Thái Y Nhất Phẩm

Chương 62



Trong cung dân số ngày càng tăng, vì thế tần suất đi khám mạch bình an và khám chữa những tình huống ngoài ý muốn cũng tăng, hầu như ngày nào người trực Thái Y Viện cũng phải đi khám bệnh ít nhất một lần. Thế mà trong tình huống như vậy, Hồng Văn lại không được chỉ định suốt ba ngày!

Nói một cách chính xác là ba ngày liên tiếp không được kêu khám bệnh ở hậu cung, toàn chạy khám bên ngoài.

Nếu còn cho rằng chuyện ba ngày qua vẫn chưa rõ ràng, chờ đến chạng vạng ngày thứ ba, khi Ninh Thọ Cung của Văn Phi truyền thái y, vừa lúc vài vị thái y đương trị đều không rảnh trừ một mình Hồng Văn, Tô Viện sử bèn tống cổ hắn đi, ai ngờ cung nữ tới truyền lời ấp a ấp úng: “Vậy, vậy trì hoãn một chút cũng được ạ, không phải chuyện lớn gì...”

Đừng nói Hồng Văn biết nội tình, ngay cả Tô Viện sử và các đồng liêu đều cảm thấy có gì đó không ổn.

Mọi người đều biết Tiểu Hồng rất được lòng chủ tử, các vị quý nhân trong hậu cung thích gọi hắn đến nói chuyện, vì sao bây giờ lại sẵn sàng chờ đợi mà không chỉ định hắn?

Hiếm được một thái y trẻ tuổi lanh lợi, các lão thái y đều vô cùng quan tâm, hết công khai rồi bí mật hỏi thăm xem chuyện gì đang xảy ra.

Thật khó để giãi bày sự thật, Hồng Văn đành phụ lòng quan tâm của mọi người, giải thích một cách mơ hồ: “Cũng chẳng có gì đâu ạ, chỉ không cẩn thận chọc bệ hạ nổi giận...”

Mọi người vừa nghe đều cười an ủi: “À, hóa ra là vậy! Ngươi không cần sợ, đây là điều chúng ta thường nói riêng với nhau: Bệ hạ tuy hơi nhỏ mọn nhưng lại giỏi việc lớn. Hiện giờ ngươi không bị biếm quan cũng không bị trừ bổng lộc, vì thế không phải lo lắng. Có lẽ qua mấy ngày nữa bệ hạ nguôi giận là ổn thôi.”

Trời rét đến thế mà buộc thằng nhỏ liên tiếp xuất cung khám bệnh, nước mũi cũng sắp đông cứng luôn rồi, xem ra xác thật là chọc bệ hạ nổi giận.

Hồng Văn rầu rĩ thưa vâng.

Hà Nguyên Kiều biết được nội tình bóp bóp bờ vai của hắn, thở dài thông cảm.

Trên đường trở về, Hà Nguyên Kiều không biết nên khóc hay nên cười, nhận xét: “Bệ hạ cũng thiệt là, tự dưng lại nổi tính trẻ con.”

Hồng Văn gục đầu, nhấc chân đá bay viên sỏi trên mặt đất, nhìn nó lộc cộc bắn xa mấy trượng, đụng vào gờ cao của lề đường mới không cam tâm tình nguyện dừng lại.

Kỳ thật tình huống này đâu tính là gì, ngươi theo đuổi em gái người ta, há không chịu để ông anh vợ tương lai làm khó dễ? Thế nhưng thấy Hồng Văn rầu rĩ, Hà Nguyên Kiều không đùa nữa, thở dài: “Cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách, nên nghĩ ra biện pháp gì để đánh vỡ cục diện bế tắc mới được.”

Hồng Văn dừng lại, đơn giản vén lên quan bào ngồi xổm xuống ven đường, đôi tay chống cằm ngơ ngác nói: “Ngay lúc này đệ cũng không biết phải làm thế nào.”

Nếu Trưởng công chúa Gia Chân ở ngoài cung thì tốt rồi.

Hà Nguyên Kiều cũng ngồi xổm bên cạnh: “Nếu hai người có ý với nhau, 'thua keo này ta bày keo khác', đệ vào hậu cung không được nhưng Trưởng công chúa có thể kiếm cớ ra cung không phải giống nhau sao?”

Hồng Văn liếc ông anh một cái: “Nếu bệ hạ thực sự có tâm ngăn cản, chẳng lẽ không thể nghĩ đến điều này?”

Trưởng công chúa Gia Chân ra cung vốn không dễ, hiện giờ đang rối tung cả lên, chưa chừng còn không được ra khỏi cửa nữa kìa.

Thật cứ như đề phòng sói lang!

Hà Nguyên Kiều á khẩu, ừ cũng đúng.

Hai người nhìn nhau, đồng loạt thở dài

Trở về Hà gia, Hồng Văn chỉ ăn qua loa mấy miếng là nói đã no.

Mọi người kinh hãi: Đứa nhỏ này bệnh nguy kịch rồi!

Ngay cả cơm cũng ăn không vô!

An An nước mắt lưng tròng, cuống cuồng hỏi Hà Nguyên Kiều: “Tiểu Hồng thúc thúc sắp chết sao?”

Hà Nguyên Kiều: “... Đừng suy nghĩ vớ vẩn.”

Bệnh tương tư tuy rằng muốn mệnh, nhưng lúc này mới mấy ngày, còn chưa đến mức.

Hồng Nhai gãi gãi đầu, đi qua vỗ mông tiểu đồ đệ: “Nào, sư phụ dẫn con ra phố dạo một vòng.”

Vốn dĩ Hồng Nhai định lên đường vào ngày mười lăm, ai ngờ gặp phải loại tình huống này, không thể yên tâm rời đi.

Hồng Văn lười biếng không muốn nhúc nhích, kết quả bị Hồng Nhai xách cổ áo lôi thẳng ra ngoài.

Hai khắc sau, thầy trò ngồi trước sạp bánh rán của Xuân Lan nhấm nháp từng miếng một.

Thấy thái độ Hồng Văn khác thường đầy mặt u sầu, Xuân Lan quan tâm hỏi: “Tiểu Hồng Thái y gặp chuyện khó à? Tuy tôi không hữu dụng nhưng ít nhất vẫn còn đôi tai, ngài nói ra thì trong lòng cũng thoải mái hơn.”

Hồng Nhai cười: “Thằng nhóc này nhìn trúng một vị cô nương, hiện giờ nhà người ta đang gây khó dễ.”

Hóa ra bị bệnh tương tư, Xuân Lan cũng cười: “Là vị cô nương cùng nhau lại đây ăn bánh mấy ngày trước chứ gì?”

Dám lén lút đưa Trưởng công chúa tới ăn bánh? Hồng Nhai sáng mắt, đá đá chân Hồng Văn dưới gầm bàn: “Thằng nhóc này giỏi nhỉ, ngay cả ta cũng giấu!”

Nhớ lại cảnh tượng ngày đó, Hồng Văn không khỏi cảm động, trong lòng ngọt ngào, mặt mày dịu lại; nhưng nghĩ đến tình thế khó khăn hiện tại lại cảm thấy cay đắng, khóe miệng trễ xuống.

Xuân Lan đoán: “Vị cô nương kia trông thật đẹp, bộ dạng quý phái, chắc là xuất thân gia đình giàu có phải không? Chẳng lẽ trong nhà ngăn cấm?”

Mình sống đến từng tuổi này mà lần đầu tiên thấy một nữ lang xuất sắc như vậy, rất giống tiên nữ được miêu tả trong thoại bản.

Hồng Nhai liếc Hồng Văn một cái, xoa cằm cười đáp: “Cũng chưa chắc không cho, chỉ là cô nương kia được yêu thương vô cùng, e là người nhà luyến tiếc.”

Ông đã phân tích kỹ rồi, nếu Long Nguyên Đế quả thật coi thường Hồng Văn, tất nhiên sẽ không nhẹ nhàng cho qua như thế. Đường đường là vua của một nước, nếu thật sự muốn xử lý ai thì chỉ cần một câu là trực tiếp biếm ngươi đến Tây Nam hái vải...

“Vậy là có hy vọng rồi,” Xuân Lan đem cho họ mẻ bánh rán mới ra khỏi chảo, nóng hôi hổi tỏa hương bốn phía, được cẩn thận cắt thành miếng nhỏ, “Có công mài sắt có ngày nên kim, nếu được nhà mẹ đẻ người ta coi trọng thì cuộc sống sau này sẽ tốt hơn. Tiểu Hồng Thái y cứ yên tâm, theo tôi thấy, ngài và cô nương kia cực xứng đôi.”

Lúc ấy hai người trẻ tuổi hết khóc rồi cười, bốn con mắt tràn đầy tình cảm triền miên, người từng trải liếc một cái là nhìn ra ngay.

Hồng Văn suy sụp cả ngày nháy mắt mặt mày bừng sáng, giống chú cún con ngửi được mùi xương thịt ngẩng phắt lên: “Quả thật xứng đôi? Ta xứng đôi?”

Xuân Lan che miệng cười, không khỏi thầm nghĩ năm đó có phải mình cũng từng khát khao như vậy...

“Sao lại không xứng?” Xuân Lan khẳng định, “Với nhân phẩm của ngài, tôi thấy ngay cả Công chúa nương nương cũng còn xứng nữa là.”

Lời vừa nói ra, hai thầy trò họ Hồng đều sửng sốt.

Thật sự phán trúng phóc, chẳng phải là Công chúa nương nương đấy à!

Đang xuất thần thì nghe tiếng khóc nức nở của đứa bé từ quán thịt dê bên cạnh: “Hu hu, con không muốn ăn thứ này, khó chịu lắm!”

Hai người quay sang, thấy một đôi vợ chồng dẫn theo bé gái ước chừng năm sáu tuổi tới ăn mì thịt dê, khi người cha gắp một miếng thịt dê to đút cho con gái, cô bé đạp hai chân khóc lớn, cố gắng giãy giụa né tránh.

Hiện giờ đúng vào giờ cơm, tiếng khóc đưa tới rất nhiều thực khách vây xem, người cha thấy ngượng bèn quay sang trách vợ: “Đều do ngươi thường ngày để nó kén ăn, thịt dê béo thượng đẳng mà cũng chê, sau này còn không biết đến độ nào!”

Người mẹ ôm con gái vào lòng lau nước mắt cho bé, đau lòng khôn nguôi: “Đâu phải con bé không thích ăn thịt dê, chỉ không muốn ăn rau thơm mà thôi, cứ bỏ rau thơm ra là được, hà tất ép nó.”

Không giải thích còn đỡ, một khi giải thích càng khiến người đàn ông kia nổi giận: “Hừ, ta hàng năm bôn ba vất vả bên ngoài, hiếm khi được về nhà một lần, ta làm cha mà phải nhường nhịn nó sao?”

Người đàn bá há miệng ngắc ngứ, không cãi lại, chỉ nhỏ giọng dỗ con.

Bé gái tuy tuổi nhỏ nhưng lớn gan, nghe vậy thút tha thút thít phản bác: “Là do cha lâu quá không về nhà, không biết con ăn rau thơm bị khó chịu, không được mắng mẹ.”

Lập tức có thực khách bật cười: “Con bé lanh lợi nhỉ, nói chuyện ra dáng ra vẻ lắm.”

Có người khuyên: “Huynh đài à, ngươi không ở nhà, giữa hai cha con khó tránh khỏi xa cách, con bé còn nhỏ, hãy từ từ thân cận mới đúng.”

Người đàn ông kia nào nghe lọt tai, chỉ cảm thấy mất thể diện, cứng rắn ép con gái phải ăn.

“Cái gì khó chịu, chỉ nói bậy, thịt dê ăn kèm rau thơm ngon như vậy chưa từng nghe ai chê. Ta thấy ngươi đúng là bị chiều sinh hư, nhớ cha ngươi hồi còn bé nghèo trắng tay... ây da!”

Thấy gắp thịt dê sắp nhét vào miệng bé gái, Hồng Văn đột nhiên từ phía sau nhảy qua chộp tay người đàn ông: “Con bé đã nói ăn vào sẽ khó chịu!”

Người đàn ông thấy một thằng nhóc mặt còn hôi sữa nhảy vào lo chuyện bao đồng, không khỏi thẹn quá thành giận: “Ở đâu ra một thằng nhãi ranh tới bắt chó đi cày, đi đi đi, cút nhanh!”

Hồng Văn không để ý, cúi người hỏi bé gái: “Cháu đừng sợ, ta là đại phu, cháu ăn rau thơm thấy khó chịu à?”

Bé gái nước mắt ràn rụa, thấy Hồng Văn đẹp trai nói chuyện cũng nhẹ nhàng, rưng rưng gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Ăn xong người rất ngứa,” rồi chỉ vào miệng, “Nơi này sẽ nổi mụn nước.”

Người mẹ cũng gật đầu: “Đúng đấy, nhưng sau một lúc thì tự khỏi, song rất khó chịu.”

Người cha khịt mũi coi thường: “Nói bậy,” hất cằm hỏi Hồng Văn, “Ngươi mới nhiêu tuổi mà cũng dám xưng mình là đại phu?”

Xuân Lan đứng bên cạnh nhất quyết không cho phép bất kỳ người nào nghi ngờ Hồng Văn, lập tức vung vẩy cây sạn bóng nhẫy nói: “Bớt cái mồm thối lại đi, hãy mở to mắt nhìn cho kỹ, vị này chính là Thái y của Thái Y Viện đấy!”

Hồi trước lúc biết được cấp bậc này, mình cũng bị dọa giật bắn người.

Chung quanh tức khắc ồ lên.

Người đàn ông sửng sốt, còn định lên tiếng thì trên đầu đột nhiên nhiều thêm một vòng sắt, làm y không thể động đậy.

Hồng Nhai từ phía sau chộp lấy đầu y lắc lắc, bực bội mắng: “Thiếu kiến thức thì nói ít đi, bản thân cả năm không về nhà, thậm chí con gái ruột có thể ăn gì hay không thể ăn gì cũng chả biết, còn đáng làm cha hay sao?”

Mọi người thấy Hồng Nhai cao tám thước dáng vẻ uy nghiêm, quả thực là một hảo hán, ai cũng im như ve sầu mùa đông.

Bên kia Hồng Văn thuận tay bắt mạch cho bé gái, xác nhận không có chứng bệnh khác bèn gật đầu: “Cô bé bị dị ứng.”

“Dị ứng?” Mọi người đều vô cùng khó hiểu, hiển nhiên chưa bao giờ nghe nói qua.

Loại sự tình này người biết đến càng nhiều càng tốt, Hồng Văn mượn cơ hội giảng giải: “Chứng bệnh này tuy thường thấy nhưng hiếm ai biết, những người nhiễm bệnh cũng chưa chắc để ý tới, khi phát bệnh đi y quán cũng không khám ra điều gì bất thường, vô cùng cổ quái.”

Thấy sắc mặt mọi người càng nghe càng bối rối, Hồng Văn giải thích: “Giống như cô bé này ăn rau thơm thì cả người phát ngứa, lên bệnh sởi; có một số người cũng sẽ như thế, chỉ là nguyên nhân dẫn phát bệnh trạng khác nhau, chưa chắc tất cả đều vì đồ ăn. Ví dụ ta từng thấy có người phơi nắng thì toàn thân đỏ ửng đau đớn khó nhịn; có người ăn một miếng trứng gà là nôn mửa; thậm chí có người không cần ăn vào, chỉ cần đụng vào nhìn thấy thậm chí nghe được là da thịt sẽ sưng đỏ, phát ngứa, lên sởi, nghiêm trọng hơn là lên cơn co giật ngất đi, thậm chí có người không thở được mà chết. Cho nên trăm triệu lần không thể coi thường.”

Nghe xong lời này, bá tánh vây xem tức khắc vang lên tiếng nghị luận xôn xao, có người chưa gặp qua nửa tin nửa ngờ cảm thấy quá mức mơ hồ; mà có người gặp qua rồi thì bừng tỉnh hiểu ngay:

“Hóa ra là như vậy, thảo nào mỗi khi ta ăn cơm thì trên người tự nhiên ngứa không ngừng. Nghe xong ta mới nhớ, bà nhà ta bắt chước người ta rải hành lên món ăn!”

“Đúng rồi, em họ ta cũng bị như vậy, không dám ăn trái đào, thèm muốn chết cũng không dám ăn, ăn vào là sưng mồm ngay, có một lần miệng sưng vù đến mức da căng bóng luôn!”

Người đàn ông kia thấy có rất nhiều người phụ họa, trước mắt lại là một vị Thái y 'thâm tàng bất lộ', bản thân khiếp sợ ba phần: “Chẳng lẽ là thật?”

Hồng Văn nhíu mày: “Sinh mệnh quan trọng, há có thể lôi ra trêu đùa huynh đài?”

Người đàn ông thấy Hồng Văn rất có uy, cúi đầu lẩm bẩm: “Không dám không dám...”

Hồng Văn thở dài: “Tôi thấy huynh đài cũng có ý tốt, nhưng đôi khi có ý tốt lại làm ra chuyện xấu. Nếu hàng năm huynh đài không ở nhà, hiếm khi được về một chuyến thì nên gần gũi thê nhi nhiều hơn, cũng sửa lại tính tình, cả ngày cứ hằm hè muốn đánh muốn giết thì còn ra thể thống gì? Đừng làm đến nỗi người một nhà xào xáo tựa kẻ thù.”

Người đàn ông sượng mặt đồng ý, ngượng ngùng nhận lỗi với vợ con.

Hồng Văn nhìn vậy cũng cảm thấy vui mừng, liên tưởng đến chuyện của chính mình lại nhịn không được thầm than, đúng là đang hưởng phúc mà không biết quý.

Ta thật muốn có thể chọn lựa gần gũi người trong lòng, khổ nỗi không được phép...