Những người đến khám miễn phí đều là gia đình nghèo khổ hoặc mắc một chứng bệnh kỳ quái lâu ngày không thể chữa khỏi, cho nên trong hàng ngũ xuất hiện một chiếc cáng bốc mùi thối hoắc cũng không có gì lạ.
Người xếp hàng khám miễn phí đông nghẹt chen vai thích cánh, đã vậy chiếc cáng này quá hôi, khác hẳn với cảm giác ngột ngạt của người nằm liệt giường quanh năm mà giống như một hầm cầu mọc lên giữa đường, khiến người xung quanh bị mùi hôi thối làm cho buồn nôn chảy nước mắt, đành phải tự động dạt ra xa.
Có người nhận ra kẻ nằm trên cáng là một lái buôn lông thú họ Triệu, mấy năm nay thường xuyên lui tới các nơi, vì tính tình rộng rãi hào phóng nên mọi người đều gọi ông ta là Triệu đại quan nhân. Cuối năm ngoái Triệu đại quan nhân đến đây, thể theo thói quen thường niên, lúc này nên sớm về Trung Nguyên hưởng phúc, ai ngờ vô cớ ngã bệnh không dậy nổi.
Trước đây còn có người không tin, nhưng bây giờ đều bàng hoàng khi nhìn thấy gương mặt ông ta xám xịt, hơi thở thoi thóp, thân hình khô gầy, trông hoàn toàn khác hẳn với con người khí phách hăng hái nói cười sang sảng của mấy tháng trước, ai cũng giật nảy mình.
Vậy, vậy mà còn sống?
Hồng Văn đã sớm ngửi được một cỗ mùi hôi, càng đến gần càng nồng, bèn hỏi: “Bị tê liệt nằm trên giường?”
Gã tùy tùng của Triệu đại quan nhân không đáp, trước tiên quỳ xuống dập đầu lạy Hồng Văn, nức nở van xin: “Cầu thần y cứu mạng đại quan nhân nhà chúng tôi!”
Hồng Văn vội gọi người đỡ hắn lên: “Không cần quỳ lạy như thế, huống hồ ta cũng không phải thần tiên, cứu được hay không thì chờ xem mạch rồi hẵng nói. Hơn nữa, danh y trong thiên hạ rất đông đảo, luôn có người càng cao minh hơn ta.”
Gã tùy tùng khóc ròng: “Nếu ngài cũng cứu không được, e rằng đại quan nhân không chống nổi đến khi gặp danh y!”
Thấy hắn khóc thê thảm, những người đi theo cũng có bộ dáng như cha chết mẹ chết. Hồng Văn biết ngay vị Triệu đại quan nhân này không phải bị tê liệt, bèn kêu Trình Bân tiến đến cùng nhau bắt mạch, bảo gã tùy tùng tường thuật đầu đuôi bệnh trạng.
“Đại quan nhân xưa nay rất khỏe mạnh ạ, ai ngờ hai tháng trước bỗng nhiên đi tả. Nói đến cũng kỳ, thời gian đi tả luôn trong khoảng canh năm, từ đó biếng ăn hẳn. Sau tìm đại phu tới khám, cũng kê một thang thuốc, ai ngờ uống xong đi tả càng nặng hơn, còn không thể tiểu được. Đại quan nhân bị dọa, vội bỏ ra số tiền lớn khẩn khoản nhờ một vị bạn cũ cho đại phu riêng của nhà ông ta tới xem bệnh. Đại phu nọ nói là bị thủy thũng, khai một phương thuốc đủ loại dược liệu linh tinh vụn vặt, chủ yếu là cam toại, cam thảo, và mười mấy thứ khác. Bởi vì bệnh tình kéo dài nên đại quan nhân cũng dần dần biết chút y lý, lúc ấy đã nói ngay cam toại và cam thảo tương phản, hiện giờ bản thân suy yếu như vậy, đâu thể nào dùng hai thứ chung với nhau? Thế mà tên đại phu khốn nạn kia gân cổ mắng té tát, nói đây là phương thuốc danh tiếng, người bị bệnh này tất yếu uống thuốc như vậy mới khỏi. Đại quan nhân nghĩ, vốn dĩ mình cũng cái biết cái không, nếu là phương thuốc danh tiếng thì tất nhiên có chỗ hơn người, biết đâu đại phu tìm lối tắt để chữa, vì thế thật sự uống một thang. Ai ngờ thang thuốc này suýt lấy mạng đại quan nhân! Từ đấy về sau đi tả không ngừng, thoi thóp cho đến hôm nay coi bộ không qua khỏi!” Dứt lời, lại khóc hu hu không kiềm chế được.
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc, có người còn hỏi sao không tóm cổ tên lang băm kia!
Gã tùy tùng khóc ròng: “Tên lang băm biết không qua được, suốt đêm bỏ chạy, gia chủ của hắn cũng vô cùng áy náy, giúp đỡ treo giải thưởng, hiện giờ vẫn chưa có tin tức.”
Mọi người nghe vậy là biết ngay coi bộ khó tìm.
Vùng này núi cao rừng rậm địa hình phức tạp, có nhiều ngóc ngách mà cả ba nước đều mặc kệ, phàm là kẻ có tâm trốn tránh thì cứ tùy tiện ẩn nấp ở một nơi nào đó là được. Dẫu Triệu đại quan nhân giàu đến cỡ nào cũng đâu thể lật núi mà tìm? Nếu kẻ nọ lớn gan hơn nữa, có thể liên lạc với một tổ chức buôn bán ngầm, làm giả một bộ giấy tờ tùy thân cũng chưa chắc không thể. . .
Trình Bân nhỏ giọng hỏi Hồng Văn: “Đại nhân, chứng bệnh này khá kỳ lạ.”
Hồng Văn đang bắt mạch nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Sáu bộ mạch đều trầm tế vô lực, hai chân phù thũng, mặt như màu đất, đây là triệu chứng của tỳ thận dương hư,” lại quay sang hỏi gã tùy tùng, “Ngươi nói chủ nhân của ngươi luôn khỏe mạnh, thường xuyên ăn đồ bổ dưỡng?”
Suốt mấy tháng qua, đây là lần đầu tiên gã tùy tùng nghe có đại phu định bịnh rất rõ ràng, đáy lòng lập tức nảy sinh một chút hy vọng, vội điên cuồng gật đầu: “Đúng ạ! Chủ nhân luôn tham công tiếc việc, bắt tay vào làm chuyện gì là không kể ngày đêm. Bà chủ chăm lo sức khỏe của ông ấy, đặc biệt tìm rất nhiều phương thuốc bổ dưỡng cho chủ nhân dùng ạ.”
Hồng Văn gật đầu: “Chính là nguyên nhân này. Ông ta quanh năm làm lụng vất vả quá độ khiến nội tạng suy yếu nghiêm trọng, thuốc thang bổ dưỡng chỉ trị ngọn không trị gốc. Đúng ra phải biết thư giãn và chú ý tu dưỡng mới là con đường đúng đắn, tiếc thay ông ta cố tình không buông tay, từ từ biến thành nội tạng suy nhược không thể hấp thụ chất bổ dưỡng, thế nên hỏa trong mệnh môn cạn kiệt, không có hỏa để làm ấm thổ. Dựa theo ngũ hành, tỳ tạng thuộc thổ, thổ hỏng rồi thì dĩ nhiên không giữ được thủy, cho nên đi tả không ngừng.”
Mọi người đều nghe say mê, cảm thấy vị đại phu trẻ này giải thích rất bình dân dễ hiểu, hơn hẳn những đại phu khác luôn tuôn ra một tràng chữ nghĩa huyền bí khiến người nghe như lọt vào màn sương mù.
Trình Bân hỏi: “Nhưng thưa đại nhân, vì sao cứ phải bài tiết vào canh năm?”
Chẳng lẽ đi tả cũng giống quân địch tấn công, phải chọn đúng thời điểm?
Hồng Văn nhìn Trình Bân, khẽ nhíu mày: “Ngươi đọc sách không ít, thế mà không biết học đi đôi với hành. Ông ta bị mệnh môn hỏa suy, mà canh năm đúng vào lúc âm khí cực thịnh, trong khi ở khoảnh khắc này dương khí đang nảy mầm. Thời điểm âm dương giao hội thì đáng lẽ dương khí phải tăng cao, thế nhưng dương khí của ông ta không tăng lên được khiến âm dương mất cân bằng, dẫn đến tỳ thổ thất thủ, cơm nước trong bụng trút hết ra ngoài.”
Kiến thức y học bác đại tinh thâm, chẩn bệnh không thể chỉ xem mặt ngoài mà yêu cầu kết hợp âm dương ngũ hành thậm chí khí hậu biến hóa, phàm là bỏ qua một vấn đề gì thì không thể chẩn bệnh chính xác.
Lời của Hồng Văn có chút thâm thúy, người vây xem không thể lĩnh hội hết được, chỉ cảm thấy rất lợi hại.
Trình Bân vô cùng hổ thẹn: “Vâng, hạ quan thụ giáo.”
Đáng chết đáng chết, ngay cả vấn đề ngũ hành đơn giản nhất mà cũng quên!
Hồng Văn ừ một tiếng, sau đó phẫn nộ nói: “Vốn dĩ không phải là căn bệnh nghiêm trọng, dùng dược thích đáng thì một ngày sau sẽ thấy hiệu quả. Tức nỗi liên tiếp gặp phải lang băm, phương thuốc danh tiếng chó má gì chứ, thay vì cứu người thì thực ra những kẻ đó đang giết người!”
Xưa nay Hồng Văn cực kỳ căm ghét những kẻ không đủ kiến thức mà cứ làm ra vẻ thông thái, chẳng những hủy hoại thanh danh người làm nghề y, còn thực dễ dàng khiến bệnh nhân trì hoãn cơ hội điều trị tốt nhất. Nếu may mắn, bệnh nhân được tái ngộ lương y giành lại sự sống; nếu không may mắn thì cứ thế đi đời nhà ma.
Đang nói chuyện, Triệu đại quan nhân nằm trên cáng lại bài tiết, mùi hôi thối càng trở nên nồng nặc hơn.
Ông ta cũng từ từ tỉnh lại, mơ màng nghe Hồng Văn nói xong, cánh tay khô gầy vàng vọt như chân gà run rẩy vươn ra từ trong chăn, nức nở thều thào: “Cầu cao nhân cứu tôi một mạng, dẫu cần dùng hết gia tài cũng không oán.”
Hồng Văn trấn an vài câu, bảo Trình Bân viết phương thuốc: “Bệnh tình ông ta đã chồng chất đến mức này, khá phức tạp. Trước tiên cần dùng Tứ Thần Hoàn để cầm tiêu chảy và thông tiểu, kế tiếp dùng Chân Vũ Thang để phù dương lợi thủy, sau đó dùng phương thuốc kiện tỳ bổ hỏa để điều trị. . .”
Như thế hoàn toàn giải quyết mọi mặt rất chu đáo, Trình Bân âm thầm khen quá tuyệt vời. Anh ta lưu loát viết phương thuốc Tứ Thần Hoàn gồm bổ cốt chi, nhục đậu khấu, ngô thù du, ngũ vị tử, tăng thêm sinh khương, táo đỏ làm thuốc dẫn. Sau khi Trình Bân do dự kiểm tra liều lượng thật nhiều lần, lúc này mới đưa cho Hồng Văn xem lại.
Bổ cốt chi có tác dung bổ sung mệnh môn hỏa, nhục đậu khấu làm ấm tỳ và dạ dày, bốn vị thuốc kết hợp với nhau có tác dụng se ruột, cầm tiêu chảy, lợi tiểu, bổ tỳ dưỡng vị, đi tả lâu ngày tự nhiên chấm dứt.
Hồng Văn đọc qua một lượt, lắc đầu: “Bệnh tình của ông ta nghiêm trọng đến thế, giống như trong lúc hỗn loạn phải dùng dao sắc chặt đay rối, đâu thể nào đủ sức để chậm rãi điều dưỡng? Hãy tăng liều thuốc lên gấp đôi.”
Dược có ba phần độc nên đại phu dùng dược luôn kiêng kỵ quá liều, nhưng Triệu đại quan nhân này đã sắp mất mạng, còn hơi sức đâu quan tâm đến độc tính, tất nhiên phải dùng một liều để thấy hiệu quả ngay mới được.
Hồng Văn đã sớm phát hiện, không riêng Hà Nguyên Kiều và Trình Bân mà đồng liêu trong Thái Y Viện hàng năm phải chăm sóc sức khỏe của các vị quan to hiển quý, họ không thể đắc tội với bất cứ bệnh nhân nào. Chính vì quanh năm suốt tháng luôn nơm nớp lo sợ nên họ khó tránh khỏi nghiêng về xu hướng bảo thủ, mọi việc cầu yên ổn là quan trọng nhất, luôn có thói quen dành cho bản thân một con đường lui.
Điều này thật sự không tốt.
Gã tùy tùng của Triệu đại quan nhân ôm phương thuốc vào lòng như đạt được bảo bối, lập tức chạy như bay rời đi, không bao lâu bưng về một chén thuốc nóng hôi hổi.
Hắn nâng chủ nhân dậy, dùng muỗng nhỏ đút từng chút: “Đại quan nhân nuốt đi ạ, sẽ sớm ổn thôi.”
Triệu đại quan nhân cố nén buồn nôn nuốt xuống nước thuốc, chợt cảm thấy ấm áp khi thuốc vào bụng, dường như có một cỗ nhiệt chậm rãi tẩm bổ toàn thân, nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái đã lâu không có.
Lại qua hồi lâu, gã tùy tùng nhỏ giọng hỏi: “Đại quan nhân, có muốn đi ngoài không ạ?”
Triệu đại quan nhân đột nhiên ý thức được điều gì, gương mặt gầy gò khô vàng bỗng hiện lên vẻ vui mừng: “Tốt, tốt quá! Dừng lại rồi!”
Nếu như trước kia thì hẳn là lúc này ông ta đã tiêu chảy không biết bao nhiêu lần, nhưng hiện tại vừa uống thuốc xong lại có thể cầm giữ được!
Gã tùy tùng mừng rỡ vô cùng, mới định lên tiếng thì thấy mặt mày Triệu đại quan nhân biến sắc, sau đó ông ta mừng như điên la lên: “Tiểu rồi, tiểu rồi!”
Sau đó nghe được tiếng xè xè yếu ớt, gã tùy tùng lôi ra một bồn nước tiểu từ trong chăn của chủ nhân.
Con người mà gặp cứt đái là tránh còn không kịp, đây là chuyện bình thường, nhưng lúc này Triệu đại quan nhân và gã tùy tùng thấy bồn nước tiểu lại vui đến phát khóc.
Đã bao lâu rồi ông không thể tiểu được?!
Căn bệnh quái lạ của Triệu đại quan nhân chỉ cần một liều thuốc đã thấy hiệu quả, đám người tức khắc bàn tán xôn xao, còn có người hô to thần y.
Trưởng công chúa Gia Chân cũng tấm tắc bảo lạ, ánh mắt sáng ngời.
Hóa ra có người tuy không ra chiến trường, nhưng vẫn thật sự có thể cứu vớt một phương.
Tuyệt diệu đến cỡ nào!
Hồng Văn không hề ngạc nhiên trước kết quả này, phân phó Trình Bân tiếp tục kê bài thuốc Chân Vũ Thang cũng với liều lượng cao, dặn dò gã tùy tùng: “Mấy ngày tới không thể để đại quan nhân cố sức để rồi phí công, uống vài liều Chân Võ Thang để hồi phục sức khỏe.”
Gã tùy tùng nghe xong lập tức quỳ xuống dập đầu liên tiếp, lời cảm kích tuôn ra một tràng đầy ắp xe lớn.
Hồng Văn vội kêu hắn đứng lên, nhiệt liệt khen ngợi lòng trung thành của hắn.
Gã tùy tùng lung tung quệt nước mắt: “Tiểu nhân vốn là cô nhi, năm đó khi đói sắp chết được đại quan nhân cho tiểu nhân một cái bánh bột ngô. Mạng của tiểu nhân là do đại quan nhân cứu lại, chớ nói chăm sóc, cho dù làm trâu làm ngựa cũng là điều đương nhiên!”
Mới tiễn đi chủ tớ Triệu đại quan nhân, trước mắt Hồng Văn xuất hiện một trản trà sữa nóng, quay sang vừa thấy Trưởng Công chúa Gia Chân cười khanh khách nói: “Hồng đại phu vất vả rồi! Hồng đại phu uống ngụm trà nhuận cổ ấm người rồi hẵng khám tiếp.”
Hồng Văn bật cười, vội đứng dậy chắp tay thi lễ: “Không dám để Tranh tỷ vất vả, từ trước đến nay ta vẫn tự làm.”
Trưởng công chúa Gia Chân giả vờ tức giận mắng: “Hiếm lắm mới được ta hầu hạ. Đệ đệ ngoan, hãy lo mà hưởng thụ đi, tương lai thời gian khom lưng cúi đầu sẽ rất nhiều.”
Hồng Văn tức khắc làm như bị dọa, vội vàng nhận lấy uống ngay, chọc cho Trưởng Công chúa Gia Chân phụt cười thành tiếng.
Có một bà thím từng trải thấy vậy bèn trêu: “Ối chà chà, cái gì mà tỷ tỷ đệ đệ, yêm thấy rõ ràng là ái tỷ tỷ tình đệ đệ đấy!”
Mọi người nghe vậy cười vang, lại tỉ mỉ quan sát, thấy Hồng Văn bộ dạng thư sinh tuấn tú diệu thủ nhân tâm, cô gái bên cạnh thì anh thư hào sảng mỹ lệ phi phàm, quả nhiên là đôi giai nhân thế gian hiếm có, bèn hùa theo trêu ghẹo náo loạn khiến hai người mặt mày đỏ thẫm.
Trưởng công chúa Gia Chân đâu bao giờ trải qua tình cảnh này? Cô nàng dậm chân quay người chạy ra bên ngoài cưỡi ngựa phóng đi, bỏ lại Hồng Văn trân mình chịu hết lời trêu chọc của bá tánh, đành phải chắp thi lễ xin tha.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được cảm giác của sư phụ lúc trước!