Mùng tám tháng giêng trong hậu cung, một vị Mỹ nhân họ Tôn khám ra hỉ mạch. Hoàng Hậu đích thân báo tin vui, Long Nguyên Đế rất cao hứng, hai người cùng nhẹ nhàng thở phào, cầm tay nhau tâm sự một hồi.
Nhiều năm qua hậu cung sản sinh con nối dõi vô cùng thưa thớt, từ Thái Hậu đến văn võ bá quan đều cực kỳ lo lắng, e sợ giang sơn không người nối nghiệp, thường xuyên có triều thần dâng tấu cầu Hoàng Đế Hoàng Hậu vì giang sơn xã tắc mà dụng tâm, vân vân...
Long Nguyên Đế là vị vua cần chính nên vốn không thường xuyên tới hậu cung, đã vậy thể chất còn không dễ sinh con, sau bao nhiêu năm rốt cuộc mới có tin vui, tất cả mọi người đều mừng rỡ.
Đế Hậu trò chuyện một lúc, Hoàng Hậu chỉ ra: “Bệ hạ luôn nghĩ đến hoàng tử, hiện tại cũng nên suy xét chọn ứng cử viên cho vị trí phò mã.”
Long Nguyên Đế mới nâng chén trà nhấp một ngụm, nghe vậy không khỏi bật cười: “Hoàng Hậu thật biết nói đùa, tiểu Lục mới vài tuổi, còn sớm quá mà.”
Hoàng Hậu lườm dỗi một cái: “Chẳng lẽ trong cung chỉ có một vị công chúa?”
Long Nguyên Đế sửng sốt, chậm rãi đặt chén trà xuống bàn: “Muội ấy mới trở lại kinh thành, trẫm muốn giữ muội ấy thêm mấy năm.”
Kết hôn rồi sao có thể thoải mái như ở nhà? Mấy năm trước con bé sống quá khổ, nên hưởng thụ một khoảng thời gian rồi hẵng tính.
“Về tình thì nghĩ như vậy, nhưng 'trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng', bệ hạ có thể giữ lại bao lâu?” Hoàng Hậu thở dài, “Tính ra phò mã đã đi gần hai năm, Trưởng công chúa thủ tiết đến bây giờ coi như tình thâm nghĩa trọng. Qua năm mới Gia Chân muội muội đã đến tuổi má hồng, cũng nên nhanh chóng kết hôn, dù chỉ tìm người rồi định ra danh phận trước cũng được! Có câu 'Một nhà có nữ, trăm nhà cầu', nhi lang tốt cũng thế. Thần thiếp nói câu thẳng thắn không sợ bệ hạ bực, tuổi tác nửa vời kiểu ấy xác thật có chút rắc rối; nếu không nhân lúc còn sớm mà tính toán, cứ chần chờ thì nam nhi tốt đều bị người ta giành hết rồi, đâu đến phiên chúng ta?”
Các gia đình giàu có thường bắt đầu mai mối khi mười bốn mười lăm tuổi; mười sáu mười bảy tuổi là định hôn, tam thư lục lễ mất thêm một hai năm là xong; không mấy nhà giữ con đến hai mươi...
Long Nguyên Đế nghe xong trầm mặc một lúc, thật lâu sau mới thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay Hoàng Hậu: “Có hiền thê quả thật là may mắn của trẫm. Được rồi, lát nữa trẫm sẽ sai người sưu tầm danh sách nhi lang có gia thế xuất sắc và nhân phẩm xuất chúng.”
Ai ngờ Hoàng Hậu lại lắc đầu, cười một cách thâm ý: “Theo thần thiếp nhận xét, bệ hạ không cần gấp gáp vậy đâu ạ.”
Long Nguyên Đế ngơ ngác chả hiểu sao -- -- Nói gấp chính là nàng, nói không cần vội cũng là nàng, rốt cuộc là chuyện thế nào?
Hoàng Hậu kề tai thì thầm: “Thứ nhất phía trên còn có Thái Hậu, người thương Gia Chân muội muội như trân như bảo, chuyện này cần đề cập với người trước mới phải phép. Có lẽ trong lòng Thái Hậu đã sớm có tính toán, chúng ta không cần tốn công.”
“Thứ hai,” Hoàng Hậu cười cười, “Gia Chân muội muội xưa nay là người có chủ kiến, có lẽ thần thiếp đa tâm, nhưng nếu trong lòng muội ấy có người... Chúng ta cứ nhắm mắt nhắm mũi lo liệu, chẳng phải khiến hai bên đều xấu hổ?”
Long Nguyên Đế biết tính tình Hoàng Hậu cẩn thận, chưa bao giờ 'bắn tên không đích', vừa nghe lời này lập tức tim thót lại: “Ý nàng là muội ấy có người trong lòng?”
Tên cuồng đồ nơi nào dám tới dụ dỗ muội muội ta?! 😡
“Thần thiếp thấy dạo này Gia Chân muội muội thực sự vui vẻ hơn hẳn...” Lại còn thường ngồi ngơ ngẩn bật cười một mình. Phụ nữ hiểu nhau quá rõ, Hoàng Hậu vừa thấy bộ dáng kia là đoán được tám chín phần mười, chỉ chưa chính miệng hỏi thẳng mà thôi, chuyện này không nên nói bậy, “Trước tiên vẫn nên đề cập với Thái Hậu đi ạ!”
Nghe vậy, trong lòng Long Nguyên Đế vừa vui vừa rầu lại vừa lo, làm sao còn ngồi yên được? Hoàng đế cứ nhấp nhổm như trên ghế có chông, rốt cuộc chịu không nổi bèn vội vàng chạy đến cung Thái Hậu.
Hoàng Hậu nhìn theo, không khỏi bật cười.
Đúng là muội muội ruột thịt có khác, lo lắng đến như vậy! .
- ----------
Trong phủ Trấn Quốc công.
Mọi người đều giật nảy mình khi thấy thảm trạng của huynh muội Tạ Giáng, vừa an ủi vừa cẩn thận hỏi xem chuyện gì xảy ra, sợ có người mượn cơ hội chơi xấu. Nghe kể đại phu tới cứu chữa chính là thầy trò Hồng gia, ai cũng cảm khái đời người quả nhiên có duyên gặp mặt.
Hai huynh muội an dưỡng mấy ngày, thật sự chuyển biến tốt đẹp. Tạ Giáng không nên đi lại, Tạ Uẩn đích thân dẫn đường muội Tạ Anh tới cửa Hà gia bái tạ.
Hai bên hàn huyên một phen, bởi tính tình hợp nhau và kính nể lẫn nhau, dần dần lui tới thường xuyên.
Hôm nay, lão phu nhân kéo cháu trai cháu gái lại ngắm nghía hồi lâu mới yên tâm, quay sang thấy trượng phu có vẻ đang suy tư gì đó, bèn hỏi: “Ông nghĩ gì thế? Làm tổ phụ như ông thật chán, tôn nhi tôn nữ hiếm khi tới chơi một chuyến mà cứ thất thần.”
Trấn Quốc Công gắt nhẹ: “Đang nghĩ chuyện quan trọng đấy!” Nói xong sai người đi kêu Tạ Uẩn.
Lão phu nhân khó hiểu: “Nó mới vừa đi gặp vợ, ông già này quấy rầy nó chi vậy?”
Trấn Quốc Công chỉ cười khà khà vài tiếng.
Không bao lâu, Tạ Uẩn tới: “Tổ phụ gọi cháu có chuyện ạ?”
Trấn Quốc Công ra hiệu cho Tạ Uẩn ngồi xuống bên cạnh mình rồi hỏi ngay: “Cháu cảm thấy thằng bé Hồng Văn kia thế nào?”
Tạ Uẩn gật đầu không chút nghĩ ngợi: “Nếu không tốt, cháu sẽ không xưng huynh gọi đệ đâu ạ.”
Trấn Quốc Công biết đứa cháu này trước nay ánh mắt cực cao, không khỏi càng thêm đắc ý: “Mang nó về làm em rể cho cháu được chứ?”
Không tóm được sư phụ thì tóm đồ đệ của hắn thế vào!
Ôi chao, ông đây thật đúng là thiên tài! 😆
Tạ Uẩn và lão phu nhân đều sửng sốt, sau đó suy nghĩ một chút, chèn ơi, được quá đấy chứ!
Sư phụ Hồng Văn là một hảo hán hiếm có trong thiên hạ, hiện giờ Hồng Văn coi như trò giỏi hơn thầy, đã vậy luôn quan tâm săn sóc người khác cứ như ông cụ non, lại hơn Tạ Anh chỉ bốn tuổi... Hiện giờ có thêm đoạn duyên phận này, chẳng phải là ông trời tác hợp?
Tạ Uẩn vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Cậu nhóc kia chỉ thích nghiên cứu y thuật, chuyện khác thì cứ như đứa ngốc, bên người trong nhà đều sạch sẽ, thật sự hiếm có.”
Ai không thích thân càng thêm thân?
Lão phu nhân cũng gật đầu: “Xác thật không tệ.”
Gia thế hơi kém chút, nhưng nhà mình chẳng phải cũng xuất thân từ sơn phỉ? Tầm mắt đặt cao quá làm gì, chỉ cần đứa nhỏ có trách nhiệm biết cầu tiến là tốt quá rồi.
Hơn nữa, thằng bé kia tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thiên hạ có mấy người chỉ mười chín tuổi đã là quan lục phẩm? Bộ dáng tính tình cũng không gì để chê...
“Nếu như thế, tạm thời không cần lộ ra, trước tiên cháu hãy lặng lẽ thám thính,” Lão phu nhân rốt cuộc thận trọng hơn hai ông cháu, “Xem thử thằng bé đã có mai mối với nhà nào hay chưa? Huống hồ sư phụ thằng bé cũng tới, chưa chừng chính là định làm chuyện này, chúng ta không cần hấp tấp.”
Tạ Uẩn được nhận công tác cũng vui vẻ ra mặt, lập tức đứng dậy: “Chuyện này cứ giao hết cho cháu.”
Anh ta là người tính tình nôn nóng, nói xong lập tức quày quả ra ngoài ngay. Ghé sang ωαttpα∂ chơi với bà còm nhé!
Bên kia Hồng Văn mới tan ca đã thấy Tạ Uẩn chờ ở cửa cung: “Trùng hợp quá, Tạ đại ca vào cung thăm Thục Quý phi à?”
Tạ Uẩn tiến lên bá cổ Hồng Văn cười: “Tìm đệ đấy!”
Rồi quay sang gật đầu với Hà Nguyên Kiều: “Lão huynh, làm phiền huynh xin phép Hồng sư phụ cho ta mượn đồ đệ ông ấy một chút.”
Nói xong lập tức kéo người đi, bỏ lại Hà Nguyên Kiều đứng ngơ ngác.
Ủa, có chuyện gì gấp dữ vậy?
Hồng Văn cho rằng Tạ Uẩn lại có người nhà đồng liêu bị bệnh nên hối hả bám theo, ai ngờ đi một đoạn đường mới phát hiện không thích hợp, ngẩng đầu vừa thấy: Hả? Tứ Hải lâu!
Anh chàng vừa định hỏi nhưng Tạ Uẩn lại cứ xăm xăm đi vào, làm Hồng Văn cũng không hiểu được tình huống thế nào?
Sau đó thấy Tạ Uẩn kêu một bàn đầy đồ ăn, Hồng Văn vụt đứng lên, dứt khoát nói: “Châm ngôn nói rất đúng, 'Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm', nếu huynh không giải thích rõ ràng, đệ bỏ đi ngay!”
Tạ Uẩn không biết nên khóc hay cười, ấn chàng ta xuống ghế: “Tìm đệ thực sự có chuyện quan trọng.”
Hồng Văn híp mắt nhìn Tạ Uẩn: “Đang nghỉ Tết, huynh có thể lôi ra chuyện quan trọng gì?”
Tạ Uẩn giơ tay cốc cho cậu ta một cái, nhăn mặt le lưỡi: “Làm bà mai cho đệ, có tính là chuyện quan trọng không?”
Hồng Văn sửng sốt, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh hôm đó Trưởng công chúa Gia Chân chạy như bay về phía mình, lửa nóng lập tức ngập tràn con tim, theo bản năng sờ mũ quan.
Bên trong mũ quan chính là cây trâm gỗ kia.
“Tuy nhiên đệ phải cho ta biết, tới kinh thành gần một năm, đệ có người trong lòng chưa?” Tạ Uẩn cũng biết lợi hại, không trực tiếp nhắc tới đường muội nhà mình.
Hồng Văn coi Tạ Uẩn là bạn tri kỷ nên không giấu giếm, gật gật đầu.
Nụ cười Tạ Uẩn cứng đờ, kinh ngạc thốt lên: “Thực sự có rồi!?”
Vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ cậu nhóc này hành động rất nhanh.
Cơ mà nghĩ kỹ lại, có lẽ chính là đường muội nhà mình đấy chứ? Chuyện vừa gặp đã yêu đâu phải không có.
Vì thế Tạ Uẩn lập tức thay đổi cách hỏi: “Đệ giấu kỹ thế, ngay cả ta cũng không biết, để ý người ta từ khi nào?”
Tuy Hồng Văn hơi ngượng ngùng, song con tim đang đầy ngập hạnh phúc, chỉ mong có cơ hội phun trào như suối tuôn tràn ra khỏi động. Anh chàng gần như vội không chờ nổi muốn san sẻ với người khác niềm vui sướng và hạnh phúc của mình: “Được một thời gian rồi!”
Tạ Uẩn là người từng trải, vừa thấy khóe mắt đuôi mày cậu nhóc đều lộ ra vẻ sung sướng ngô nghê, trong lòng chợt lạnh:
Thôi rồi, không còn hy vọng gì rồi!
Đường muội mới đến mấy ngày, dẫu thật sự vừa gặp đã yêu cũng không thể tính thành "một thời gian rồi", có thể thấy người Hồng Văn ái mộ không phải Tạ Anh.
Nghĩ đến đây, Tạ Uẩn không nhịn được phải thở dài, thầm oán tạo hóa trêu ngươi, nhà mình rốt cuộc đã chậm một bước.
May mà mình cẩn thận thăm dò, không hấp tấp gào to ngay từ đầu, miễn cho hai bên phải xấu hổ.
Dù vậy, anh ta thật sự tò mò muốn biết danh tính nữ tử trong lòng Hồng Văn: “Là cô nương nhà ai thế? Ta quen biết không? Tính tình ra sao?”
Cậu nhóc này tuy thông minh nhưng lại quá chân chất, coi chừng bị người ta bắt nạt.
Nhắc tới đề tài này, tim Hồng Văn như bị chìm ngập trong chất lỏng chua chua ngọt ngọt, truyền khắp toàn thân như muốn thoát ra từ ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông, nóng lòng muốn tuyên bố với thế giới niềm vui của mình.
- - -- Xem này, xem ta là người may mắn đến độ nào!
Đêm khuya mộng hồi, hắn thậm chí thường cảm thấy kinh hãi: Mình có tài đức gì mà được cô gái tựa nữ thần sủng ái?
Nhưng hắn không thể nói được.
Hắn và Trưởng công chúa Gia Chân chưa công khai chuyện tình cảm, vẫn chưa biết ý kiến của Thái Hậu và Hoàng Thượng, há có thể truyền bá khắp nơi?
Hồng Văn chậm rãi thở hắt ra, tầm mắt lướt qua song cửa sổ dõi theo cụm mây trắng lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, nhỏ giọng nói: “Thứ lỗi hiện tại đệ không tiện đề cập tên họ của nàng, nhưng nàng thật sự là cô nương tốt nhất thiên hạ...”
Có thể được nàng ưu ái là may mắn tột cùng của đệ!
Tuy nhiên, Hồng Văn lập tức nhận ra một vấn đề:
Mình không biết tên người yêu!
Ôi, Văn cô nương, Văn cô nương, rốt cuộc tên nàng là gì?
Cơ mà nhân phẩm của nàng xuất sắc như vậy, tất nhiên tên nàng cũng phải vô cùng đặc biệt ngàn dặm mới tìm được một, bằng không làm sao xứng với người tuyệt vời như nàng?
Từng sợi tơ đường ngọt ngào nhè nhẹ quấn quanh người hắn, ngay cả từng sợi tóc cũng thấm đẫm niềm vui.
Tạ Uẩn nhìn vẻ hạnh phúc của cậu nhóc mà trong lòng bốc men chua, thầm nghĩ sao cô nàng kia có thể tốt nhất thiên hạ? Ta cũng nói nàng dâu nhà ta là đệ nhất thiên hạ đấy!
"Tốt như thế nào?”
Hồng Văn nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, trịnh trọng đáp: “Nếu kêu đệ giải thích, đệ cũng không biết phải diễn tả thế nào -- Trên người nàng thật sự có quá nhiều điểm phát sáng, thỉnh thoảng xuất hiện một hai khuyết điểm nhỏ nhưng đệ cũng cảm thấy đáng yêu...”
Tạ Uẩn bắt đầu đau răng, hơn nữa hối hận đã đào sâu đề tài này.
Đứa nhỏ này bị cổ tình nhập não rồi, không cứu nổi!
Trở lại phủ Trấn Quốc công, hai cụ đang háo hức chờ đợi, nhưng vừa thấy bộ dạng ủ rũ cụp đuôi của tôn tử, hai trái tim già đồng loạt nguội lạnh.
Thay vì bị tổn hại do chia sẻ, chúng sẽ được nuôi dưỡng và nhân lên.
Sau khi lén lút chia sẻ sự ngọt ngào của mình với Tạ Uẩn, Hồng Văn ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau tỉnh dậy với nét mặt rạng rỡ, khiến mọi người trong Thái Y Viện đều hỏi thăm gặp được chuyện tốt gì thế.
Hồng Văn trả lời một vòng, còn chưa kịp ngồi xuống đã thấy Vạn công công đích thân lại đây: “Tiểu Hồng Thái y, bệ hạ truyền triệu.”
Tô Viện sử hỏi: “Bệ hạ không khoẻ sao?”
Ông phụ trách Thái Y Viện, những gì liên quan đến sức khỏe hoàng gia đều phải hỏi kỹ càng.
Vạn Sinh xua tay, coi bộ bản thân cũng không rõ ràng lắm: “Có vẻ không sinh bệnh, nhưng sau khi từ cung Thái Hậu trở về thì hình như tâm trạng buồn bực...”
E là muốn tìm người nói chuyện.
Tô Viện sử cũng biết Long Nguyên Đế coi trọng Hồng Văn, thường xuyên kéo qua tán gẫu trêu ghẹo, vì thế không cảm thấy ngoài ý muốn: “Nếu vậy, ngươi hãy đi mau.”
Hồng Văn quen cửa quen nẻo đi đến Kỳ Lân Điện, lại được thông báo chỉ cho phép một mình tiến vào, ngay cả Vạn Sinh cũng bị ngăn ngoài cửa.
Lần này hơi khác thường.
Vạn Sinh là tâm phúc của Long Nguyên Đế, có chuyện gì mà ngay cả Vạn công công cũng không thể nghe?
Hai người nhìn nhau, nghi vấn dâng lên trong lòng.
Thánh mệnh không thể trái, Hồng Văn chỉnh lại áo mũ: “Bệ hạ, vi thần Hồng Văn của Thái Y Viện phụng chỉ bái kiến.”
Tiếng bước chân chậm rãi tới gần, mũi giầy nửa cũ quen thuộc ngừng trước mặt: “Ngươi thật to gan!”