Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 3: Đến thăm



Công chúa nhỏ Trì gia bị cha ruột đánh đến thập tử nhất sinh, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh. Trì phu nhân không có tâm trạng tiếp khách, từ chối mọi người đến thăm.

Không cách nào biết được thương tích của Trì Hành, cách một bức tường lại như ngăn cách núi sông. Thẩm Thanh Hòa lo lắng không thôi, đêm hôm đó bệnh tình lại trở nặng, khiến cho Tạ Chiết Chi sợ đến mức suốt đêm mời danh y đến khám bệnh.

Thẩm Thanh Hòa có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể chết ở hậu viện do bà chấp chưởng.

Đây mới là lý do mà bà vội vã đem người gả ra ngoài.

Ma ốm yếu đuối mong manh, đặt ở hậu viện chính là mối nguy hại ngầm hết sức nghiêm trọng. Gả ra ngoài càng sớm càng nhẹ lòng, sẽ không còn ai làm phiền bà nữa, cũng không cần lo lắng một ngày nào đó người này nói đi là đi.

Lăn lộn một hồi, Tạ Chiết Chi không còn buồn ngủ, đầu óc cực kỳ minh mẫn – Nữ tử cập kê (mười lăm tuổi) liền bàn chuyện cưới hỏi, Thẩm Thanh Hòa đã mười sáu tuổi, nói gì cũng không thể ăn vạ trong nhà được nữa.

Dù là gả vào Vương gia, Lý gia, Tạ gia, nhà nào cũng được, bất kể thế nào hôn sự đều phải định ra trong năm nay.

Sau khi sắp xếp cho lão đại phu nghỉ ngơi ở trong phủ, Tạ Chiết Chi đứng dậy, đi vào thư phòng để viết một bức thư cho Thẩm Duyên Ân đang ở biên quan xa xôi.

Trong thư tỉ mỉ đề cập những chuyện xảy ra gần đây, bất kể lớn nhỏ, cuối cùng dùng những lời lẽ tán dương nhắc đến Lan gia đích trưởng tử, dò hỏi phu quân liệu mối hôn sự này có khả thi hay không.

Sau khi đặt bút xuống, Tạ Chiết nheo mắt, dựa vào lưng ghế suy nghĩ: Trì gia tiểu tế tử mới vừa bị đánh, bệnh tình của Thanh Hòa liền trở nên tệ hơn...Chẳng lẽ là trùng hợp sao?

Bà biết hai người chơi rất thân với nhau.

Lúc Trì Hành mới sáu tuổi đã dám lấy thân chắn mũi tên cho Thẩm Thanh Hòa, y phục nhuốm đỏ màu máu tươi, người khác đều nói cứu không được, nào biết tiểu tử thúi này cứng đầu, cuối cùng vẫn sống sót.

Quá mệnh giao tình [1], Thẩm Duyên Ân đã chủ động đem danh hiệu "Tướng môn đứng đầu" nhường cho Trì gia, mối quan hệ giữa hai nhà cũng từ đó trở nên dịu đi.

[1]: "Quá mệnh giao tình" là một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là "tình bạn vượt qua cả sinh tử".

Hai đứa nhỏ thanh mai trúc mã vô tư, dù là hàng xóm hay là sinh tử chi giao, nhưng canh cánh trong lòng đến độ này, chẳng lẽ Thanh Hòa đang thầm thương trộm nhớ tiểu tử Trì Hành kia sao?

Bà không kiềm được vui sướng.

Mặc dù cố kỵ nữ nhi do đích tỷ hạ sinh, cho nên không có chút tình cảm nào với Thẩm Thanh Hòa, nhưng bà cũng không thể trái lương tâm mà nói nàng không tốt. Ngược lại bởi vì quá tốt nên mới chướng mắt.

Thẩm cô nương tâm cao khí ngạo, trong lòng luôn ẩn giấu mũi nhọn lại thích tiểu bá vương Thịnh Kinh nhỏ hơn nàng hai tuổi sao? A! Nếu đúng thì thú vị thật!

Bà mở mắt ra, đôi mắt u ám.

Bà là người hiểu rõ nhất cơn đau triền miên khi cầu mà không được, nếu Thẩm Thanh Hòa thực sự yêu Trì Hành, nói gì đi nữa bà cũng sẽ không để nàng được như ý nguyện!

Hôn sự không thể trì hoãn được nữa.

Lan Tiện Chi năm ngoái thi đỗ Trạng nguyên, quả thực là một thanh niên tài tuấn, tương lai rộng mở. Mười chín tuổi mà vẫn chưa thành hôn, bởi vì lòng dạ đều đặt trên người một con ma ốm.

Dù chuyện nghị hôn bị Thẩm Thanh Hòa âm thầm bày trò, tự hủy thanh danh, lời đồn thổi như hổ dữ có thể dọa nạt những kẻ không có gan, nhưng không thể khiến người có tâm từ bỏ.

Lan Tiện Chi là người có tâm.

Không chỉ có tâm, mà còn là người si tâm.

Dù trong thâm tâm Lan gia không muốn nghênh thú cô con dâu ốm yếu vào cửa, cuối cùng cũng không lay chuyển được sự tham luyến không có lý lẽ và điên cuồng của nam nhân đối với nữ nhân.

Thanh Hòa gả vào Lan gia, không được cha mẹ chồng ưa thích, mỗi ngày phải đối mặt với nam tử mình không yêu, chẳng phải là hình phạt tốt nhất sao?

Nghĩ đến đây, bà do dự không biết có nên nói thêm vài lời về Lan công tử trong thư hay không, bà cân nhắc một lúc rồi từ bỏ ý định.

Tốt quá hóa lốp [2]. Bà để bụng người được chọn làm con rể, Thẩm Duyên Ân còn lo lắng hơn bà.

[2]: Thành ngữ Hán Việt, có nghĩa là "quá thì không tốt, thiếu cũng không tốt".



Vô tình phát hiện ra sự thật, Tạ Chiết Chi cảm thấy sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nửa tháng trôi qua, thời tiết dần ấm lên, Trì tiểu tướng quân ở cách vách ngày nào cũng nằm trên giường, mỗi ngày rảnh rỗi đến mức chỉ biết đếm tóc. Tóc sắp rụng trụi mà Thanh Hòa tỷ tỷ vẫn chưa đến thăm, hỏi ra mới biết là sợ lây bệnh cho nàng, đợi khỏe hẳn rồi sẽ đến.

Bởi vì duyên cớ này mà không gặp được người, Trì Hành rất bất mãn, nàng khỏe mạnh như vậy, sao bị lây bệnh được?

Nàng nào có để ý nhiều như vậy? Ở Thịnh Kinh này, khó mà tìm ra được người thứ hai có mệnh cứng hơn nàng!

Năm sáu tuổi bị tên bắn vẫn không chết, năm tám tuổi ngã từ trên lưng ngữa, lại thêm nhiều năm luyện võ chịu vô số vết thương lớn nhỏ, vậy thì thế nào? Chẳng phải vẫn còn sống yên ổn cho đến tận bây giờ sao?

Nàng nhàm chán đến mốc meo, thầm nghĩ không thể tự biến bản thân thành tên hói được nên đã nhờ nhị ca tìm cho mình một con mèo.

Mắt mèo tròn tròn, lông mượt mà, rơi vào nanh vuốt của tiểu tướng quân thì chỉ có thể kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Mèo con ốm yếu khốn khổ cùng Trì tam công tử vẫn đang dưỡng thương nằm liệt giường, mỗi ngày đều chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ, trừng xong lại vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo con. Có lẽ là oán niệm của một người một mèo quá mạnh, cho nên Thẩm cô nương vừa dùng bữa sáng xong liền quyết định đi sang cách vách để gặp Trì tiểu tướng quân, người khiến cho nàng ngày đêm lo lắng.

Nàng nghĩ: Nếu không phải bệnh tới không đúng lúc, nàng đã sớm gặp được người mình muốn gặp mười tám lần.

Liễu Cầm, Liễu Sắt mỉm cười, trang điểm cho tiểu thư.

Nhìn mình trong gương, Thanh Hòa luôn cảm thấy có gì đó chưa ổn, nhất là khi nghĩ đến chuyện đã nửa tháng không gặp Trì Hành, nàng muốn vừa gặp lại liền khiến "hắn" kinh diễm.

Nàng lo lắng quá mức, làm cho Liễu Cầm dở khóc dở cười: "Tiểu thư đã đủ xinh đẹp rồi, nếu còn xinh đẹp hơn nữa, e rằng thế gian này không thể chứa nổi một tiên nữ như vậy."

"Xinh đẹp thật sao?" Nàng tô son lên môi, màu môi mềm mại và thanh tú hơn màu hoa.

Liễu Sắt tiếp lời, dứt khoát đưa ra kết luận: "Đảm bảo tiểu tướng quân nhìn thấy sẽ trợn tròn mắt!"

Trợn tròn mắt? Thanh Hòa rũ mi, mỉm cười: "Đó đúng là chuyện mà hắn có thể làm."

Thu dọn đồ đạc xong, chủ tớ ba người đi ra ngoài.

Biết Thẩm cô nương bị bệnh, Lan Tiện Chi đã ôm cây đợi thỏ trước cửa Thẩm gia, tưởng rằng lần này lại không đợi được người, không ngờ cửa mở, vị Thẩm cô nương tri thư đạt lý, ốm yếu kiều mỹ nhân từ bên trong bước ra ngoài.

Bị sắc đẹp làm cho khuynh đảo, hắn nhất thời mất hồn mất vía.

Hắn liều lĩnh chạy tới: "Cô nương! Cô nương dừng bước!"

Đối diện với đôi mắt không rõ hỉ nộ, biết người trước mặt sẽ không cho mình quá nhiều thời gian, hắn trịnh trọng hành lễ: "Tại hạ Lan Tiện Chi, gặp qua cô nương."

"Lan công tử." Ý cười nơi đáy mắt của Thẩm Thanh Hòa nhạt đi hai phần: "Lan công tử vô cớ chặn đường ta, có việc gì sao?"

"Lan mỗ ái mộ cô nương, nguyện cưới cô nương làm vợ, cả đời này chỉ một người, tuyệt không nạp thiếp. Lời đồn đãi trên phố, cô nương đừng để trong lòng. Thấy cô nương khỏe mạnh, tại hạ cũng yên lòng, xin phép cáo từ."

Đợi nửa tháng chỉ để gặp được một lần nói vài câu, đến dứt khoát, đi cũng dứt khoát, đổi lại người khác sẽ cho rằng hành động của hắn khác thường.

Đáng tiếc, một phen hành động của hắn cũng không để lại được bóng dáng mờ nhạt trong lòng cô nương hắn ái mộ.

Đi được vài bước, Lan Tiện Chi quay người lại nhìn, trơ mắt nhìn Thẩm cô nương đi vào đại môn của Trì gia, ánh mắt hơi ngưng tụ, nặng nề thở ra một hơi rồi sải bước rời đi.

***

Đại tướng quân phủ.

Trì Hành buồn bã ỉu xỉu mà ôm con mèo, há mồm để mẹ cầm thìa đút cháo ngọt cho ăn.

Bộ dạng nàng lười biếng không thể tự chăm sóc bản thân cùng với biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc kia, Trì phu nhân xem trong mắt mà đau lòng, liên tục trách: "Cha con càng già càng không biết đúng mực, nhìn xem đánh Hành nhi thành như vậy, nằm trên giường không quen sao?"

"Đúng vậy, con sắp mọc nấm rồi. Không thể chạy, không thể nhảy, không thể nhấc chân cũng không thể chơi đại đao. Nương, con ngột ngạt chết mất thôi."



"Đừng nói chết, không may mắn." Trì phu nhân múc cháo ngọt đút cho nàng thêm một ngụm: "Cố gắng dưỡng bệnh cho tốt, nhân cơ hội này cũng mài giũa tính tình con. Còn nữa, cha con biết sai rồi, đừng giận dỗi cha nữa, cha con ruột thịt, làm gì có chuyện thù hận qua đêm? Hành nhi, con nói xem có phải không?"

Sau khi nuốt ngụm cháo ngọt thơm, Trì Hành nhắm mắt lại, nàng vẫn còn nhớ rõ cha đã dùng roi muốn quất chết mình như thế nào.

Nàng hơi nheo mắt, cười tự giếu: "Con với cha thì có thù oán gì? Là cha có thù với con. Dù sao con làm gì cha cũng chướng mắt, con tốt hay xấu, cha có từng bình tĩnh quan tâm đến không?"

"Hắn sai, hắn sẽ sửa. Lần này con hôn mê không tỉnh, hắn lo lắng đến nỗi cả đêm không chợp mắt, nhìn ra được hắn rất tự trách. Hành nhi rộng lượng, đừng so đo với hắn."

"Không so đo cũng được, con muốn cha đưa cho con một thanh đao." Trì Hành trong lòng cũng không dễ chịu: "Con muốn một thanh đao tốt, có thể giết địch phá giáp, không thiếu một sợi tóc!"

"Được, được." Nữ nhi dù có chơi đùa thế nào thì trong mắt nương cũng vẫn rất đáng yêu.

Trì phu nhân lấy chiếc khăn gấm lau khóe môi, mỉm cười nhìn con mèo nàng đặt trước ngực: "Hay là bảo cha con đưa con một con mèo khác? Rồi đem con mèo này tặng cho Thẩm cô nương, sức khỏe nàng không tốt, ngoài đến chỗ chúng ta thì ít khi ra ngoài, ngẫm lại cũng thấy buồn chán."

Nghĩ đến Thanh Hòa tỷ tỷ ở cách vách, trong mắt Trì Hành lại sáng lên: "Không biết tỷ ấy dưỡng bệnh thế nào rồi."

"Hồi bẩm phu nhân, tam công tử, Thẩm cô nương tới."

"Cái gì? Thanh Hòa tỷ tỷ tới?!" Nàng định đứng dậy, lại bị Trì phu nhân đặt tay lên vai: "Vết thương còn chưa lành, con đừng lộn xộn."

Trì Hành dương môi cười vui vẻ, sức sống đã mất đi vừa trở lại, hơi thở thanh xuân phơi phới khiến cho người ta yêu thích và ngưỡng mộ từ đáy lòng.

Nha hoàn dẫn Thẩm cô nương đi vào, tiểu tướng quân nhà họ mới mười bốn tuổi, nói đúng ra vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, không cần phải kiêng kỵ.

Thẩm Thanh Hòa bước vào cửa, rèm được vén lên, nàng đi vào phòng trong, nóng lòng muốn nhìn thấy người trên giường——

Người nọ mặc một chiếc áo xuân màu sương với họa tiết lá liễu, tóc dài buông xõa, trong lòng ôm một chú mèo, mặt mày tinh xảo giống như thiếu nữ. Nàng nhìn đến ngẩn người, sau đó lại vui vẻ: A Trì thật là tuấn tú.

Trước mặt trưởng bối, nàng không dám nhìn quá nhiều, chỉ khẽ mỉm cười, lễ tiết không nhìn ra được sai sót: "Vãn bối Thanh Hòa, gặp qua phu nhân."

Trì phu nhân đau lòng nàng thân thể yếu ớt, bước tới đỡ nàng dậy, đánh giá thật kỹ sắc mặt của nàng, ngữ khí khó nén được quan tâm: "Thân mình có khá hơn chưa?"

"Vất vả phu nhân nhớ mong, con đã khỏe hơn nhiều rồi."

"Thế thì tốt." Trì phu nhân vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng, bỗng nhiên không biết nên đau lòng đứa nhỏ này thế nào nữa, quay đầu thấy nữ nhi mình trợn tròn mắt, ngơ ngác, lại vừa buồn cười vừa giận: "Còn nhìn? Hoàn hồn lại! Cũng không sợ Thanh Hòa tỷ tỷ của con chê cười!"

"Sao có thể?" Thanh Hòa dịu dàng nói: "A Trì bản tính thuần khiết, con thích còn không kịp, đương nhiên sẽ không giễu cợt hắn."

Trì phu nhân nghe xong không khỏi cảm khái nàng biết nói chuyện, còn biết nói dối, háo sắc cũng được nàng nói thành bản tính thuần khiết.

"Muốn mệnh, Thanh Hòa tỷ tỷ, mới nửa tháng không gặp, sao tỷ lại xinh đẹp như vậy?"

Trì Hành choáng váng một hồi mới tỉnh lại, làm cho đôi mắt sáng trong của nàng cũng dâng lên chút ngượng ngùng, vẻ mặt Thanh Hoà điềm tĩnh phóng khoáng: "Không phải ta xinh đẹp, mà là tay nghề thượng trang của Liễu Cầm, Liễu Sắt tốt hơn mới đúng."

"Là tay nghề tốt hay người đẹp, chẳng lẽ ta không nhìn ra sao? Thanh Hòa tỷ tỷ là đệ nhất mỹ nhân của Thịnh Kinh, lời này của ta ai dám phản bác?"

Nàng miệng lưỡi trơn tru, lời nào lời nấy đều làm cho cô nương người ta xấu hổ, Trì phu nhân không quen nhìn nàng gặp cô nương xinh đẹp liền không quản được mồm mép, bèn nói gì đó chèn ép áo bông nhỏ nhà mình: "Ồ? Thanh Hòa tỷ tỷ của con là đệ nhất mỹ nhân của Thịnh Kinh, còn nương thì sao? Không phải mỹ nhân?"

Trì Hành cười giảo hoạt, mi mắt cong cong: "Thanh Hòa tỷ tỷ là đệ nhất mỹ nhân của Thịnh Kinh, nương đương nhiên là đệ nhất đại mỹ nhân của Thịnh Kinh!"

Phụt.

Không biết là nha hoàn nào không nhịn được cười trước.

Trì phu nhân vẻ mặt sủng nịch, chỉ vào trán nàng: "Tiểu ranh mãnh, biết con muốn ta đi rồi. Con ở lại với Thanh Hòa tỷ tỷ của con đi. Nương không làm phiền các con nữa."

Bà cười rời đi, hiển nhiên là rất ngọt ngào khi được nữ nhi khen.

Tiễn Trì phu nhân đi, sau khi trở về Thẩm Thanh Hòa đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Trì tiểu tướng quân, Trì Hành nằm trên giường cười gọi nàng: "Thanh Hòa tỷ tỷ, mau lại đây, để ta nhìn kỹ tỷ một chút."
— QUẢNG CÁO —