc.
Ở một tòa thành lớn như vậy, luôn có thể tìm được một vài phụ nữ đang nuôi con phải không?
Khi vào thành, hầu như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ cao lớn:
Hắn hoàn toàn đâu còn thời gian để nằm ác mộng, chỉ chợp mắt một chút còn không thể được!
Đôi mắt Hồng Nhai đờ đẫn, ánh mắt dại ra, chỉ lo nhìn chằm chằm vào tất cả phụ nữ trên đường, miệng lẩm bẩm:
"Sữa đâu, vú đâu. . ."
Đại chiến vừa kết thúc không lâu, tòa thành này từng bị Bắc Man quấy nhiễu nên vẫn còn mẫn cảm. Thực mau, hành vi "bất thường" của Hồng Nhai đã thu hút sự chú ý của thị vệ thủ thành.
Khi hắn hối hả xông thẳng tới một người phụ nữ bế hài nhi đi ngang qua, mấy thị vệ lập tức vây quanh tấn công. . .
Sau nửa canh giờ, một hồi trò khôi hài đã kinh động quan phụ mẫu bản địa.
Vị Huyện lệnh già cả híp mắt nhìn quân mã có đóng dấu của đại doanh Tây Bắc, lại nhìn nhìn thẻ bài quân ngũ Hồng Nhai mới rút ra từ trong tay nải, cuối cùng tầm mắt xẹt qua một chuỗi tã lót treo phấp phới sau mông ngựa như thả diều, lúc này mới xua tay: "Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm."
Vài thị vệ vừa động thủ cũng hơi đỏ mặt.
Bọn họ còn tưởng là tên dê xồm từ nơi nào chạy tới đây, không ngờ hóa ra là anh hùng bảo vệ quốc gia. . .
Hồng Nhai chùi máu mũi, hồn nhiên không thèm để ý: "Không sao cả, nếu là hiểu lầm, nói ra rõ ràng thì tốt rồi."
Suy cho cùng, lỗi cũng vì hắn càn rỡ.
Trên đường cái quan mà cứ nhìn chằm chằm nữ quyến nhà người ta, xác thật không được tốt.
Bốn năm thị vệ bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập nhìn nhau.
Ngài xác thật không quá để ý rồi, một đám người chúng tôi mới đánh trúng ngài một quyền, thế mà ngài suýt chút nữa tiễn đi hết đám huynh đệ chúng tôi.
Thật không hổ là người dưới trướng Tạ Nguyên soái từ đại doanh Tây Bắc ra tới, quả nhiên rất lợi hại.
Sau khi hỏi rõ ngọn nguồn, lão Tri huyện chắp tay cảm khái: "Hồng tướng quân thật là nghĩa sĩ, lão phu sẽ nhờ phu nhân hoà giải với người phụ nữ kia."
Đối với những binh sĩ chinh chiến sa trường, ông không hề lên mặt kiêu căng.
Hồng Nhai xua xua tay: "Tướng quân gì đâu, tôi chỉ là hạng vô danh tiểu tốt mà thôi, thật sự không đảm đương nổi danh xưng nghĩa sĩ."
Lão Tri huyện nghiêm mặt nói: "Đảm đương nổi đảm đương nổi. . ."
Thế đạo gian nan, rất nhiều gia đình sinh con mà không nuôi, một người đàn ông độc thân có thể dụng tâm chăm sóc một đứa bé không cùng huyết thống, có thể thấy người thanh niên này mang trái tim lương thiện.
Qua một lát, phu nhân lão Tri huyện đích thân bế đứa bé trở về.
Hồng Nhai thấy bụng nhỏ của nhóc phình lên vì bú no, trên người cũng thay bộ đồ sạch sẽ, không khỏi cảm kích vô ngần.
Lão phu nhân trìu mến nói: "Đây là y phục của tiểu tôn tử nhà ta, tuy đã cũ nhưng được giặt rất sạch sẽ, mong nghĩa sĩ không chê."
Hồng Nhai liên tục cảm tạ.
Dọc đường vật nhỏ này hết ị rồi tè, y phục của mình đã lôi ra dùng gần hết, lòng tốt của lão phu nhân thật sự giải quyết tình trạng lửa sém lông mày, cảm kích đều không kịp, sao có thể chê bai?
Lão phu nhân dè dặt khuyên: "Cậu còn trẻ, không có kinh nghiệm nuôi trẻ con, cứ vậy mà lên đường thật sự không tiện. Nhà chúng tôi không dư dả gì nhưng phòng trống vẫn có mấy gian, nếu cậu không chê, chi bằng ở lại nghỉ ngơi chỉnh đốn một thời gian, cũng là tốt cho đứa nhỏ này."
Tội nghiệp quá, mới chào đời được mấy ngày! Nếu sốt ruột lên đường, ngay cả người lớn chắc cũng không chịu nổi huống chi là một đứa bé sơ sinh chưa đầy tháng?
Hồng Nhai đang lo không thể chăm nổi, nghe xong lời này cũng không chối từ, đồng ý ở lại.
Hắn không muốn ăn ở miễn phí, giới thiệu mình là đại phu, mỗi ngày mang theo đứa bé ra trước cửa huyện nha chữa bệnh từ thiện cho bá tánh bản địa.
Đại chiến mới chấm dứt, khắp vùng đất Thần Châu rộng lớn thiếu thốn đủ bề, duy nhất một thứ không hề thiếu là bệnh tật. Người xếp hàng dài qua mấy con phố xung quanh huyện nha, thậm chí có bá tánh từ nơi khác tới . . .
Người càng đông thì phụ nữ có con cũng xuất hiện càng nhiều. Những người phụ nữ đang cho con bú thấy hắn là đàn ông chăm con lóng ngóng, còn vội vàng khám bệnh cho người ta, bèn chủ động tới hỗ trợ, con nhà mình ăn no thì tiện thể cho đứa bé mắt đỏ bú cùng.
Đứa bé bú sữa trăm nhà, mặc đồ của trăm nhà cũng rất ngoan, không đói bụng không tiểu ướt thì không quấy khóc, một mình nằm trong rổ tre nhỏ gặm ngón tay mút chùn chụt, tự chơi với bàn tay của mình vui vẻ vô cùng.
Mỗi ngày Hồng Nhai đều điều chế thuốc nước thuốc mỡ trị đôi mắt cho nhóc con. Nửa tháng sau, màn máu trong mắt bé đã được tiêu trừ, lộ ra một đôi mắt to sáng ngời, rất giống hai chấm mực giữa viên thủy ngân.
Mọi người đều rất vui mừng, người vốn kiêng kị "Sát thần chuyển thế" cũng đã quên mấy ngày trước mình còn tránh né, rảnh rỗi cũng chạy lại trêu đùa nhóc một phen.
Trẻ con lớn thật mau, mấy ngày ăn no ngủ đủ nên gò má bắt đầu phúng phính.
Hồng Nhai cả ngày chọc má nhóc, chọc quá mức là nhãi con ngoác miệng khóc, đôi mắt to nháy mắt ngập lệ, nước mắt to như hạt đậu rơi tí tách như mưa, sau đó Hồng Nhai bị một đám phụ nữ la lối:
"Chỗ nào có người làm cha kiểu này!"
"Da thịt trẻ con mềm mại mỏng mamh, sao chịu được ngươi đâm thọc như vậy!"
Ấy thế mà nhãi con vẫn thân thiết với Hồng Nhai nhất.
Người khác muốn bế nhóc còn không được, vậy mà nhóc mới bị Hồng Nhai chọc khóc xong thì lại khụt khịt dang hai tay muốn hắn bế, sau đó dụi mặt vào ngực Hồng Nhai chùi hết nước mắt nước mũi lên người hắn.
Vợ chồng lão Tri huyện nhìn cảnh này cũng cảm thấy thú vị: "Đây là duyên phận của hai người."
Hồng Nhai nâng nhóc con lên cao, cười ha hả vô cùng đắc ý: "Đúng đấy!"
Nhóc con cũng không biết sợ, đá đôi chân mũm mĩm la hét, nước miếng rơi đầy trên mặt hắn.
"Hài tử có tên chưa?" Lão Tri huyện cảm kích Hồng Nhai trị liệu bá tánh bản địa, chuẩn bị làm hộ tịch cho đứa nhỏ này.
Hồng Nhai suy nghĩ một hồi, chợt nhếch miệng cười, "Sư phụ tôi khi còn trên đời từng nói hối hận không học hành đàng hoàng, tôi cũng không phải kiểu thư sinh, chỉ ngóng trông ngày sau đứa bé này có thể tĩnh tâm đọc mấy quyển sách. . ."